Chap 2: Phải chăng là tình yêu?
Vài tháng sau đó, chúng tôi quyết định đi xa hơn, không phải là đi đâu xa, mà là tôi quyết định cho chị ấy đến ngủ ở nhà mình thường xuyên hơn, nhưng chỉ là ngủ chung giường thôi, không làm gì hơn nữa.
" Joohyunie à? Làm ơn nói cho Seul nghe đi mà" Tôi lắt tay chị ấy.
" Nói cái gì bây giờ? Seul muốn biết cái gì mới được?" Chị ấy trả lời tôi.
" Có thật là chị không biết Seul muốn gì không?" Tôi bỉu môi.
Chị ấy nhìn tôi mỉm cười, gật đầu. Khuôn mặt giả nai của chị ấy thật khiên tôi muốn khóc.
" Chị xấu lắm! Biết em muốn chị nói gì mà cứ tránh né em hoài."
" Ấy! Seul không nói sao chị biết!" Chị ấy ôm tôi vào lòng, khẽ vỗ vai tôi như một đứa con nít.
Được một hồi...
Chị ấy đẩy tôi ra, chị ấy hôn lên trán tôi, rồi lại mỉm cười và nói với chất giọng nhỏ nhẹ, một giọng nói khàn khàn trầm ấm thì đúng hơn, mà không hiểu sao tôi lại thích nghe hoài không muốn ngừng mặc dù chị ấy đôi khi nói nhiều đến phát sợ.
" Tại ai? Cứ chọc em hoài à" Tôi lắc đầu, bỉu môi, thật không biết sao tôi lại thích nhõng nhẻo đến vậy. Thât là không quen.
" Thôi được rồi! Tại chị, Seul muốn chị nói gì nè. Nói đi để chị nghĩ coi chị có làm được không?" Chị gật đầu, phì cười.
" Joohyunie chắc chắn sẽ làm được!" Tôi mỉm cười.
" Wow! Tin chị dữ! Được rồi, nói đi, chị đang nghe."
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy một lần nữa. Và tất nhiên nụ cười của tôi rạng rỡ hơn bao giờ hết khi nghĩ đến câu trả lời của chị ấy nhưng tôi không thể giữ được nụ cười đó quá lâu. Một nửa trong tôi muốn nói ra, một nửa còn lại thì lại ngập ngừng không muốn nói, và tôi...cúi đầu xuống. Tôi không biết bản thân mình đang nghĩ gì nữa, chỉ còn biết tôi đang cố gắng ôm eo cô ấy thật chặt. Tôi cảm giác được hơi ấm từ cô ấy phát ra. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tim khiến tôi không muốn nói gì nữa, mặc kệ những gì mà lúc nãy tôi đã ra sức yêu cầu chị ấy nói, tôi không muốn nhớ tới nó nữa.
" Seul, sao vậy? Sao không nói đi."
" Em...em muốn được hôn chị, được không?" Tôi nới tay, ngước mặt lên nhìn chị ấy.
" Tại sao lại không?"
Và chúng tôi chỉ hôn nhau tại căn hộ của tôi, ngay trước khung cửa sổ nhà tôi, ngay cạnh chiếc bàn mà tôi thường hay ngồi đó viết bài cho các tờ báo lớn nhỏ.
...
Mặt trời đang lặn, ánh chiều tà dần hiện ra trong mắt tôi. Tuy vậy tôi vẫn còn có thể nhìn thấy được nhiều người vẫn đang đi trên đường, có lẽ họ mới tan ca đang hối hả về nhà với người thân, cũng có thể họ đang tất tả chạy ngược chạy xuôi đi kiếm ai đó, có khi lại là đang hấp tấp chạy vội đến trường hay đâu đó để học tập hoặc để làm việc.
" Đó chỉ là một trong những khoảng thời gian đẹp tuyệt vời mà chúng tôi đã cùng nhau trả qua trong suốt gần hai năm quen nhau..."
Tôi tự buồn cười cho mình, tôi thật không biết lúc đó mình lại nghĩ gì mà lại kêu chị ấy hôn tôi. Tôi đã có cơ hội rất tốt để cho chị ấy nói với tôi 3 từ phù phép nhất thế giới. Tôi thật ngốc...Và có lẽ đó là điều làm tôi hối hận nhất trên đời. Bởi vì tôi khó có thể nghe được cô ấy nói điều đó một lần.Dù chỉ một lần...
Một hôm tôi đang ngồi ở công ty thì nhận được điện thoại của cô ấy, nhưng khác hẳn với cuộc gọi lần trước.
" Seul hả?"
" Em đây, có chuyện gì không chị?"
" Tối nay, mình gặp nhau được không em?" Chị ấy nói bằng tông giọng khá là vui vẻ.
" Được! Nhưng mà hiện tại thì Seul không rời công ty được?"
" Không sao! Tối nay chị sẽ tới rước em. Khi nào em xong việc?"
" À...khoảng sáu giờ. Nhưng chị không cần đến sớm đâu, em có thề chờ..." Tôi mỉm cười, tay cầm điện thoại, một tay tiếp tục viết thì chị ấy nói.
" Vậy gặp nhau dưới cổng công ty nha." Chị ấy cúp máy trong khi tôi còn chưa nói xong.
Không thể nào! Chị ấy sẽ đến trước cổng công ty, nếu không cẩn thận thì chúng tôi có thể bị người ta bắt gặp. Tôi không quan tâm đến việc mình có bị đuổi hay không, bởi vì đối với nhà văn như tôi thì không cần phải ngồi suốt ngày như thế này. Nhưng chị ấy thì khác. Nếu để cho người nhà của chị ấy biết được mối quan hệ của chúng tôi thì sao? Tôi không biết mình phải làm thế nào đây? Tôi có nên gặp chị ấy ở cổng không?
May mắn là hôm đó không ai nhận ra chúng tôi vì chị ấy lái xe của một người bạn đến và cũng ăn mặc rất bình thường khác hẳn lúc đi làm.
Tôi biết khi quen chị ấy sớm muộn gì mình cũng phải ra mắt gia đình chị ấy, nhưng điều không ngờ sớm hơn dự tính vì tôi đã vô tìm vào làm ngay chính công ty của bố mẹ chị ấy. Một công ty đồ sộ và uy tín nhất nhì trong nước. Tôi đã từng có ý định không làm, nhưng chị ấy đã ngăn cản và bảo cứ làm để giết thời gian, hay coi như học hỏi thêm kinh nghiệm viết lách. Rất may cho hai đứa không phải sớm tối gặp nhau, vì tôi làm bán thời gian trong phòng ban Tin tức- Thời sự, còn chị ấy thì làm tới Giám Đốc điều hành, thời gian đâu mà dành cho một nhân viên như tôi. Nhưng đôi khi chúng tôi vẫn nhìn thấy nhau ở căn tin. Thật không ngờ là chỉ vì muốn nhìn thấy tôi mà chị ấy lại từ bỏ thân phận CEO xuống tận đây ăn những bữa ăn không phù hợp với thân phận của mình. Chị ấy thật đáng yêu làm sao, mặc dù mỗi tuần chỉ được một hai buổi nhưng điều đó cũng làm tôi vui lắm. Phần vì bố mẹ chị ấy không đồng ý chuyện cô ấy hay xuống căn tin dùng bữa nên thường là chị ấy lén xuống.
Nhưng không có nghĩa là chúng tôi không gặp nhau thường xuyên, hễ khi rảnh rỗi, chị ấy lại tới nhà tôi mà không hề báo trước.
Mỗi khi nhớ lại cảnh chị ấy quanh quẩn bên tôi lúc ở nhà vào mỗi buổi tôi thật khiến cho tôi không tránh khỏi tức cười, đáng yêu làm sao khuôn mặt chị ấy khi cười, ngọt ngào làm sao những lời chị ấy nói với tôi, hạnh phúc làm sao những gì chị ấy đã làm cho tôi, ngoại trừ một điều: chưa bao giờ chị ấy nói với tôi ba từ đó dù chỉ một lần, nhưng tôi lại không thể ghét chị lâu được, tôi yêu Joohyun. Tất cả kỉ niệm như mới vừa trải qua ít phút.
Tôi nhớ như in đêm" đầu tiên" của chúng tôi, mùi vị y như thanh socola nguyên chất: thật ngọt ngào và...cay đắng. Đó là vào một đêm Noel, chúng tôi quyết định không đi dự tiệc chi cho xa mà quyết định về căn hộ. Chính xác hơn là hoàn toàn do chị ấy đã mang đến cho tôi nhiều sự bất ngờ.
Trước lúc vào nhà tôi...
" Seul, em nhắm mắt lại đi."
" Chị đừng nói là chị sẽ hỏi câu: Em thấy gì? Màu đen. Đó là thế giới của chị khi không có em nha."
" Em nói gì đó, nhắm mắt lại đi, chị có bất ngờ dành cho em, đi mà ~"
" Được rồi!" Và thế là tôi nhắm mắt lại, tim đập bịch bịch hồi hộp vô cùng.
" Rồi, bây giờ hãy mở mắt ra nào." Tôi bước vào trong.
" OH MY GOD!" Tôi la lên, tôi gần như choáng trước những gì mình nhìn thấy, một căn phòng toàn hoa hồng và những dãy đèn sáng lung linh, lúc chớp lúc tắt, không biết chị ấy làm được điều này trong chính căn nhà của tôi bằng cách nào. " Có thể là vào lúc trưa, khi chị ấy gọi cho tôi và bảo đừng về nhà quá sớm, có lẽ..."
Nhưng chị ấy không để tôi suy nghĩ quá lâu đã vội nắm lấy tay tôi kéo vào nhà bếp, một bàn thức đã được chuẩn bị sẵn trông thật ngon lành và đẹp mắt, vì xung quanh đó ngoài hoa hồng và nến còn có hai cô gái đáng yêu đang cùng nhau ngây ngất trong hạnh phúc nữa chứ. Tôi chỉ biết hôn nhẹ lên má của chị ấy thay cho lời cảm ơn mà thôi. Tất nhiên tôi biết chị ấy thích được tôi hôn nên tôi mới làm như vậy.
Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện rất nhiều thứ, chị ấy kể cho tôi nhiều chuyện vui về gia đình cô ấy hơn, về thuở bé, về tình hình mọi người trong gia đình chị ấy. Bằng cả trí thông minh của mình, tôi vẫn chưa hiểu lắm những điều mà chị ấy nói.
Và có lẽ màn " đặc biệt" còn ở phía sau, khi chúng tôi dùng xong bữa ăn, chị ấy đưa tay chờ tôi theo chị ấy vào phòng ngủ.
Khi vừa vào tới nơi, tôi lại choáng và bất ngờ thêm lần nữa. Bất ngờ hơn những bất nãy giờ xảy ra. Một dòng chữ được kết lại bằng hoa hồng đỏ rực đặt ngay giữa phòng:
"DO U WANT TO MARRY ME?"
Và cô ấy quỳ xuống trên một chân, đưa tay cầm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương to đùng, rất đẹp. Chị ấy nhìn với ánh mắt thiết tha, nồng cháy. Hồi hộp chờ đợi câu trả lời của tôi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro