XÓT (4)
Faye vừa mở cửa bước vào nhà, chưa kịp đặt túi xuống thì đã bị một vòng tay mềm mại kéo vào ôm chặt. Lực ôm rất chặt, như thể đối phương sợ rằng nếu nới lỏng dù chỉ một chút, cô sẽ chạy mất.
Một hơi thở quen thuộc bao quanh cô, thật ấm, thật dịu dàng. Mùi hương từ mái tóc, từ làn da Yoko khiến Faye khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự thân thuộc len lỏi vào từng thớ thịt.
Yoko không nói gì nhiều, chỉ siết lấy eo cô, vùi mặt vào cổ mà thở dài một hơi. Hơi thở phả lên da Faye, mang theo chút nhẫn nại, chút dịu dàng, và rất nhiều yêu thương, nhưng cũng ẩn chứa điều gì đó nặng nề.
“Bạn gái giỏi quá.”
Giọng nàng nhỏ, nhưng lại như chạm thẳng vào tim Faye.
Faye khựng lại một giây, rồi nhanh chóng mỉm cười, ôm lấy lưng Yoko, bàn tay vỗ nhẹ lên sống lưng nàng như muốn an ủi.
“Chị cũng thấy hôm nay chị rất giỏi.”
Yoko ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Faye. Đôi mắt ấy vừa sáng, vừa sâu thẳm, chứa đầy yêu thương nhưng cũng lẩn khuất chút gì đó khó tả.
“Giỏi lắm. Bạn gái em thật sự giỏi lắm.”
Faye bật cười, nâng hai bàn tay ôm lấy má Yoko, nhẹ nhàng vuốt ve rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn chớp nhoáng.
“Yoo xem fanmeeting chưa? Hôm nay vui lắm.”
Yoko gật đầu, kéo Faye ngồi xuống ghế, để cô dựa vào mình. Một tay nàng đặt trên eo Faye, tay còn lại dịu dàng luồn vào tóc cô, chậm rãi vuốt từng lọn tóc hơi rối.
“Có xem.” Yoko đáp nhẹ, giọng điệu bình tĩnh nhưng vẫn có chút gì đó không rõ ràng.
Faye hơi mím môi. Cô biết chứ.
Cô biết là Yoko đã xem, biết rằng Yoko đã thấy sự yêu thương mà cô nhận được từ hàng nghìn người hâm mộ hôm nay. Biết rằng trong lòng nàng cũng rất vui, nhưng cũng có những nỗi niềm riêng mà cô không thể chạm tới.
Vì thế, dù trong lòng tràn đầy niềm vui, Faye cũng cẩn thận chọn lọc từng điều mình kể.
“Hôm nay fans đáng yêu lắm! Chị nhận được rất nhiều thư tay. Có một bạn viết dài ơi là dài, còn nói chị đã truyền động lực cho bạn ấy theo đuổi ước mơ. Lúc đọc chị cảm động lắm.”
Yoko mỉm cười, gật nhẹ đầu. “Uhm... bạn gái nhà em được mọi người yêu thương nhiều như vậy, tốt quá rồi.”
Faye siết tay cô. “Uhm. Nhưng mà… có lẽ yêu thương nhất vẫn là em đó.”
Yoko ngẩn ra một chút, rồi bật cười, ngón tay vuốt nhẹ lên gò má baby tiger nhà mình. “Miệng ngọt quá ha”
Faye cũng cười theo, nhưng trong lòng lại có chút chua xót.
Cô nhớ lại hình ảnh hôm nay, giữa biển người hâm mộ, có rất nhiều banner giơ cao với dòng chữ “FayeYoko” thật lớn. Nhưng Yoko không ở đó.
Yoko, người mà cô yêu thương nhất, người lẽ ra cũng phải được đứng trên sân khấu, được lắng nghe những tiếng hò reo của fan, lại chỉ có thể xem từ phía sau màn hình.
Không biết bao giờ cả hai mới lại có thể cùng nhau tổ chức một fanmeeting như ngày trước.
Không biết bao giờ Yoko mới được thoát ra khỏi những ràng buộc đang bóp nghẹt nàng ấy.
Nghĩ đến đó, tim Faye siết chặt.
Cô vẫn đang cố hết sức để làm.
Cô không thể để Yoko mắc kẹt mãi như thế này.
Cô không muốn chờ đợi mãi như này nữa.
Faye hít một hơi sâu, rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Yoko.
“Hôm nay bạn gái có mệt không?”
Yoko siết nhẹ vòng tay ôm cô. “Không. Ôm chị là hết mệt rồi.”
Faye khẽ bật cười, nhưng trong lòng vẫn còn vướng bận.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi.
Chỉ biết rằng, trong lòng cô đã có quyết tâm.
Cô nhất định phải cứu Yoko, nhanh nhất có thể.
Yoko cảm nhận được sự mềm mại ấy, lại càng siết chặt vòng tay.
“Baobei đi tắm đi, rồi ngủ sớm một chút.”
Faye chớp mắt, hơi ngẩng lên. “Ơ? Chị còn chưa kể xong mà.”
Yoko bật cười, cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc rối bù của cô. “Ngày mai kể tiếp. Giờ chị cần nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết. Chị bận từ sáng đến tối, nào là giao lưu, hát, nhảy, chụp ảnh, phỏng vấn… đủ hết. Mệt lắm rồi, đi tắm nhanh đi.”
Faye bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.
“Vậy chị đi tắm một lát, lát nữa ôm em ngủ.”
"Kha~"
Yoko cười nhẹ, nhìn theo bóng lưng Faye khuất sau cánh cửa phòng tắm.
Ánh mắt nàng vẫn dịu dàng, nhưng sâu trong đó, có một tia cảm xúc rất khó gọi tên.
--------------------
Sáng hôm sau, ánh sáng mờ nhạt len qua rèm cửa, rọi lên chiếc giường nơi hai người ôm nhau ngủ. Faye dụi mắt, ngáp một cái thật dài rồi xoay người tìm hơi ấm quen thuộc. Nhưng Yoko lại không còn nằm sát cô như thường lệ.
Faye khẽ nhíu mày, vươn tay kéo Yoko lại gần, nhưng Yoko lại né sang một chút.
Hử?
Faye chớp mắt, lơ mơ chưa tỉnh hẳn, nhưng linh cảm có gì đó không đúng.
“Yoo?” Cô gọi, giọng còn ngái ngủ, khàn khàn đáng yêu.
Yoko không đáp, chỉ nằm im, quay lưng về phía Faye.
Lúc này Faye mới tỉnh táo hơn một chút, nghiêng đầu quan sát người yêu. Bình thường mỗi sáng Yoko sẽ dụi vào cô, hoặc lười biếng ôm cô thêm một lúc trước khi chịu rời giường. Hôm nay lại im lặng thế này…
Faye bỗng nhớ lại hôm qua trước khi ngủ, Yoko vẫn còn cười với cô, hôn cô, vuốt tóc cô dịu dàng. Nhưng sáng nay, không khí lại khác hẳn.
Cô chớp mắt, rồi nhẹ nhàng luồn tay qua eo người yêu, kéo nàng lại gần hơn. “Em sao vậy?”
Yoko không trả lời ngay, nhưng cũng không tránh né. Nàng chỉ mím môi, bàn tay nhỏ đặt trên chăn khẽ siết lại.
“… Không có gì. Em bình thường”
Faye: "!!!"
Faye nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêng của Yoko. Vành tai nàng hơi đỏ, và khi Faye nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, Faye giật mình nhận ra khóe mắt Yoko hơi ươn ướt.
Faye hoảng hốt. “Yoo khóc sao?”
Yoko mím môi, quay mặt đi không muốn để Faye thấy.
Trái tim Faye lập tức siết chặt. Cô hốt hoảng hơn cả tối qua khi nghĩ rằng có lẽ mình vừa làm điều gì đó sai mà không nhận ra.
Cô vội ôm chặt Yoko, giọng mềm nhũn như kẹo. “Sao vậy? Nói chị nghe đi. Ai bắt nạt em hả? Hay là… hôm qua chị làm gì sai?”
Yoko vẫn im lặng.
Faye càng lo lắng hơn, trong đầu bắt đầu lục lại từng chi tiết của ngày hôm qua.
Và rồi...
A!
Faye cứng người, bỗng dưng nhớ ra chi tiết mà tối qua cô đã quên mất...
Trong buổi fan meeting, cô đã có một màn vừa nhảy vừa hát khá sexy với các dancer nữ.
Lúc đó cô quá phấn khích với không khí của fan meeting, quá vui khi được fans yêu thương nên chẳng còn nghĩ gì khác.
Nhưng bây giờ nhìn Yoko thế này, Faye lập tức hiểu nhầm.
Chắc chắn là vì chuyện đó!
“Yoo…” Faye cuống quýt siết tay Yoko, gấp đến mức giọng hơi run. “Có phải vì chị ôm bạn nhảy nữ không? Em giận đúng không? Chị xin lỗi mà! Chị không cố ý đâu, chỉ là do công việc thôi! Chị thề là sẽ không có lần nào nữa! Đừng khóc mà, được không?”
Yoko nghe đến đây, lòng lại càng rối bời hơn.
Yoko:"..."
Yoko nàng là kiểu nhỏ nhen thế ư? Ghen tuông lung tung như vậy?
Thật ra, chuyện sexy dance đó chỉ là chuyện nhỏ. Dù nàng không thích, nhưng nàng biết nó là một phần công việc của Faye.
Tuy nàng có xíu khó chịu, nhưng đã dặn lòng rằng phải hiểu chuyện, không thể ghen tuông vô lý.
Và cái làm nàng thực sự không chịu nổi, làm nàng vô thức khóc thế này....
Là vì ... hiện tại nàng không thể công khai ôm Faye hay nhảy cùng Faye như trước nữa.
Là vì dù yêu Faye đến đâu, nàng cũng không thể đứng bên cạnh cô như trước.
Hôm qua nhìn Faye hạnh phúc với fans, nàng cũng vui lắm. Nhưng rồi nàng lại nhớ đến banner FayeYoko mà fans từng giơ cao.
Nàng nhớ đến những lần cả hai cùng tổ chức fan meeting, cùng nắm tay trên sân khấu.
Nàng nhớ đến những lần tự nhiên ôm Faye trước mặt mọi người mà không bị ngăn cấm.
Bây giờ, tất cả những điều đó đều không còn nữa.
Và cái cảm giác không thể làm gì ngoài đứng nhìn từ xa....
Nó khiến nàng tủi thân đến mức không thể chịu nổi.
Yoko mím môi thật chặt, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống gối.
Faye thấy vậy mà tim như bị bóp nghẹt.
Cô chưa bao giờ thấy Yoko tủi thân đến mức như thế này.
Yoko rất kiêu hãnh, nàng rất hiếm khi khóc.
Nhưng bây giờ lại nằm im trong vòng tay cô, im lặng mà rơi nước mắt như vậy.
Faye đau lòng đến mức hận không thể lập tức làm gì đó để dỗ dành bạn gái.
Cô nhẹ nhàng nâng gương mặt Yoko lên, hôn lên khóe mắt nàng, giọng hoảng loạn đến mức sắp khóc theo.
“Em đừng khóc mà… Được không? Chị xin lỗi… Em muốn gì chị cũng làm! Chị sẽ không nhảy thế nữa, không ôm ai nữa, chị chỉ ôm mình em thôi, được không?”
Yoko mím môi, cuối cùng không nhịn được mà bật ra một tiếng nức nhỏ.
Yoko biết, mình rất vô lý.
Nhưng…
Nàng không muốn kìm nén nữa.
Nàng chỉ muốn được ôm Faye thật chặt trước đám đông như cái cách cả hai đã từng, dù chỉ một lần, và không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.
"Đừng khóc mà, được không?" Giọng Faye run run, bàn tay không ngừng vuốt nhẹ lưng Yoko.
"Chị xin lỗi... Chị sai rồi... "
Nhưng Yoko vẫn không nói gì, chỉ nằm im trong vòng tay Faye, để mặc cho nước mắt rơi xuống gối.
Faye càng hoảng loạn hơn. Cô không quen thấy Yoko như thế này. Bình thường Yoko bướng bỉnh, nghịch ngợm, dù có giận cũng không dễ gì để lộ cảm xúc yếu đuối.
Nhưng bây giờ Yoko lại im lặng khóc, cứ như đã nhịn quá lâu mà không thể chịu đựng thêm nữa.
Faye đau lòng đến mức chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, chỉ biết dỗ dành theo bản năng.
Cô hôn lên tóc Yoko, hôn lên trán nàng ấy, rồi hôn xuống má, từng nụ hôn đều rất nhẹ, như muốn an ủi.
“Em đừng khóc nữa mà…” Cô áp trán vào trán Yoko, giọng nghẹn lại. “Chị sai rồi, em muốn gì cũng được, chỉ cần em đừng khóc nữa thôi...”
Faye hoảng thật rồi.
Cô tự trách mình đến mức mắt cũng đỏ hoe theo.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Yoko đã khó chịu chuyện sexy dance đến mức này mà cô không hề nhận ra?
"Chị biết lỗi rồi mà…" Cô lại hôn lên khóe mắt ươn ướt của Yoko, giọng mềm nhũn như đường tan trong nước. "Lần sau có làm gì chị cũng sẽ nghĩ đến cảm xúc của em trước... Sẽ không như thế này nữa..."
Yoko bị ôm, bị hôn, bị dỗ liên tục, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cắn môi nghẹn ngào nói:
"Không phải vì cái màn nhảy đó..."
Faye sững người.
"Không phải?"
Yoko hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn vì khóc.
"Chuyện chị ôm bạn nhảy, em không thích, nhưng em hiểu mà."
Faye tròn mắt.
Nhưng nếu không phải vì cái đó... thì tại sao Yoko lại khóc đến mức này?
Yoko im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói tiếp:
"Em... em khóc vì em không được ôm chị trước mặt mọi người nữa."
Tim Faye khựng lại.
"Em không được ôm chị trên sân khấu nữa..." Giọng Yoko nhỏ dần, nhưng lại khiến tim Faye đau như bị bóp nghẹt. "Không được nắm tay chị như trước nữa... Không được bên cạnh chị công khai nữa..."
Nàng ngừng một chút, rồi chôn mặt vào vai Faye, thì thầm nghẹn ngào:
"Yoo tủi thân ..."
Faye lặng người, cảm giác đau nhói lan ra từ lồng ngực, quặn thắt như thể ai đó siết chặt trái tim cô.
Yoko vùi mặt vào cổ cô, cơ thể run lên từng chút, hơi thở lẫn vào những tiếng nức nở bị kìm nén. Chiếc áo ngủ của Faye dần thấm ướt, nhưng Yoko vẫn ôm chặt không chịu buông, như một đứa trẻ vừa tìm được chốn an toàn duy nhất trên đời.
Bàn tay Faye run rẩy vuốt dọc sống lưng Yoko, cảm nhận được từng cơn run nhẹ của nàng ấy. Một cơn hối hận trào dâng, cuốn phăng đi hết những suy nghĩ vụn vặt trong đầu.
Cô nhớ lại hôm Fancall và những lần cả hai chạm mặt nhau ở công ty, nhớ lại những lần Yoko im lặng nhìn cô từ xa, ánh mắt không giấu nổi sự khao khát được đến gần nhưng lại phải dừng lại đúng ranh giới. Nhớ những lần Yoko cười nhẹ với cô sau khi bị "thứ đó" kéo ra xa, ánh mắt như muốn nói "Không sao đâu."
Nhưng thực ra, Yoko chưa bao giờ "không sao" với điều đó.
Cô đã nghĩ Yoko ổn, nàng đã điều chỉnh được cảm xúc, vì lúc nào nàng cũng mỉm cười.
Cô đã nghĩ Yoko mạnh mẽ, vì lúc nào nàng cũng bảo "Em hiểu mà."
Nhưng Faye đã quên mất một điều...mạnh mẽ không có nghĩa là không đau.
Faye hôn lên đỉnh đầu Yoko, mùi hương quen thuộc xen lẫn chút mằn mặn của nước mắt khiến cô đau lòng hơn bao giờ hết.
Hơi ấm từ cơ thể Yoko truyền sang cô, mang theo cả những tủi thân bị dồn nén suốt thời gian qua.
Faye ôm nàng thật chặt, siết đến mức Yoko có giãy ra cũng không thể thoát.
Cô muốn để Yoko biết rằng cô vẫn ở đây.
Vẫn là vòng tay này, vẫn là hơi ấm này, vẫn là cô ở ngay bên cạnh.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lướt qua gò má Faye, thấm vào mái tóc mềm mại của Yoko.
Faye biết mình sai rồi.
Cô vẫn chưa đủ quan tâm nàng
Chưa đủ...
Ngày hôm qua cô đã mải mê tận hưởng niềm vui từ fan meeting, đã quá đắm chìm trong ánh đèn sân khấu mà quên mất rằng, ở một góc tối phía sau, có một người vẫn đang âm thầm nhìn cô mà không thể chạm vào.
Faye khẽ nhắm mắt lại, cố nén tiếng nức nở.
Yoko vẫn còn khóc, từng tiếng nghẹn lại nơi cổ họng, nhỏ đến mức nếu không chú ý sẽ chẳng ai nghe thấy. Nhưng với Faye, những âm thanh đó còn đau hơn cả hàng nghìn lời trách móc.
Cô dịu dàng đặt tay lên má Yoko, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đang lấm lem nước mắt lên, dùng ngón cái lau đi những giọt lệ còn vương lại nơi khóe mắt.
Yoko không hề phản kháng, chỉ ngoan ngoãn để Faye chạm vào, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô đầy uất ức.
Faye cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi người yêu.
Không phải nụ hôn vội vã, không phải nụ hôn trấn an, mà là một nụ hôn mang theo cả lời xin lỗi, cả sự xót xa, cả những điều cô chưa kịp nói ra.
Yoko vẫn nhắm mắt, mặc kệ nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi dài.
Mặc kệ bản thân có đáng ghét thế nào, yếu đuối thế nào.
Chỉ cần là Faye, Yoko không muốn giả vờ mạnh mẽ nữa.
Một lúc lâu sau...
Faye lại dịu dàng hôn lên khóe mắt Yoko, từng chút một, như thể muốn hôn đi hết những vệt nước mắt còn sót lại. Làn mi ướt khẽ run, nhưng hơi thở đã dần đều lại. Vòng tay Yoko vẫn siết chặt lấy cô, ôm sát đến mức như muốn hòa làm một.
Faye nhẹ nhàng xoa lưng Yoko theo từng nhịp chậm rãi, vừa vỗ về, vừa cảm nhận sự mềm mại trong vòng tay mình. Cô biết Yoko không dễ gì để lộ sự yếu đuối ra như thế này, vậy mà bây giờ, người con gái kiêu hãnh ấy lại tựa vào cô như một con mèo nhỏ, tìm kiếm chút ấm áp.
Môi Faye khẽ lướt qua mái tóc Yoko, để lại một nụ hôn thật khẽ, giọng nói thấp xuống, dịu dàng đến mức gần như hòa vào không khí:
“Khóc xong rồi, ngoan nào, đi đánh răng rồi ăn sáng nhé?”
Yoko không đáp, chỉ siết tay chặt hơn một chút.
Faye cúi xuống, hôn lên trán Yoko thêm một lần nữa, rồi bất ngờ ngồi dậy luồn tay xuống dưới đùi, nhấc bổng nàng lên một cách dễ dàng. Cơ thể Yoko lập tức vô thức phối hợp, cánh tay vòng qua cổ Faye, chân quấn quanh eo cô một cách thuần thục, không hề có lấy một động tác dư thừa.
Chẳng có chút bối rối nào.
Chẳng có một giây phút do dự nào.
Cứ như thể đây là điều hiển nhiên nhất trên đời.
Faye ôm Yoko chặt hơn một chút, cảm nhận hơi ấm của cô bạn gái nhỏ trong lòng, bước từng bước vững vàng về phía phòng tắm. Hơi thở Yoko đều đều ngay bên tai, nhịp tim chạm vào nhau qua lớp áo mỏng, mang đến một cảm giác bình yên kỳ lạ.
Trong khoảnh khắc này, không còn ánh đèn sân khấu, không còn những cuộc phỏng vấn, không còn khoảng cách vô hình do công ty áp đặt. Chỉ có hai người họ, cùng nhau, trong thế giới nhỏ bé chỉ thuộc về riêng họ.
Faye nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm bằng chân, đặt Yoko ngồi lên bệ rửa mặt. Bàn tay khẽ vuốt nhẹ hai bên má người thương, ánh mắt đầy sự yêu thương, quyến luyến không chút che giấu.
“Mệt lắm rồi phải không?” Faye khẽ hỏi, dù cô biết câu trả lời.
Yoko vẫn không lên tiếng, chỉ chớp mắt một cái, nhìn Faye chăm chú. Nàng không cần nói ra, nhưng Faye có thể cảm nhận được.
Không chỉ là mệt mỏi, mà còn là tủi thân, là những tổn thương nhỏ bé tích tụ từng ngày.
Faye không hỏi gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ bóp kem đánh răng lên bàn chải, rồi cẩn thận đưa lên môi Yoko.
“Há miệng nào.”
Yoko nhìn cô một lát, rồi làm theo.
Động tác của Faye rất chậm, rất dịu dàng. Cô cẩn thận chải từng đường, không mạnh không nhẹ, từng chút từng chút một, như thể đang chăm sóc cho một món bảo vật mong manh.
Làn bọt trắng dần lan ra, Yoko hơi nghiêng đầu để Faye dễ thao tác hơn, đôi mắt híp lại như một con mèo đang được vuốt ve.
Faye nhìn hình ảnh phản chiếu của cả hai trong gương, lòng mềm nhũn.
Họ đã đi qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu lần phải kìm nén cảm xúc trước mặt mọi người. Nhưng giây phút này, ở đây, không còn ai khác. Chỉ có cô và Yoko, chỉ có sự dịu dàng không cần che giấu.
Faye hạ bàn chải xuống, vắt khăn lên cổ tay, sau đó nghiêng người hôn nhẹ lên chiếc má lúm xinh yêu của Yoko rồi khẽ nỉ non.
“Yêu em”
Yoko không đáp, nhưng khoé môi lại cong lên một chút, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, đón nhận tất cả sự dịu dàng mà Faye dành cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro