12 IV H


Dạng chân khoá chặt linh hồn đương đói khát, để đối phương bơi trong nó vì tâm hồn khô rũ, nóng nảy của Wednesday như bãi sa mạc cằn cỗi.

"Cái lưỡi..lưỡi của cậu, ah..chết mất." - Enid ngẩng đầu rên rỉ với thánh thần vì thứ nước tinh khiết đang dần bị rút cạn.

Tiếng nỉ non khe khẽ bên tai, Wednesday đem theo chút dịch tình còn vương mùi máu đến trước đôi môi dần nứt nẻ vì lạnh hôn lấy. Chúng quyện vào, dính lấy nhau như thể cả hai đương thật sự sống, còn trước đây chỉ mang danh tồn tại.

Đôi tay vốn dĩ đã lạnh nay còn được thời tiết ban thêm, từng chỗ các đầu ngón tay chạm đến đều khiến Enid rùng mình thống khoái. Đêm hẳn còn dài nhưng Wednesday đem em ra rất nhiều lần, vì vậy cần phải nghỉ ngơi.

"Hôn tớ."

Nhìn dáng vẻ trần trụi nhưng không thô tục, thứ nước ở hai bắp chân vẫn lan tràn ra chiếc giường xám xịt và nó chẳng khiến cô cảm thấy ô uế.

"Wednesday..."

Âm thanh nũng nịu như lời sấm truyền hay hơn cả mọi điều, sự cố chấp cứng đầu của bản thân trong một khắc bị em trực tiếp ném đi để rồi phải ngoan ngoãn phục tùng, cúi đầu hôn lên môi từng chút nhấm nháp.

"Thôi nào, ý tớ...ah là môi trên. Agh.., tớ chẳng thể đếm được nữa rồi."

Run lẩy bẩy rồi đổ ập về giường, lồng ngực phập phồng vì sự hối hả nhục dục của đối phương làm Enid bị choáng. Nhưng ánh mắt đờ đẫn dần híp lại quan sát, có thứ gì đó thúc giục em không được phép bị yếu thế.

Tóc Wednesday vẫn đương xoã, ngồi bên mép giường canh chỉnh lại quần áo. Bản năng thống trị của loài sói trỗi dậy khiến đối phương thoáng giật mình vì từ bao giờ Enid đã bò đến ngay bên cạnh.

"Hửm?!"

"Tớ cũng muốn."

"..."

"Cậu không trốn được đâu." - Enid chụp lấy cánh tay người sắp sửa bỏ về hướng cỗ quan tài.

"Hôm nay chưa thể."

"Tại sao?!"

"Chỉ là sau khi xong việc tôi sẽ để cậu tuỳ ý quyết định."

"Xì..." - bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi, Enid rướn người hôn vào má cậu ấy rồi kéo chăn qua khỏi đầu chẳng nói thêm câu nào.

"Ít nhất thì cũng phải mặc áo vào chứ."

"..."

"Lạnh đấy."

Ngồi bật dậy đem theo dáng vẻ trẻ con chẳng thèm nhìn đến Wednesday, giơ hai tay lên ra hiệu người kia mặc áo giúp. Còn Wednesday chỉ biết ngoan ngoãn làm theo, đến khi đã chỉn chu mới quay về chỗ của mình.

Vừa chạng vạng sáng Wednesday đã thức dậy theo đúng thói quen sinh học dù chỉ nghỉ ngơi được vài giờ, nhìn con sói lười đang ngủ an ổn trên giường tâm trạng buổi sáng của cô cũng thoải mái hơn chút.

"Khụ...khụ.." - không thể nén được tiếng ho buổi sớm, âm thanh vang lên đều đặn làm Enid khẽ mở mắt tìm kiếm.

"Weds...?!"

"Tôi đây."

"Tớ lạnh."

"Tôi đâu thể điều khiển được thời tiết."

"Này, muốn bị cào chết hả?! Ôm tớ đi."

Đảo mắt một chút vì sự biếng nhác đằng kia, lại vì không thích thể hiện tình cảm quá nhiều nhưng con sói đầu vàng cứ giãy đành đạch trên giường nên Wednesday phải tiến đến ôm em vào lòng.

"Ở phòng đi, tôi sẽ đem bữa sáng lên."

"Không được, tớ phải giúp mẹ cậu."

Như mọi bữa sáng Enid vì không muốn làm con sói vô dụng trong mắt người khác nên em đã bỏ đi thói quen chây lười, cố gắng thức thật sớm để làm phụ bếp cho phu nhân Addams.

"Lần trước cậu làm cháy cái bánh của tôi đấy."

"Nhưng cậu vẫn ăn."

"Không lẽ nhịn đói."

Nhe răng tức giận vì trình độ cãi chem chẻm của người yêu, Enid chẳng chần chờ đem cánh tay đối phương cạp một cái rõ đau làm Wednesday chỉ biết cắn răng chịu trận.

"Cậu không đi nổi thì phụ giúp được gì, ở đây đi."

"Không!!" - Enid ngồi bật dậy nhưng cơn đau từ bụng dưới đánh đến khiến em ngã vật ra sau.

"Tớ muốn xuống."

"Wednesday."

"Cho tớ xuống."

"Weds."

Đưa ánh mắt trân trối đến người đang sắp sửa rời đi, năn nỉ cầu xin nhưng chẳng có tác dụng. Wednesday nhìn em lần cuối sau khi cười mỉm liền đóng cửa nhốt con sói liệt giường trong phòng.

"Chào mẹ."

"Sinclair không xuống cùng con sao?!"

"Cậu ta đêm qua chơi ném tuyết nên bệnh rồi ạ, lát nữa con sẽ đem bữa sáng lên."

Đoạn hội thoại chỉ xoay quanh Enid Sinclair vì cô chẳng có nhiều điều để nói với phụ huynh của mình. Kéo ghế ngồi vào bàn, ánh nhìn lạnh lẽo thu dáng dấp còn lại trong gian bếp vào đáy mắt khi Debbie cũng đã có mặt ở đấy, cảm giác khó chịu lại lần nữa ập đến.

"Được rồi dùng bữa thôi."

Tiếng lạch cạch, tí tách của dao nĩa chạm vào thành dĩa cùng sự bập bùng từ nơi lò sưởi khiến không khí trầm tĩnh hơn bao giờ hết, vì ngoài những câu từ yêu thương từ chỗ bố mẹ thì Wednesday chỉ chú tâm vào bữa sáng để nhanh chóng quay về với bạn gái của mình.

"Chị ấy bị bệnh gì thế ạ?!" - Pugsley ngồi cạnh lên tiếng.

"Cảm lạnh."

"Bệnh đó ban đêm phải la hét hả chị?!"

Phụt.

Ly sữa đang treo trên môi lại trào ngược về ly khiến thứ sóng sánh đấy tràn hẳn vào mũi, lần đầu tiên Wednesday mất bình tĩnh đến độ để bản thân bầy hầy khó coi đến thế. Ánh mắt lại vừa vặn đặt ngay đầu cầu thang khi Enid Sinclair đương tập tễnh đi ra, và Wednesday biết rằng nếu để mọi người bắt gặp thì sẽ biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua.

"Ouchhhh!!!" - mọi sự chú ý đổ dồn về Pugsley khi cậu nhóc đáng thương phải ôm chân vì bị chị mình đạp không thương tiếc.

"Con xong rồi, con xin phép."

Nhanh chóng đứng lên rời khỏi bàn ăn không quên lấy theo bữa sáng, Wednesday nhanh chân đi về hướng cầu thang trực tiếp túm lấy lưng áo con sói đầu vàng kéo ngược vào trong với sự giãy giụa của Enid.

"Tớ muốn ra ngoài mà."

"Không."

"Cậu đừng có ngang ngược."

"Mọi người đều sẽ biết chúng ta đã làm tìn.."

Câu từ đứt gãy, Wednesday bị bịt miệng nhưng cô chỉ giương mắt như thể bản thân vừa nói ra sự thật và Enid là đang thẹn quá hoá quê.

"Cậu cưỡng bức tớ." - Enid lại chẳng muốn chịu thua, cố gắng đè nén giọng nói.

Nhưng em quên mất bạn gái của mình là ai, Wednesday Addams.

"Có ai bị cưỡng bức mà rên như cậu không?! Có khi đến cả Nevermore còn nghe được ấy chứ."

Im lặng, Enid tiến đến bàn nốc hết ly sữa để chữa đi cơn giận dỗi. Thứ bánh được em nhai nhồm nhoàm như thể là Wednesday vì nó chẳng thể nuốt trôi.

Cái lưỡi đấy vừa làm em ưa thích lại phải thêm cùng tức giận.

"Sữa này mùi vị lạ quá." - nuốt xuống một chút Enid liền ngẩn ra.

"Có sao?!"

"C3H2ClF5O."

"Thuốc mê dạng hít."

"Isofluran!."

"Isofluran!."

Sau câu đồng thanh, cả hai chỉ kịp đưa mắt nhìn nhau liền ngã rạp xuống sàn nhà cũ kỹ bất tỉnh. Toà lâu đài dường như lại chìm vào thứ mộng mị tĩnh lặng thêm lần nữa, khi bên trong lẫn bên ngoài đều vắng lặng chẳng còn thanh âm sinh học nào phát ra.

Ngoại trừ một kẻ ngoại lai như mối mọt đương ăn ngon miệng thứ sắp mục rữa từ phần trong.

Xẹt.

Mùi cháy khét quanh quẩn ngay đầu mũi cùng âm thanh như chập mạch làm Wednesday không biết đã ngất bao nhiêu lâu phải bừng tỉnh. Ánh nhìn hạn chế nay phải trở nên khô nóng khi Enid Sinclair bị ả đàn bà cô luôn đặt dưới đáy trói chặt, giữ lấy cằm để chuẩn bị làm gì đấy.

"Này."

Tự gieo nửa hồn vào thân xác người yêu, nó lại là thứ cô chưa bao giờ xem rẻ. Âu yếm, o bế, nâng niu cả hai, bất di bất dịch.

"Oh, đã dậy rồi? Vẫn là mày, có nên gọi là hào quang nhân vật chính không nhỉ?."

Cơ hàm bị bóp chặt đau nhói, từng câu chữ mỉa mai cứ tọng thẳng vào mặt. Ánh nhìn lạnh lẽo là thứ quà tặng duy nhất Wednesday dành cho con đàn bà điên đối diện.

"Bọn mày đã làm tình rồi sao?!" - Debbie bỗng dịu lại, ngồi xổm tựa cằm lên chân đứa cháu gái chăm chú.

"Đừng động vào Enid Sinclair và nhà Addams."

Vì đó là lời cảnh cáo cuối cùng.

"Cảm giác hôn cùng giới là như thế nào nhỉ?!" - dường như câu cảnh cáo bị ả gạt ra sau đầu cứ càn rỡ hỏi tới tấp.

Xiềng xích khẽ vang lên trong phòng tối nơi giam cầm cả nhà Addams và vị khách đáng thương. Wednesday hơi rướn người cúi xuống, ả đàn bà ngu dốt dường như bị mê muội dần thẳng lưng để hôn vào đôi môi vẫn hé mở.

"Thế nào? Cần lược bỏ kỹ thuật gì không?!" - rời ra, Debbie mang theo chút mong chờ nhìn đối phương.

"Thứ duy nhất nên xoá là sự tanh tưởi, tạp nham, và cả cuộc đời bà nữa Debbie."

Nở ra tia cười nồng đậm, ngẩn đầu để lộ xương hàm góc cạnh, Wednesday như đang thở ra lời cầu nguyện cùng Chúa xin ngài gột rửa vì đã hôn thứ ô uế dưới chân, dù rằng đối diện chỉ là cái bóng đèn chập chờn.

Ngoại trừ trừng phạt ác quỷ bằng cách ban cho nó cảm xúc và nhà Addams chẳng thể làm được, vì Debbie chỉ đến và tàn sát rồi chiếm đoạt số tài sản của Gomez.

Chát.

Thì đặt một con quỷ mạnh hơn về lý trí lẫn tinh thần kế cạnh sẽ dễ dàng soi ra sự hèn kém nên phải dùng cái điên loạn che lấp quá mức rõ ràng.

"Khụ..khụ." - khoé môi rướm máu, mái tóc rũ rượi, gió lạnh rít bên ngoài ù ù nơi lỗ tai vừa bị đánh. Đột nhiên nhớ lại đoạn ảo cảnh lúc chạm vào tay em, bất giác Wednesday khẽ rùng mình.

Lạch cạch.

Viên đạn bạc được tra vào ổ, đặt lên đầu em thứ lạnh lẽo đã lên nòng. Wednesday âm thầm than thở, chết thì mới nhưng sống cũng chẳng hơn.

"Muốn nói lời cuối với bạn gái mày không?!"

"Xin lỗi vì tôi đã hôn bịch rác."

Đoàng.

Nòng súng chuyển hướng về phía Wednesday, viên đạn găm sâu vào ghế gỗ ngay bên tai thôi, nhưng lạc đạn. Và dưới chân, cơ thể Debbie từ bao giờ lại nằm giữa vũng máu, giãy giụa chới với. Lời nguyền Addams vẫn linh nghiệm, nhưng bản năng chiếm hữu của sói lại lớn mạnh hơn cả.

"Hmm.."

Đôi tay vẫn khoá chặt bởi xích sắt, gương mặt đã dính đầy thứ tanh nồng bẩn thỉu khi Enid ngồi lên đùi, kéo cô vào cái hôn khác như thể Chúa đã sai em đến tẩy uế cho đôi môi bị nhiễm mớ tội lỗi kinh khủng này.

"Về phòng.. đã." - khó khăn đứt quãng, Wednesday ngửa mặt nhưng lần này không cầu nguyện, vì phần cổ bị cắn đến tím bầm.

Như thể trừng phạt khi Wednesday hôn kẻ khác trước mặt em.

Dằn xuống cảm giác nóng cháy vì nhục dục, Enid cùng người yêu đem từng người Addams vẫn còn say ngủ trở về phòng. Nhưng cái xác sớm nguội lạnh và phần máu đông cứng ở nhà kho bị em trực tiếp bỏ qua, Wednesday lại càng không dám động vào.

Xoảng.

Cánh cửa phòng riêng vừa khoá, tấm ảnh lúc nhỏ của Wednesday cũng bị rơi vỡ vì chấn động khi bị em ép đến mức không thể phản kháng. Bế thốc, để chân cô choàng qua hông rồi dí sát vào tường tiếp tục dây dưa. Quần áo rách tươm vì Enid xé nát vứt bừa ra đất, khoé môi rướm máu giờ đây chẳng thể cảm nhận được gì vì bị hôn sưng tấy.

"Gượm-m chút..."

Môi miệng hé mở vì bên dưới bị dị vật đột ngột thâm nhập khiến Wednesday phải ưỡn người thích nghi. Và bầu ngực cũng vừa vặn ở trước mặt như mời gọi làm Enid không thể bỏ qua, lại ngậm lấy một bên ra sức cắn mút còn bên dưới liên tục khuấy động khiến Wednesday bị cảm giác quá đỗi khác lạ đánh sắp ngất.

"Cho tớ nghe giọng cậu."

Tóc xoã rũ rượi che đi đôi mắt ẩn hiện tầng nước mỏng sinh lý, nhưng khi nghe yêu cầu từ em khiến Wednesday càng rúc sâu giấu gương mặt xấu hổ vào hõm cổ người yêu.

"Thế dừng nhé?!" - nói liền làm, các ngón tay đang nhấp đã chậm lại làm người Enid ôm lấy khẽ chuyển động.

"Cho tôi,..làm ơn."

Nghe được câu trả lời, Enid lại nghịch ngợm cho thêm một ngón liền phải phì cười vì bên trong đối phương thít chặt đến mức không tài nào di chuyển.

"Thả lỏng một chút."

"Nhưng...trướng."

Lại phải tìm đến môi quấn lấy để Wednesday có thể làm quen, và khi đã cảm thấy đủ Enid mới chậm rãi chuyển động.

"Hmm..nhanh một chút."

"K-không, như thế là nhanh quá..aghh." - cơ thể run lên bần bật hai chân vô thức siết chặt lấy em.

Enid mỉm nhẹ nghiêng đầu nhìn dáng vẻ uỷ mị đến vô thực, dường như lòng chẳng muốn sống nữa vì cõi đời này đều phải nương nhờ hơi thở từ cô, Wednesday Addams.

"Tớ yêu cậu."

"Tôi cũng thế, Enid Addams."

_______________
End.
Chúc mừng năm mới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro