Chương 5: Dưới ánh đèn, chúng ta tìm thấy nhau
Không khí trong ký túc xá Red Velvet vẫn còn nặng nề, dù đã vài ngày trôi qua kể từ đoạn clip gây tranh cãi tại trường quay.
Hashtag #SeulreneIsReal vẫn trending trên X, và fandom không ngừng đào bới thêm những khoảnh khắc cũ giữa Seulgi và Joohyun, từ những cái ôm hậu trường đến ánh mắt họ dành cho nhau trong các buổi fansign.
Công ty vẫn giữ nguyên yêu cầu "giữ khoảng cách", nhưng sau cuộc nói chuyện hôm qua, khi Joohyun thừa nhận rằng chị không muốn xa Seulgi, cả hai đã âm thầm quyết định rằng họ không thể tiếp tục trốn tránh cảm xúc của mình.
Hôm nay, Red Velvet có một ngày hiếm hoi không lịch trình, và cả nhóm quyết định ở lại ký túc xá để nghỉ ngơi. Yeri và Joy đề nghị xem một bộ phim hài, trong khi Wendy bận rộn trong bếp làm bánh. Joohyun và Seulgi, dù vẫn cố gắng giữ vẻ bình thường trước mặt các thành viên khác, lại không thể che giấu sự căng thẳng trong ánh mắt.
"Unnie, hai người làm gì mà căng thẳng thế?" Yeri hỏi, tay cầm bát popcorn, ánh mắt tò mò. "Từ hôm quay chương trình với aespa, tui thấy hai người lạ lắm."
"Không có gì đâu," Joohyun đáp nhanh, gượng cười.
"Chỉ là... hơi mệt thôi."
"Chắc chắn không phải chỉ mệt," Joy chen vào, nháy mắt đầy ẩn ý. "Fandom vẫn đang phát điên vì đoạn clip đó. Em cá là công ty lại làm khó hai người, đúng không?"
Seulgi liếc sang Joohyun, không biết phải trả lời thế nào. Cô không muốn cả nhóm lo lắng, nhưng cô cũng không thể giấu được sự thật rằng cô và Joohyun đang đứng trước một bước ngoặt lớn – không chỉ trong sự nghiệp, mà cả trong mối quan hệ của họ.
"Thôi, đừng hỏi nữa," Wendy lên tiếng, bước ra từ bếp với một khay bánh vừa nướng. "Cho hai người chút không gian đi. Chuyện gì cũng cần thời gian mà."
Yeri và Joy gật đầu, dù ánh mắt vẫn đầy tò mò. Cả nhóm bắt đầu xem phim, nhưng Joohyun và Seulgi không thể tập trung. Họ ngồi ở hai đầu sofa, nhưng ánh mắt cứ vô tình chạm nhau, như thể cả hai đều đang cố gắng nói điều gì đó mà không cần lời.
Đến tối, khi các thành viên khác đã đi ngủ, Joohyun và Seulgi vẫn chưa thể chợp mắt. Joohyun bước ra ban công, nơi chị thường ngồi mỗi khi cần suy nghĩ.
Đêm Seoul vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng trái tim chị lại đầy hỗn loạn. Chị nghĩ về Jeyi, về những tổn thương mà chị đã trải qua, và về Seulgi – người đã luôn ở bên chị, dù chị chưa bao giờ thực sự mở lòng.
"Unnie," một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau. Joohyun quay lại, thấy Seulgi đứng đó, tay cầm hai cốc cacao nóng. "Em... em pha cái này. Chị uống không?"
Joohyun mỉm cười, nhận lấy cốc cacao. "Cảm ơn em."
Hai người ngồi xuống ghế dài trên ban công, không khí yên tĩnh nhưng đầy cảm xúc. Họ im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng gió nhẹ và tiếng xe cộ xa xa. Rồi Seulgi lên tiếng, giọng nhỏ nhưng kiên định.
"Unnie, em biết mấy ngày qua chị rất mệt," cô nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Joohyun. "Chuyện fandom, chuyện công ty... em biết chị không muốn tụi em lo, nhưng em không thể không lo. Em... em không thể chịu được khi thấy chị như thế này."
Joohyun im lặng, tay siết chặt cốc cacao. "Seulgi," Joohyun cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn đi. "Chị... chị không biết phải làm sao. Chị sợ rằng nếu mình mở lòng với em, mọi thứ sẽ lại tan vỡ, như cách chị đã mất Jeyi. Nhưng đồng thời... chị không thể tiếp tục giả vờ rằng em không quan trọng."
Lời nói của Joohyun khiến tim Seulgi đập mạnh. Cô đặt cốc cacao xuống, nắm lấy tay Joohyun, ánh mắt đầy quyết tâm. "Chị không cần phải sợ," cô nói, giọng run rẩy nhưng chân thành. "Em không phải Yoo Jeyi. Em sẽ không rời xa chị. Em... em yêu chị, unnie. Em đã yêu chị từ rất lâu, dù em không dám thừa nhận."
Joohyun sững người, ánh mắt chị dao động giữa bối rối và xúc động. "Seulgi... em..." Chị không biết phải nói gì, nhưng trái tim chị lại đập mạnh, như thể nó đã biết câu trả lời từ lâu.
Không để Joohyun nói thêm, Seulgi nhẹ nhàng kéo chị lại, ôm chị vào lòng. Joohyun không kháng cự, để mặc mình chìm vào vòng tay ấm áp của Seulgi. Trong khoảnh khắc đó, mọi áp lực, mọi lo lắng dường như tan biến. Chỉ còn lại hai trái tim đập cùng một nhịp, tìm thấy nhau giữa những tổn thương và sợ hãi.
Seulgi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Joohyun, cử chỉ dịu dàng nhưng đầy ý nghĩa. Joohyun nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ môi Seulgi, và lần đầu tiên sau nhiều năm, chị cảm thấy an toàn. Chị vòng tay ôm lấy Seulgi, siết chặt hơn, như thể sợ rằng nếu buông ra, chị sẽ mất đi điều quý giá nhất.
"Seulgi," Joohyun thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Chị... chị cũng yêu em. Chị không biết từ bao giờ, nhưng chị biết rằng em là người duy nhất khiến chị muốn mở lòng một lần nữa."
Seulgi mỉm cười, mắt cô ngấn nước. Cô không nói gì, chỉ kéo Joohyun lại gần hơn, để chị tựa đầu vào vai mình. Họ ngồi đó, trong ánh sáng mờ ảo của ban công, cảm nhận hơi ấm của nhau, cảm nhận tình yêu mà cả hai đã kìm nén quá lâu.
Sau một lúc, Joohyun ngước lên, ánh mắt chị gặp mắt Seulgi. Có một sự khao khát mãnh liệt trong ánh mắt ấy, một sự khao khát mà cả hai không thể che giấu. Chị nhẹ nhàng đặt tay lên má Seulgi, kéo cô lại gần, và rồi, trong một khoảnh khắc đầy cảm xúc, môi họ chạm nhau.
Nụ hôn ấy nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt, như thể tất cả những cảm xúc bị kìm nén bao năm qua được giải phóng. Joohyun cảm nhận được vị ngọt của cacao trên môi Seulgi, hòa quyện với hơi ấm của cô. Seulgi ôm lấy Joohyun chặt hơn, tay cô luồn vào tóc chị, kéo chị lại gần hơn nữa. Nụ hôn kéo dài, không vội vã, nhưng đủ để cả hai cảm nhận được rằng họ không thể sống thiếu nhau.
Khi cả hai tách ra, hơi thở họ hòa quyện, ánh mắt vẫn không rời nhau. "Unnie," Seulgi thì thầm, giọng khàn đi. "Chị... chị là tất cả của em."
Joohyun mỉm cười, mắt chị ngấn lệ. "Và em là tất cả của chị," chị đáp, giọng nghẹn ngào. "Chị không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng chị biết rằng chị muốn ở bên em, dù có chuyện gì xảy ra."
Sáng hôm sau, Red Velvet nhận được một cuộc gọi khẩn từ công ty. Chị Hyejin yêu cầu cả nhóm đến họp ngay lập tức, vì một sự kiện bất ngờ đã xảy ra: một bức ảnh chụp từ xa của Joohyun và Seulgi trên ban công tối qua – khoảnh khắc họ ôm nhau – đã bị leak lên mạng. Dù không rõ nét, nhưng bức ảnh đủ để fandom bùng nổ một lần nữa.
Hashtag #SeulreneConfirmed nhanh chóng trending, và công ty không thể tiếp tục kiểm soát tình hình.
Trong phòng họp, chị Hyejin nhìn Joohyun và Seulgi với ánh mắt đầy thất vọng. "Hai đứa đã làm gì?" chị hỏi, giọng lạnh lùng. "Tôi đã bảo giữ khoảng cách, nhưng bây giờ thì sao? Fandom nghĩ hai đứa đang hẹn hò, và chúng ta không thể phủ nhận bức ảnh này."
Joohyun nắm chặt tay Seulgi dưới bàn, ánh mắt chị kiên định. "Chị Hyejin," chị nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm. "Chúng tôi không làm gì sai. Chúng tôi yêu nhau, và chúng tôi không muốn tiếp tục giấu giếm nữa."
Seulgi siết chặt tay Joohyun, ánh mắt cô đầy ủng hộ. "Chị Hyejin," cô nói, giọng kiên định. "Chúng em biết điều này có thể ảnh hưởng đến nhóm, nhưng chúng em sẵn sàng đối mặt. Chúng em không muốn sống trong sự giả dối nữa."
Chị Hyejin im lặng, rõ ràng không hài lòng, nhưng ánh mắt chị cũng thoáng dao động. "Hai đứa có biết mình đang làm gì không?" chị hỏi, giọng nhỏ dần. "Ngành giải trí không dễ dàng với những chuyện như thế này."
"Chúng em biết," Joohyun đáp, ánh mắt không rời khỏi chị Hyejin. "Nhưng chúng em tin rằng fandom sẽ hiểu. Và nếu họ không hiểu... thì chúng em vẫn sẽ ở bên nhau."
Cả nhóm Red Velvet – Wendy, Joy, và Yeri – ngồi phía sau, nhìn Joohyun và Seulgi với ánh mắt đầy xúc động. "Chị Hyejin," Wendy lên tiếng, giọng dịu dàng. "Tụi em ủng hộ hai người. Nếu fandom thực sự yêu Red Velvet, họ sẽ chấp nhận."
Chị Hyejin thở dài, gật đầu. "Được rồi. Tôi sẽ bàn với ban lãnh đạo. Nhưng hai đứa phải chuẩn bị tinh thần. Con đường phía trước sẽ không dễ dàng."
Ngày hôm sau, công ty ra một thông báo chính thức, xác nhận rằng Joohyun và Seulgi đang hẹn hò. Thông báo gây sốc cho fandom, nhưng trái với lo ngại của công ty, phần lớn fan ủng hộ họ.
Hashtag #SeulreneForever nhanh chóng trending, và fandom bắt đầu chia sẻ những lời chúc mừng, cùng với những khoảnh khắc đẹp của hai người trong suốt những năm qua.
Joohyun và Seulgi, dù biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Họ không còn phải giấu giếm, không còn phải trốn tránh. Dưới ánh đèn sân khấu, họ đã tìm thấy nhau, và đó là điều quan trọng nhất.
Đêm đó, tại ký túc xá, Joohyun và Seulgi ngồi trên ban công, tay đan chặt. "Unnie," Seulgi thì thầm, tựa đầu vào vai Joohyun. "Chị có hối hận không?"
Joohyun mỉm cười, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc Seulgi. "Không," chị đáp, giọng dịu dàng. "Chị chưa bao giờ hạnh phúc thế này."
Họ ngồi đó, dưới ánh sáng mờ ảo của thành phố, biết rằng dù tương lai có ra sao, họ sẽ luôn có nhau.
---- HOÀN ----
Một chiếc fic nhỏ nhắn xinh xinh vỏn vẹn 5 chap thui, hẹn mấy ní ở fic tiếp theo của #cua nhá 🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro