Chap 3: Tình yêu không bao giờ tìm thấy?

" Xin lỗi, em không thể, Joohuynie."

Tôi đã từ chối chị ấy. Không phải vì tôi không yêu chị, không muốn lấy chị mà là vì tôi sợ, chị ấy không yêu tôi. Nhưng rõ ràng chị ấy đã cầu hôn tôi nhưng tôi vẫn sợ, vì tôi rất yêu, rất yêu chị ấy nên tôi lại càng sợ, sợ nhiều thứ: sợ gia đình chị ấy không chấp nhận, sợ chị ấy không yêu tôi thật lòng,... Nhưng chị ấy vẫn không giận tôi dù tôi từ chối lấy chị ấy. Chúng tôi vẫn tiếp tục quen nhau như không có chuyện gì xảy ra, vẫn hạnh phúc bên nhau. Nhưng có lẽ lại vì sợ mà tôi đã gây ra một sai lầm, một sai lầm không bao giờ có thể sữa chữa được.

Để giờ đây, tôi phải nhận lấy hậu quả này rồi. Tôi phải sống hẳng đêm một mình ở nhà. Chỉ một mình, vì người đó đã bỏ tôi đi, đi không hẹn một ngày quay trở lại.

Một tuần sau khi chị ấy đi công tác, một cú điện thoại làm tôi như người cõi mộng trở về mặt đất. Một cú điện thoại làm tình yêu mong manh dễ vỡ của tôi bỗng chốc vỡ tan tành. Một cú điện thoại khiến tôi mất hết tất cả, tôi hận phải chi ngày đó đừng nhận cú điện thoại đó.

" Alo, xin hỏi ai vậy ạ?"

" Cô Seulgi à? Chúng ta có thể gặp nhau không?" Một giọng nói trầm lắng y như chị ấy nhưng tôi chắc chắn rằng là không phải chị ấy.

" Vâng, xin hỏi là ai ở đầu dây vậy ạ?" Tôi từ tốn hỏi theo phép lịch sự.

" Tôi là mẹ của người con gái đang bị cô cướp mất trái tim đây."

Tại quán cà phê...

" Chào bà." Tôi lất hết dũng khí đứng trước mặt bà ấy, một người phụ nữ đứng tuổi và ăn mặc rất sang trọng. Khuôn mặt bà ấy hao hao như chị Joohuyn, hẳn là mẹ con rồi.

" Cô ngồi đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện."

" Dạ. Cảm ơn bà. Bà hẹn tôi ra có chuyện gì không?" Tôi ngồi xuống và hỏi bà ta với một cách xưng hô theo kiểu trân trọng nhất. Bà ta hớp một miếng trà nhìn tôi nhoẻn miệng cười, một nụ cười " sát thủ", rất là hút hồn.

" Tôi nghe nói cô đã từ chối lời cầu hôn của nó, đúng không?"

" Đúng vậy, thưa bà." Tôi không chút ngập ngừng, trả lời ngay rồi đưa tay uống một ngụm nước từ ly của mình, tôi đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng có vẻ như nó bất thành.

" Tốt. Cô không nên lấy nó, bởi vì,..."

" Tôi hiểu, tôi không xứng đang với gia tộc của bà. Tôi hiểu bản thân mình, tôi hiểu cô ấy phải kiếm người khác xứng đáng hơn tôi. Cho nên tôi xin bà đừng nói gì để làm tan nát trái tim và cả lòng tự trọng cuối cùng của tôi nữa."

Tôi đứng dậy ngay sau đó, tôi thật sự không hiểu tại sao mình lại có hành động bất lịch sự đến thế. Nhưng thà như thế còn hơn ngồi đó đợi bà ta xỉ vả tôi và tôi đã lầm. Bà ta lên tiếng ngăn tôi lại với cái giọng trầm ấm, giống chị ấy.

" Không tôi hoàn toàn không có chà đạp gì cô đâu. Tôi chỉ muốn cô biết là tôi rất yêu thương nó và tôi sẽ luôn quí mến những ai làm cho nó hạnh phúc. Bất kể là ai..."

Tôi chùng người lại, tôi ngập ngừng không biết có nên ngồi xuống lại lần nữa không, bà ta khẽ gật đầu. Tôi nhìn bà ta kinh ngạc, bà ta ngưng một hồi rồi nói tiếp vẫn chất giọng trầm ấm làm tôi nhớ cô ấy vô cùng.

" Khi chúng tôi thấy nó có vẻ tươi tắn hơn, đôi khi ngồi ngẫm nghĩ gì đó rồi cười một mình, tôi biết nó đã người để yêu. Tôi vui mừng vô cùng. Với tư cách một người mẹ tôi cho người điều tra. Tôi biết người đó chính là cô."

" Điều tra? Bà cho người theo dõi chúng tôi à?" Tôi sững sờ với câu nói của bà.

" Tôi xin lỗi." Tôi gật đầu và chờ bà ta nói tiếp.

" Tôi có một chuyện muốn hỏi cô. Bởi vì tôi biết là cô cũng thật lòng yêu nó nên tôi muốn chắc là cô sẽ không đau lòng khi nghe tôi hỏi..." Bà ta có gì đó ngập ngừng.

Tôi khẽ gật đầu, hai tay nắm chặt lấy bản lề của cái ghế đang ngồi, cố gắng giữ bình tĩnh để không xảy ra tình trạng như hồi nãy.

" Nó có bao giờ nói lời yêu với cô chưa?" Bà ta hỏi.

Tôi choáng váng, tôi biết bà ta cho người điều tra nhưng không lẽ những chuyện chúng tôi nói với nhau bà ta cũng nghe lén hết à? Nhưng khi nhìn vào mắt bà ấy tôi biết bà ấy không phải là loại người đó và tôi câm lặng, khẽ lắc đầu.

" Tôi hiểu. Chính bản thân nhà tôi cũng chưa bao giờ được nghe nó nói ba từ đó mà." Bà ta đưa tay ôm lấy khuôn mặt của mình, nước mắt lâng lâng, tôi nhìn bà ta trơ trơ. Bà ta làm tôi ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

" Lỗi tại chúng tôi cả, từ nhỏ nó đã bị chúng tôi đưa sang Anh du học. Tuy gọi là gia đình nhưng chưa bao giờ nó nói chuyện với chúng tôi qua năm câu. Nó luôn sống trong thế giới riêng của mình. Chúng tôi sẽ nó sẽ tự làm hại mình, rất nhiều lần tôi và mọi người tạo cơ hội cho nó quen biết bao nhiêu chàng trai nhưng tất cả đều thất bại. Thậm chí chỉ càng làm cho nó ngày càng cách xa chúng tôi hơn cho đến khi nó gặp cô thì thay đổi hẳn. Hình như ngày cô và nó quen nhau là ngày nó mới trở về lại tự Anh sau khi bỏ nhà đi vì không chịu nổi chúng tôi. Nếu tôi nhớ không lầm..."

" Bà nói có thật không?" Tôi nhìn bà ta, bà ta khẽ lau nước mắt và gật đầu.

" Tôi biết cô là một cô gái tốt cho nên tôi mới lo cho cô, tôi sợ nó sẽ lại làm một người nữa thất vọng đau lòng vì nó. Tôi xin cô nếu cô thật sự yêu nó và không muốn làm nó tổn thương, tốt nhất cô đừng gửi gắm vào nó quá nhiều hy vọng. Tôi không muốn nó nghĩ mình lại gây đau khổ cho ai khác, để rồi tự hủy hoại chính nó. Tôi xin cô!"

" Tôi hiểu rồi!" Tôi đứng dậy và rời khỏi.
" Cô hiểu gì cơ chứ?" bà ta nói với theo nhưng tôi không trả lời.

...

Một tuần sau đó, cô ấy trở về. Và điều làm tôi sung sướng chính là biết khi vừa về tới nơi cô ấy đã vội đến ngay nhà tôi. Nhưng tôi đã tạt một gáo nước lạnh vào khuôn mặt ngời sáng của cô ấy. Chỉ vài câu nói, nhưng đủ sức làm tan nát trái tim tôi và không biết nó có làm tan nát trái tim cô ấy hay không? Chỉ biết một điều kể từ ngày hôm đó, chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau.

Cho đến tận hôm nay, đã hơn hai năm trôi qua. Tôi đang dạo bước trên con đường này, một chút suy nghĩ vẩn vơ, một chút nỗi buồn vui, tất cả hòa quyện làm một, vừa khiến trái tim tôi như muốn nhảy múa, vừa khiến tôi như muốn ngã quỵ. Không biết từ lúc nào, tôi đã về tới cổng nhà mình. Tôi tiếp tục thơ thẩn bước vào than máy. Hình như có ai đó theo tôi và thang máy, nhưng tôi không còn hơi sức đâu mà quan tâm.

Tôi tra chìa khóa vào cửa, nhưng không hiểu sao nó lại tuột khỏi tay tôi. Một bàn tay nhặt lấy nó trước khi tôi kịp cầm lên. Tôi tính gằn giọng la lên thì đột nhiên im bặt:

" Để chị giúp em được không?"

...

Một ngày nào đó, cô ấy đến nhà tôi.

" Chúng ta chia tay đi."

" Seul? Em sao vậy? Sao em lại nói thế với chị."

" Chị về đi. Em không muốn gặp chị nữa." Tôi đẩy cô ấy ra khỏi cửa nhà mình, thật lạnh lùng.

" Tại sao? Tại sao?"

" Bởi vì em...bởi vì chị không hề yêu em như em đã yêu chị. Em không muốn bị người ta lừa gạt tình cảm của mình nữa. Thế thôi!" Tôi quăng túi đồ của chị ấy kế bên nơi chị ấy đang đứng.

(Đau lòng quá.)

" Ai nói...ai nói tôi không..." Chị ấy khựng lại. Đúng là chị không thể nói lời đó.

" Đồ ích kỷ. Hãy tự sống cho bản thân chị đi. Đừng bao giờ tìm gặp em dù chỉ một lần. Em sẽ nghĩ việc ở công ty. Xin đừng làm phiền cuộc sống của em. Dù chỉ một giây, một phút." Tôi đóng sầm cửa ngay trước mắt chị ấy. Bên trong dĩ nhiên tôi ngồi khóc như một con điên.

...

Tôi giật mình, nhìn lại người đứng ngay trước mặt.

" Đến đây làm gì? Chẳng phải đã nói là đừng kiếm tôi nữa sao? Đã làm được hơn hai năm rồi rồi, sao không ráng làm nốt quãng đời còn lại luôn đi?" Tôi giựt lấy chìa khóa và tra nó vào ổ, mở cửa bước vào thì bị nắm tay, tôi bị kéo giựt lại và hình như đang bị " giết người cướp răng".

Tôi choáng, nói không nên lời vì đã bị người ta "khóa" môi. Người trông ốm mà mạnh dễ sợ, ôm là cứng ngắc tôi còn không có cơ hội mà chống cự. Đã hai năm rồi sao tôi vẫn còn cuồng nhiệt thế nhỉ? Tôi đưa tay ôm eo người ta, siết chặt hơn, tôi hết biết mình đang làm gì? Cho đến khi hai đứa ngừng lại và nhìn nhau cố lấy lại hơi thở.

" Làm thế này là sao? Sao lại thất hứa hả?" Tôi ráng nói cho hết câu trước khi lấy lại hơi thở.

" Ai hứa gì đâu mà thất!"  người ta mỉm cười với tôi, ngọt như đường, ngọt không kém gì nụ hôn lúc nãy. Tôi liếm môi mình.

" Ừ...không hứa mà biệt tích một lúc hơn hai năm thôi." Tôi quay người vào trong, một lần nữa bị giựt thật mạnh trở lại, lọt vào vòng tay người ta một lần nữa.

" Chị yêu em, Seulgi. Bae Joohuyn yêu em rất nhiều. Chị rất rất yêu em."

Tôi nhìn chị ấy, không biết phải nói gì. Tôi đã phải đánh đổi hai năm trời để nghe được ba từ diệu kỳ này. Tôi... Sung sướng, hạnh phúc. Tôi đã khóc vì tôi biết sau nụ hôn đó, sau những gì chị nói với mình, tôi vẫn còn yêu chị như ngày nào, thậm chí còn nhiều hơn. Tôi chỉ biết ôm chầm lấy người ấy, khóc nức nở. Dường nhủ hiểu tôi muốn nghe một lần nữa, và có lẽ là nhiều hơn nữa:

" Chị yêu em, chị yêu em!!! Chị xin lỗi vì đã để em phải đợi nó trong suốt thời gian qua. Chị xin lỗi." Tôi lắc đầu chặn môi người ấy lại.

" Đừng nói gì ngoài ba từ ' Chị yêu em' được không?" Tôi sử dụng đôi mắt tinh nghịch của mình.

" Chị yêu em, Kang Seulgi." Người ấy ôm tôi vào lòng, thật chặt, tôi biết chị đang mỉm cười y chang tôi, không những vậy, tôi biết chị cũng đang chờ tôi đáp lại, dĩ nhiên tôi phải trả lời chứ.

" Em yêu chị, Bae Joohuyn." 

Chị ấy nắm tay tôi kéo vào trong, tôi đóng cửa nhà lại. Tôi muốn được tận hưởng hạnh phúc, một lần nữa và mãi mãi...

END.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro