Chương 20 : Bình giấm chua (phần 2)

- Đáng chết, lại còn muốn thay vị trí ta trong lòng vợ, khốn kiếp, thật đáng chết ! - Vừa nói vừa dậm dậm cái chân biểu lộ sự tức giận. Rồi lại cười gian có cách rồi.

Vậy là Sáp Kỳ vác cái bản mặt cười nhăn nhở, lon ton chạy vào phòng ăn. Ngồi trên ghế đung đưa cái chân mà giả vờ ngây ngô nói:

- Vợ ơi,  anh muốn uống canh móng heo ~

- Huh, đợi tý! Nghệ Lâm, cậu ăn gì? - Cô quay ra hỏi bạn thân cô.

- Gì cũng được.

- Đợt tý.

Khuôn mặt Sáp Kỳ cứ ngây ngô nhưng chỉ tới khi Châu Hiền khuất khỏi. Thì không còn khuôn mặt ngây thơ vô số tội nữa mà thay vào đó là khuôn mặt khệnh khạo.

- Con gái con đứa vừa xấu vừa vô duyên hứ bảo sao không ế - Chữ "ế" ngân dài chọc đúng nỗi đau của ai đó.

- Tên ngốc này, dám..... - Chọc đúng nỗi đau, cô vừa chia tay người yêu, lửa giật ngút trời định xông đến, quyết định phải dạy cho tên ngốc này một bài học. Nhưng chưa tới nơi thì....

- Cậu muốn làm gì? - Châu Hiền vừa bước ra hốt hoảng vội ngăn cản.

- Đương nhiên là mình muốn dạy tên ngốc kia một bài học - Đáng ghét, quá coi thường người khác rồi, vừa nói vừa đưa tay ra kéo người đang trong lúc Châu Hiền.

- Này từ từ, có gì nói - Cô lập tức đẩy tay cô bạn ra, đôi mắt nghiêm khắc nhìn anh. Anh bĩu môi, ủy khuất.

- Anh không biết nha, cô gái kia bảo anh là em quen cô ấy lâu nên em thích hơn, ghét bỏ anh! Thế nên anh mới nói : Em thích anh nên em mới ăn anh, nói thế liền bị ăn đánh - Đôi mắt anh vừa nói, vừa ửng đỏ không khác gì đứa trẻ mới bị bắt nạt.

- Ngoan ! Em thay cậu ấy xin lỗi!- Vỗ nhẹ xoa dịu lưng anh, cảm nhận rõ xúc cảm từ đôi tay rắn chắc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng.

- Ơ.....Nói dối - Nghe tên kia nói vậy càng khiến Nghệ Lâm thêm bốc hỏa.

Lại gầm một tiếng thét hung dữ, anh giả vờ sợ mà hơi quay đầu về phía phát ra âm thanh.

Lúc nhìn thấy gương mặt tức giận kia, giả vờ run run, sắc mặt trắng bệch xoay người nhìn bạn cô với đôi mắt cún đẫm lệ.

- Anh không hiểu tại sao bạn em lại như vậy, anh thấy sợ....

Nghe thấy anh nói vậy, cô quay ra nhìn Nghệ Lâm với giọng điệu trách móc.

- Có gì thì nói chứ, cậu cũng đừng quá đáng như thế với anh ấy vậy chứ - Cô nào biết sự tình chỉ thấy cảnh tượng trước mắt mà bất mãn rồi nói.

- Nói mình quá đáng???? - Nghệ Lâm khó tin chỉ vào mình.

Cái gì mà quá đáng cơ chứ? Cô rõ là bị tên ngốc này chọc giận vào nỗi đau giờ lại bị hiểu lầm? Chẳng lẽ là muốn trả thù vụ 2-1 mà phải làm đến thế? Cô đúng là oan uổng thật mà!

- Vợ - Giật nhẹ ống tay áo cô, nhằm thu hút sự chú ý của cô mà khép nép vào người cô.

Cô quay đầu nhẹ nhàng nhìn anh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, giọng như dỗ trẻ con.

- Ngoan, sau này sẽ không có ai dám bắt nạt anh nữa đâu - Cô nhẹ nhàng ôm anh an ủi, khiến anh vẫn giữ nguyên tư thế, người run run trợn mắt nhìn bạn cô....

Còn nghĩ anh đáng thương.

Nhưng cô nào biết người nào đó đang ôm cô vẫn đang nhìn bạn cô với điệu bộ khiêu khích 2-2.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro