swap II
Gần sáng, ba cái bóng yên vị in hằn trên sàn gỗ tại Ophelia Hall, để thời gian kéo dài qua vòng cung hai nửa, nhưng bọn họ dường như chẳng có động thái nào rõ ràng.
Cộp.
Là tiếng đẩy ghế, cơ thể Enid đứng phắt dậy đem theo linh hồn của Wednesday chuẩn bị rời khỏi phòng, vì thứ quần áo đang dính trên người khiến bản thân cô thấy vô cùng chướng mắt. Đương nhiên cũng chẳng thích nghi được với nhân dạng vừa mới mẻ, lại quen thuộc.
"Thả ra." - cố dằn khỏi, Wednesday chưa bao giờ phải kích động như hiện tại.
"Cậu ghét sống trong cơ thể tớ đến vậy sao?!"
Không hồi đáp, Wednesday nhìn đối phương trong cơ thể của mình, lại liếc qua kẻ đã gây ra đống phiền nhiễu, gán nó lên đời cô, trầm giọng.
"Cô chỉ ngồi ở đó thôi?!"
"Ta đã thử nhiều cách rồi, trong đại não của Sinclair...đây mới là Sinclair nhỉ?!" - Jane cũng rối bời hướng mắt nhầm lẫn nhưng vẫn cố tiếp tục giải thích.
"Tuy không có sói, nhưng có Addams và ngược lại. Tệ rằng tiềm thức riêng tư của các em phản ứng quá mạnh mẽ, ta không thể kéo về đúng vị trí được. Như thể bản năng muốn giữ riêng đối phương về mình vậy."
Khoảng lặng dài đẩy không khí trì trệ cực hạn, phi lý đến đỗi hoang đường. Wednesday xém chút nữa đã cười vì nó.
"Hoặc do cô yếu kém."
"Wednesday?!" - Enid gắt.
"Cậu nói cô ta giết được quái vật và giờ đến một con sói cũng chẳng thể tìm ra?! Tôi sẽ nhờ Ms Weems."
Một lần nữa đứng dậy, nhưng cơ thể mà Wednesday đang cư ngụ bỗng chốc được nhấc bổng lên không trung, khiến cô quờ quạng liếc về phía hung thủ.
"Thả."
"Chẳng ai giúp được các em ngoài ta đâu."
Đây không phải thông báo.
Và có nghĩa rằng chuỗi ngày đen tối đang dần chờ Wednesday nhảy vào, nó đến nhanh thôi. Vì cái nghiệp chướng bên cạnh đã cài lên đầu tóc cô chiếc nơ nhỏ màu hồng khi Jane vừa rời khỏi.
"Tháo nó ra hoặc tôi tự bứng đầu mình."
"Cậu không thấy đây là trải nghiệm thú vị hả?!"
Đối với ánh mắt sáng bừng từ con ngươi đối diện, Wednesday thật sự nghĩ bản thân hiện tại rất khó coi. Nhưng ngoài ném sự khinh bỉ đến chỗ Enid đang đứng thì cô chỉ có thể dùng cơ thể của con sói đầu vàng choé kia quay về chiếc giường xám xịt trùm mềm qua khỏi người, cố ngủ để thoát khỏi cơn ác mộng đáng chết này.
Nắng sớm rót xuống ban công, xuyên qua cửa sổ làm ánh lên bãi ói bảy màu được cô cảm thán và đánh giá nhưng rồi nó lại đang dán lên Wednesday.
"Dậy."
Wednesday đứng kế cạnh chiếc giường hồng sau khi đã chỉn chu đồng phục, tất nhiên là màu đen. Lại nhìn xuống cơ thể đang chây lười của mình khẽ thở hắt.
"Ưm.."
"Đừng dùng giọng tôi rên rỉ như thế."
Đá vào chân giường, Wednesday mất kiên nhẫn trực tiếp nắm lấy cổ áo người trên giường kéo bật dậy. Cái trán vừa vặn đập vào vai khiến Wednesday nhíu mày, còn định mắng tiếp nhưng dường như sự rệu rã, mệt mỏi của Enid làm cô khựng lại.
"Sao vậy?!"
"Khụ..."
Chất giọng khàn đặc lẫn trong sự ngáy ngủ kia còn có phần đờm đặc quánh bám chặt nơi cuống họng, khiến Wednesday phải đặt tay lên trán Enid để cảm nhận cơn nóng ran đang chạy sang da thịt.
"Nấn ná lâu tôi thì trễ, Wednesday lại bị bệnh mà nghỉ học. Nếu phiền nhiễu là một cuộc thi cậu sẽ đứng nhất đấy."
"Cứ..khụ khụ mặc tớ."
"Nhưng cơ thể là của tôi."
Luồn hai tay tự bế lên cơ thể của mình, Wednesday còn không quên ném đi cái kẹp màu hồng trên tóc mà đêm qua Enid đeo lên. Thể lực nằm ở mức tương đối nên khi vừa đem Enid xuống phòng y tế thì cô đã chống tay thở hồng hộc.
"Tôi vừa biết thêm lý do tại sao cậu vô dụng."
Chỉ dám lẩm bẩm cảm thán với người đang ngủ vì Wednesday nghĩ cô là đang mắng chính mình. Liếc đến đồng hồ treo tường, lại chẳng muốn nhìn thêm cứ thế Wednesday đem theo phần xác của bạn cùng phòng vào lớp học.
"Này Enid."
"Enid."
Wednesday ngẩn đầu khỏi trang sách nhìn sang bên vai đang bị giữ lấy, ngày đầu tiên thích nghi trong thân thể mới nên cô hoàn toàn ngó lơ tiếng gọi, nhưng đối phương lại là bạn của Enid chỉ đành miễn cưỡng trả lời.
"Có chuyện gì?!"
"Vở bài tập hôm qua tớ nhờ cậu chép dùm, hôm nay nộp rồi."
Cắn chặt cơ hàm khi cánh tay đối phương chìa đến trước mặt, Wednesday hơi híp mắt thầm mắng con sói vô tri kia luôn thích rước phiền phức về mình.
"Tôi quên đem."
"Oh, về phòng lấy đi. Còn kịp đấy."
Gì đây?! Dùng phương thức bắt nạt, lợi dụng kẻ khác một cách nghèo nàn như vậy thật khiến Wednesday tự xấu hổ thay.
"Vậy sao cậu không làm?! Hay não cậu hoạt động không kịp mười lăm phút ra chơi huh?!"
Reng.
"Hoặc không."
"Chơi chung với con Wednesday rốt cuộc cũng mang theo tính cách tởm lợm như nó." - Becky hằn học lẩm nhẩm nơi vòm họng.
Đối với lời khen đấy Wednesday lấy làm vinh dự và bố thí cho con ả tia cười mỉa mai khi Becky bị cô sinh vật bắt đứng ở góc lớp vì tội quên vở bài tập.
"Weds hôm nay nghỉ sao Sinclair?!"
Wednesday đem cái đầu vàng choé theo hướng cô Thornhill gật nhẹ xem như câu trả lời. Ngoại trừ bộ đồng phục sắc đen đơn điệu và không cài cắm gì lên người thì Wednesday cũng xuất sắc trong việc làm một Enid "rạp xiếc".
"Enid."
Kết thúc tiết học, Wednesday chỉ muốn đến phòng y tế nhưng lại bắt buộc phải băng qua sân vuông và không may đã gặp kẻ cô ghét nhất.
Ajak, bạn trai của Enid.
"Becky khi nãy nói với anh là em không làm giúp bài tập cho cậu ấy, chúng ta là bạn và em biết đấy nếu anh là em..."
"Ừ, cậu chỉ có thể dừng lại ở chữ nếu thôi. Ngưng ba hoa và mộng tưởng đi vì Enid Sinclair là độc nhất, muốn như cậu â..tôi thì còn lâu mới bì kịp."
Đáng lẽ Wednesday phải mừng rỡ vì đứa bạn cùng phòng bị hạ thấp cái tôi đến ê chề. Nhưng ngẫm nghĩ kỹ khi Enid luôn chịu dày vò bởi những cái tâm tư sỗ sàng xung quanh, thùng rác cảm xúc di động.
Bẽ bàng, thương cảm.
"Em cũng đâu có cửa với tôi."
"Cửa tử thì bố đứa nào dám vào?!"
"Woah, bất ngờ đấy Sinclair. Nhưng em biết là không thể cãi lời tôi mà." - Ajak mỉm cười đưa tay sờ lên chiếc mũ beanie quen thuộc như thể cảnh cáo.
"Cất cái gia trưởng đó vào đi. Tức giận vì bản thân cầm quyền lại không ai nghe chỉ đang thể hiện cậu là một thằng thua cuộc, tránh đường."
Wednesday nửa điểm cũng không để gã đối diện vào mắt, còn định rời đi nhưng một lần nữa lại bị Ajak ngán lối.
"Đành dùng cách cuối để dạy dỗ em vậy."
Nói rồi gã ta lột phăng cái nón xanh lam để hàng trăm con rắn nhào ra tìm kiếm con mồi. Wednesday nhìn bên khoé môi đắc thắng đấy như ngỡ ra vài điều, nếu Enid từ chối thì sẽ bị bạn trai bắt ép và khi hoá đá em, gã ta có thể sẽ chơi luôn cục đá trước mặt.
"Cút."
Ánh mắt hoạt bát đáng yêu mọi khi nay lại bị Wednesday làm thành ra căm phẫn, sự chết chóc toả ra từ đôi ngươi xanh thẫm làm đám rắn trên đầu Ajak co rút vì khí tức tiêu cực của đối phương có thể nhấn chìm chúng nó ngay khắc một.
"Enid?!" - Ajak bất giác lùi lại vì kẻ trước mặt dường như không giống bạn gái mình.
"Đừng dùng cái môi lưỡi bẩn tưởi đấy thốt ra tên tôi nữa."
Xốc cặp lên cao, Wednesday hai chân đều đặn đi phớt qua "bạn trai" cuối cùng mới hướng về phòng y tế bước vào.
"Em cứ chườm cho bạn thế này Sinclair, tình hình sức khỏe của Addams có vẻ không ổn lắm ta phải nói với hiệu trưởng." - vị nhân viên y tế nhét túi chườm vào tay Wednesday rồi mau chóng rời đi khi cô chỉ vừa mới đặt chân đến, người nọ còn không quên bồi thêm.
"Nếu hết đá cứ mở tủ ra nhé."
Cạch.
Căn phòng sau tiếng đóng cửa chỉ còn sót lại hai người, cùng tiếng thở nặng nhọc trên giường. Wednesday hạ tay lên thân xác của mình kiểm tra, da thịt lần này không lạnh lẽo giống xác chết như cô thường nghe, vì thứ mà Wednesday chạm vào nóng hệt than hồng.
"Này."
Không lời hồi đáp, đôi mắt nhắm nghiền khẽ lay động muốn tìm kiếm kẻ quấy nhiễu, nhưng dường như Enid bị cái mệt nhọc làm mi mắt đóng két. Đột nhiên sự khó chịu bỗng dịu lại nơi thuỳ trán, Enid cảm nhận được cơn mát lạnh ập đến làm hàng chân mày giãn ra rõ ràng.
"Mau khỏe và trả thân nhiệt như cũ lại cho tôi."
Đá trong túi chườm tan mau chóng vì nhiệt độ, Wednesday nhìn một lượt từ trên xuống đánh giá rồi rời ra để cho thêm đá nhưng chỉ mới đi vài bước bàn tay đã bị giữ lại.
"Làm sao?!"
Còn định tiếp tục mắng vì phiền phức nhưng bàn tay đang nắm cô khẽ siết. Và cuối cùng Wednesday phải lấy ra sự dịu dàng còn sót lại nơi tâm hồn khô rũ, nóng nảy. Dành cho người nằm trên giường thứ mà em xứng đáng nên nhận.
"Tôi chỉ lấy đá thôi."
Hơi nóng rời khỏi lòng bàn tay vì câu trấn an, Wednesday lén đưa mắt nhìn xuống nghĩ ngợi sau đó liền đi về tủ lạnh lấy thêm đá.
Cạch.
Jane nhanh chân đẩy cửa phòng y tế khi đã tìm ra cách hoán đổi trong sách cổ vừa đọc dưới hầm, lúc bước vào ngỡ sẽ nghe những lời chí choé nhưng khung cảnh trước mặt lại làm cô chùn bước. Enid vắt chéo chân ngồi cạnh giường bệnh nhắm mắt, tay không quên chườm túi đá lên trán người vẫn đang thiếp đi vì mệt mỏi.
Xinh đẹp.
"Sinclair..." - Jane cố nhỏ giọng tránh đánh thức bệnh nhân kế cạnh.
"Addams."
Wednesday đã thức từ lúc cánh cửa bật mở, nhưng khi nghe người nọ gọi nhầm cô liền cất giọng chỉnh sửa.
"Oh, em ấy ổn chưa?!"
"Thân nhiệt vẫn cao lắm."
"Ta có cách để các em trở lại thân xác cũ, nhưng Sinclair thế này ta e rằng chưa được."
"Vậy thì đợi."
"Ừm..hả?!"
Quay ngoắt đến chỗ người vẫn thong thả chườm đá cho bạn cùng phòng, Jane nghệch mặt khó hiểu vì dù mới gặp Wednesday đây nhưng cô chắc chắn tính cách của đứa trẻ này không thể dễ dàng bỏ qua lợi ích mà đồng ý nhanh như thế được.
"Nhỏ tiếng chút."
"Vậy khi nào Sinclair khoẻ nhớ gọi ta đấy, đêm mốt ta phải quay về Hawkins."
"Vâng." - Wednesday gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng ra đến cửa, phải tới khi túi chườm lệch hẳn Wednesday mới thôi chăm chú vào cánh cửa đã đóng im ỉm.
"...tớ muốn về phòng."
"Bác sĩ nói tình hình chưa ổn định, nằm ở đây đi."
"Weds, làm ơn."
Tông giọng cục súc của bản thân Wednesday rõ tường tận, nhưng khi được Enid sử dụng lại thêm một chút uỷ mị liền biến nó thành thanh âm cực kỳ dễ nghe. Ngó quanh quất, Wednesday cuối cùng vẫn là nghe lời hơi cúi người bế thốc cục than hồng trên giường vào lòng.
"Khụ...cảm ơn cậu."
"Ngưng nói đi, dây thanh quản của tôi sẽ đứt vì cậu mất. Mở cửa giúp."
"Thái độ chăm sóc người khác đáng yêu lắm Weds." - nghe lời, Enid yên ổn được bế vươn tay vặn nắm cửa.
"Tôi chỉ quan tâm tôi thôi."
Xốc cơ thể của mình lên một chút, Wednesday không biết có phải do cô nặng hay là bản thân yếu đuối khi chỉ đi được vài bước đã bắt đầu xuống sức.
Hoặc con sói trong lòng vừa nặng vừa yếu, Wednesday nghĩ thế.
"Enid?! Sao em lại bế Wednesday?!"
Đứng trước mặt cả hai lại là Ajak, Wednesday thở hắt vì gã này có lẽ phiền gấp mười lần người đang nằm trên tay. Một sự phiền nhiễu không thể dung thứ.
"Tôi đâu có bế mẹ cậu."
"Anh đến đây vì muốn xin lỗi em vụ việc khi nãy."
"Hm?!" - Enid tò mò định ngóc đầu nhưng đã bị Wednesday nhéo vào eo khiến em ngoan ngoãn nằm yên.
"Được rồi, tôi bố thí lòng tha thứ cho cậu. Còn bây giờ thì tránh ra."
Mỏi tay muốn chết nhưng phải cùng gã này nấn ná dây dưa, Wednesday xốc lên cơ thể của mình rồi nhanh chân lách sang một bên.
"Anh là bạn trai của em mà Sinclair."
"Còn tôi chính là con điên khi chịu quen cậu, gia trưởng, độc tài sẵn sàng hạ bệ mọi thứ để làm người cầm quyền. Nát."
Hai tay bỗng dưng nhẹ tênh vì phần cổ bị Enid câu lại rúc sát vào người, dường như em đang khóc. Ajak nhìn hành động quá đỗi thân mật, định sẽ dằn ra nhưng khi chạm vào ánh mắt xanh thẫm của bạn gái, nó như hồ sâu sẵn sàng nhấn chìm kẻ phiền nhiễu đến chới với rồi chết đuối.
"Em bị con dị hợm đấy đồng hoá rồi sao?! Chẳng giống em nữa Sinclair."
"Vườn địa đàng hãy còn tươi tốt, đừng đem cái luộm thuộm nhơ nhuốc bên ngoài vào. Sinclair vẫn ở đây nhưng không phải với đám thua cuộc thích bắt nạt."
_________
Còn tiếp.
Có lẽ tớ viết thêm vài chương nữa rồi nghỉ ngơi đợi đến ss2 sẽ gặp lại các cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro