3


Irene đứng yên một lúc, ngắm nhìn thành quả của mình . Đúng là rất sảng khoái.

Nàng đã luôn quen với sự theo đuổi, là trung tâm của sự chú ý. Một Seulgi quá đỗi hờ hững, dường như là không bị tác động bởi sức hút của nàng làm Joohyun thừa nhận, lòng tự trọng có chút tổn thương. Vốn dĩ lúc đầu cô ta cũng như bao người khác, không làm nàng để tâm, nhưng tên ngốc đó lại hết lần này đến lần khác làm nàng bẽ mặt, tổn thất hết bao nhiêu hình tượng nàng đã dầy công gây dựng. Nhưng nàng chưa từng có thể thực sự coi Seulgi như kẻ thù. Nàng kì thực không muốn để tâm, nhưng lại không hiểu được lòng muốn Seulgi có chút dính líu tới mình, dù chỉ là dưới danh nghĩa một đồng nghiệp không hơn không kém.

Nghĩ đến đó Joohyun lắc nhẹ đầu, nàng chắc chắn bị hâm thật rồi, lại để một người xa lạ không quen không biết ảnh hưởng nhiều như vậy.

Ngay lúc nàng tính quay gót ra về, mắt chạm vào khuôn mặt đang lim dim, mồ hôi vẫn chưa kịp lau hết sau một ngày tất bật. Ánh sáng vàng của đèn chiếu lên gương mặt Seulgi khiến nó trở nên... khá ưa nhìn đấy chứ. Nhìn cô ta điềm đạm, hơi khờ một chút, nhưng cũng rất điện ảnh.

Irene lặng lẽ bước đến, toan gọi dậy, rồi lại thôi.

Nàng cúi xuống, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Seulgi. Nàng cũng chẳng hiểu được mình, 2 phút trước nhìn cô ta thấy ứa gan, giờ lại muốn cô ta không về nhà với cái áo ướt nhẹp. Nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm nhẹ lên da, Seulgi bỗng mở mắt.

"Ủa!?!"

Cả hai bật dậy đồng thời, đầu đập vào nhau.

"Áaaaaaa—!!!"

"Cô làm gì vậy hả?!"

"Gì mà em làm?! Là chị đập vào đầu em trước cơ mà!" Seulgi ôm trán nhăn nhó

"Trời ơi, cái dây giày này là sao nữa vậy?????" Seulgi tiếp tục la oai oái

Irene chống nạnh. "Tôi mà thèm đụng vào cô chắc?"

"Vậy sao chị còn cúi sát như thế? Em còn tưởng bị ma nhát! Còn cái dây giày này nữa, không chị chứ là ai"

"Thôi im đi. Cô dám vu khống tôi hả??? Tôi chỉ kiểm tra xem cô còn sống hay không thôi đấy."

Seulgi cũng chỉ biết nuốt cục tức, im lặng gỡ cái đống bùi nhùi dưới giày. Thần tiên tỉ tỉ cái gì chứ, mấy trò điếm thúi này cũng đem ra mà hành hạ người phàm như cậu.

Irene nhìn Seulgi bị nàng trêu chọc đỏ ửng mặt. Cảm thấy đã thỏa mãn, nàng quay bước về phía chiếc mẹc đã đậu sẵn bên ngoài, cả đường đi chẳng quay lại nhìn lấy Seulgi một lần.

Hôm sau, sau giờ học, Seulgi lê thân xác tới buổi tập kịch. Trong cả đoàn, ban hậu cần lúc nào cũng bận bịu nhất. Vì ngân sách có phần giới hạn, cả ban còn phải đảm nhiệm việc chỉnh sửa kịch bản, dựng bối cảnh, và thiết kế phục trang. Seulgi bận tối tăm mặt mũi, áo dính sơn, tóc bị dính băng dính hai mặt do vừa lôi tấm phông nền ra dựng, kịch bản in ra từ chiều nay đã ướt nhèm vì bị đổ nước.

Irene thì lại... như mới vừa bước ra từ sàn diễn thời trang.

Nàng khoác áo măng tô dài màu beige, tóc búi gọn, môi đỏ hồng, thong thả đứng khoanh tay, dựa vào tường, quan sát Seulgi chạy đôn chạy đáo.

"Cô ta nhìn chăm chăm mình làm gì? Ở đây không thiếu người để trêu chọc đâu." – Seulgi làu bàu trong miệng, cúi xuống nhặt cây cọ lăn dưới chân, không nhìn lấy Irene một cái.

"Gì cơ?"

"Ô? Hello tiền bối!" Seulgi vờ như ngạc nhiên đáp, trưng ra nụ cười mà cậu cho là thảo mai nhất có thể.

"Tôi chỉ tò mò không biết đạo diễn bây giờ kiêm luôn nhân viên vệ sinh rồi à?" – Irene nhún vai, giả vờ như chưa nghe thấy những lời Seulgi nói

"Ahaha, tiền bối hài hước thật đó" Seulgi bật ra tiếng cười sặc mùi nịnh hót rồi nhanh chóng đánh bài chuồn

"Còn hơn là không động tay động chân gì mà vẫn được lên poster to nhất." Seulgi lại một lần nữa làu bàu. Tất nhiên là với âm lượng không thể nhỏ hơn. "Kiếp trước chắc chắn là tôi mắc nợ cô"

Một tiếng sau, mọi người đã ra về hết, cả trường chỉ lác đác vài ba sinh viên. Seulgi đứng lau dọn ở cửa, sẵn tiện thu xếp đồ đạc thì cảm thấy lạnh sống lưng. Bóng dáng mà Seul cho là ma vác túi Prada to tướng, có thêm mùi nước hoa Gucci, nhanh chóng lướt qua cậu.

"Xin lỗi, tôi không lên poster vì lau sàn. Tôi lên vì tôi đắt show."

Seulgi đợi oan gia khuất bóng, một mình ai oán gào to

"Bae Irene, tôi và cô không đội trời chung!!!!!!"

Tối hôm đó,

Seulgi cùng Seungwan, Sooyoung, Jisoo và Yeri tề tựu đông đủ ở quán bar nhỏ gần nhà, ăn mừng Seulgi được nhận vào làm trợ lí cho một studio danh tiếng ở trung tâm thành phố Seoul.

"Chà, chí cốt của tớ có phải sắp một bước lên mây rồi không. Đến lúc đó nhớ phát biểu rằng ân nhân Son Seungwan đã cưu mang cậu như thế nào nhé!"

"Cậu nói nhảm gì đấy? Chỉ là trợ lí thôi mà, cũng chỉ kiếm được mấy đồng bạc lẻ"

"Một lần họ mở đơn tuyển có biết bao nhiêu người đua nhau thi vào, cậu đừng khiêm tốn như thế!" Sooyoung vỗ vai Seulgi bôm bốp, vẻ mặt cũng tự hào vô cùng

"Phải đó, Seulgi-ssi, chị là số một lòng tụi em" Jisoo nửa đùa nửa thật nói

Seulgi chỉ gật đầu cười mỉm. Đúng thật là SM Studio là mơ ước của người trong ngành điện ảnh như cậu, nhưng áp lực cân bằng giữa trường lớp và việc ngoài luồng cũng không nhỏ. Vừa nghĩ, Seulgi vừa nhâm nhi ly rượu trong tay

"Nào nào, uống ít thôi. Cậu làm như mình đô mạnh lắm, đừng quên hôm nay chúng ta hội họp còn có lí do gì"

"Huhh? Lí do gì cơ?" Seulgi lại trưng ra bộ mặt ngâu si

"Ờm... thì chẳng phải, cậu muốn tính kế làm huề với nữ thần trường cậu sao? Cậu đã rên rỉ với tớ rằng cô ta hành xác cậu như thế nào mà. Hôm nay tớ và Jisoo đích thân dẫn lá bài tẩy Kim Yerim đến cho cậu"

"Seulgi unnie, em là Yerim" Con bé chìa tay ra cười tươi tắn "Em là em họ của chị Joohyun"

Seulgi nghe tới cái tên đó liền lạnh sống lưng.

"Chào em! Nhưng mà, kế hoạch gì đó chắc phải bung bét rồi. Seungwan à, tớ đã thề sẽ không hít chung bầu không khí với cô ta!!!"

Seungwan thở dài, bài ca kể khổ lại đến nữa rồi

"Mấy đứa có biết không, chị chẳng khác nào con ở đợ cho cô ta cả. Chị đã @!?$@$..."

Đang kể dở thì Seulgi cả người cứng đơ. Gọi Bae Joohyun là tào tháo cũng không sai, người vừa nhắc đã thấy ở trước mặt.

"Ủa, unnie làm sao đấy?"

"Ờm... ờ không sao, mấy đứa nói tiếp đi" Seulgi nhanh chóng lảng đi chuyện khác, ép mình không nhìn về phía đó nữa.

Thật may là, Joohyun ngồi ở quầy tận cuối quán bar, quay hẳn người lại về phía cậu. Nhưng ở cạnh nàng, chính là Suho và một nam nhân thân ảnh tuy không cao lớn nhưng vạm vỡ, trên người chi chít hình xăm.

Trong lúc cả đám tiếp tục nháo nhào buôn chuyện, Seulgi nheo đôi mắt híp, mắt vẫn đôi khi dõi theo nhất cử nhất động của Joohyun. cậu để ý nàng không cười nhiều, theo con mắt vô cùng tinh ý (Seulgi tự cho là vậy) của mình, thì Joohyun chắc chắn phần nhiều gượng ép.

Gần một tiếng sau, Suho thì đã say khước, nằm gục ở trên bàn, chỉ còn gã dê xồm (Seulgi tự gọi) tranh thủ chuyện trò với Joohyun, tay không ngừng rót rượu. Một lúc sau đó, Joohyun bước khỏi bàn, hướng về nhà vệ sinh, nơi mà theo Seulgi biết dẫn thẳng ra cửa sau của quán bar. Gã cùng bàn cũng nối gót đi theo.

Máu nghĩa hiệp trong Seulgi nhanh chóng trỗi dậy. cậu viện cớ có việc gấp, nhanh chóng đuổi theo sau Irene. Do là khách ruột lâu năm, Seulgi đã biết hết ngõ ngách ra vào của quán bar này. Khách ra vào nhà vệ sinh phải băng qua một lối mòn nhỏ. Tranh thủ họ chưa kịp ra tới, Seulgi phi như bay ra ngoài, trên tay cậu lăm lăm một khúc gỗ không biết nhặt ở đâu ra, đứng chờ ở trong góc khuất.

"Haiizzzzaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!"

*Bộp*

Seulgi tung cú giáng vào sau gáy làm tên "đầu gấu" nằm gọn dưới sàn. Seulgi thấy mình bây giờ anh dũng chẳng khác nào thần điêu đại hiệp là bao. cậu nắm tay Joohyun, nhanh chóng kéo đi về hướng xa lộ.

"Nè, chạy nhanh không hắn tỉnh dậy bây giờ."

Seulgi thở hồng hộc khi chạy đến đầu hẻm. Bàn tay vẫn siết chặt tay Joohyun, nóng bừng.

Joohyun cuối cùng cũng giật mạnh tay khỏi Seulgi:

"Thôi bỏ đi! Tôi không chạy nữa."

"Không chạy? Chị muốn bị kiện à? Tôi vừa phang vào đầu người ta đó!"

Joohyun im lặng, nhìn Seulgi một lúc lâu. Rồi nàng thở dài.

Đúng thật là người tính tình kiêu căng, đã giúp cậu ta một mạng đã không biết cảm ơn còn tỏ ra thái độ. Seulgi dừng chạy, quay hoắt người lại, chống hai tay định đối chất với Joohyun.

"Còn không mau cảm ơn tôi"

"Cảm ơn cái gì" Joohyun cảm thấy vô lí đến bật cười

"Tôi vừa cứu chị khỏi tên dê xồm đó chứ gì nữa"

Seulgi nhìn thấy Joohyun khẽ mỉm cười, rồi nụ cười ngày càng lan rộng ra, cuối cùng là không nhịn được bật cười thành tiếng. Chết rồi, Seulgi cảm thấy điều không lành, đây là lần đầu tiên Joohyun thật sự không trưng bộ mặt băng giá ra với cậu, nhưng điệu bộ bây giờ có vẻ Seulgi lành ít dữ nhiều.

"Hahahaaha, dê xồm gì chứ, người đó là anh họ của Suho-hyung, là đạo diễn tới đàm phán vai diễn mới cho tôi! Là đạo diễn đó, cô có biết cô vừa mới đập mất bát cơm của tôi hay không?"

Đúng vậy, gã "dê xồm" vừa bị hạ đo ván thực ra là một vị đạo diễn tên Woo-sik, cũng thuộc dạng tiếng tăm lão làng, hẳn là cơ hội ngàn năm. Chỉ tiếc là ông ấy giờ chắc vẫn còn nằm vật ra sàn, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"G-Gì cơ" Seulgi hai má đỏ như tôm tươi, có thể ngay lúc này lập tức độn thổ

Irene đưa cả tay lên che miệng cười, có thể vì vẫn còn chuếnh choáng tí hơi men, nàng không còn giữ nổi vẻ băng giá thường thấy nữa. Seulgi đứng đối diện không ngừng gãi đầu, quay qua quay lại, rút từ trong túi ra chiếc khẩu trang. Chỉ trách lúc Seulgi gác lại hiềm khích ra tay nghĩa hiệp, lại oan uổng bạo hành một người vô tội.

"Ai bảo ông ta trông vô cùng bặm trợn, còn không ngừng rót rượu cho chị, lại đi cùng chị ra cái lối mòn âm u không có bóng người đằng sau" Seulgi như cối liên thanh, không ngừng phóng ra những lời bao biện cho hành động lanh chanh của mình

Irene chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Seulgi, môi không nhịn được mà vẽ nên một nụ cười. Lần đầu tiên sau mấy tháng quen biết, Irene nhìn tên ngốc này mà không có một cỗ núi lửa giận dữ phun trào trong người. Lần đầu tiên, ác cảm bởi sự ngu ngốc mà Seulgi từng mang đến lại được sự tử tế ghi đè lên.

"Cô... là đang quan tâm tôi sao?"

Seulgi không từ chối, cũng không đáp trả bằng những lời châm chọc như mọi hôm. Vì có lẽ, dù có muốn phủ nhận đến đâu, thì cũng không thể bào chữa cho nỗi lo lắng lớn dần khi thấy bóng dáng Joohyun khuất từ từ đằng sau cánh cửa. Vì có lẽ, Seulgi đã vô thức tự trao cho mình trách nhiệm phải bảo vệ an toàn của Joohyun, dẫu cho đó không phải là nghĩa vụ, cũng chẳng phải là quyền của cậu. Seulgi cũng không hiểu được lí do vì sao, mặc cho vô vàn lời thề thốt không đội trời chung, lại dành sự quan tâm nhiều như thế cho một người xa lạ.

--

Cả hai rảo bước trên đường phố Seoul.

"Quay lại thôi"

"Không được đâu, tôi xấu hổ chết mất"

"Cô mà cũng biết xấu hổ sao" Joohyun lại không nhịn được mà cười khúc khích "Vậy thì mau đưa tôi về"

"Gì cơ"

Joohyun nhướng mày, tên ngâu si đần độn này nói 10 câu thì hết 8 câu là gì cơ.

"Tôi nói cô đưa tôi về"

"Tại sao"

*Bốp*

Chính xác là Irene đã cốc đầu tên ngốc đó.

"Cái người cô vừa cho một gậy vào đầu đó là người đã đưa tôi đến đây. Tôi mặc váy lụa, mang giày cao gót, nói tôi nên đi cái gì về, xe buýt sao?"

"Bộ taxi giờ phá sản hết rồi hả?" Seulgi xoa xoa cục u trên trán, ánh mắt đầy oán hận. Đúng là bà chằn lửa, biết vậy đã mặc kệ cô.

"Tôi không thích"

Cũng may là nhà Joohyun cách đó không xa, chỉ tầm 15 phút cuốc bộ. Dù cả đoạn đường chẳng ai nói với ai câu nào, nhưng Joohyun lại cảm thấy cũng khá ấm áp... trong chiếc áo phao mà Seulgi đã chìa ra trước mặt nàng- chỉ vì cậu thấy mũi nàng ửng đỏ vì lạnh.

"Seulgi, tối nay ngủ ở nhà tôi đi"

Seulgi nghe mà trợn tròn mắt, quai hàm có thể nói là sắp chạm tới đất. Không hổ danh là thần tiên tỉ tỉ, tại vì Joohyun chẳng giống người bình thường, sáng nắng chiều mưa không biết đâu mà lần. Tất nhiên là, Seulgi cũng chẳng có không bình thường mà lại ở nhờ nhà của người mà cậu đã tuyên bố là đại kình địch.

"Trời mưa như vậy, cô muốn tự về sao?" Joohyun hắng giọng, lập tức bào chữa cho câu nói hớ hênh của mình.

Nói mới để ý, hôm nay trời lại đổ cơn mưa như trút nước. Bus thì trễ chuyến, đi bộ về thì khác nào tự sát.

"Tôi đi taxi được"

*Bốp*

"Vào nhà mau! Trời mưa như này ai mà chứa đứa thiên lôi đánh như cô"

--

Căn hộ của Joohyun khá lớn, có thể gọi là dư dả so với một sinh viên. Một phòng khách, một ngăn bếp rộng bằng cả cái phòng ngủ của Seulgi, phòng ngủ và nhà tắm ở lầu trên, trần cao như thế cũng đoán được phía bên trong còn rộng rãi như thế nào. Cả căn hộ được decor tông màu be xen kẽ trắng hồng, toát ra vẻ sạch sẽ, gọn gàng, đầy gẫn gũi, ấm cúng.

Seulgi cất áo khoác, mắt liếc quanh. "Khá hơn tôi tưởng."

"Cô tưởng tôi sống trong hang à?"

"Tôi tưởng chị sống trong ngăn đá tủ lạnh"

"Cô thích trêu chọc tôi như thế? Để ý tôi hay sao?"

Joohyun rót hai cốc nước, rồi lặng lẽ ngồi thụp xuống trên chiếc sofa, cạnh bên là Seulgi đang ôm chiếc laptop mượn của Joohyun chăm chú viết nốt báo cáo cho ngày mai. Tiếng nhạc jazz từ đĩa than cứ quay đều, làm căn phòng khách này bớt đi phần nào sự rộng lớn. Cũng đã rất lâu rồi, Joohyun mới có cảm giác ấm áp như vậy.

"Tôi sẽ không trả lời chị đâu" Seulgi sau một hồi im lặng thì lên tiếng

"Vậy thì tôi sẽ tự cho là có"

Seulgi không thèm phản kháng, cứ để Joohyun tiếp tục bắt nạt mình. Seulgi tự chất vấn bản thân rằng con người lập trường vững vàng, ý chí kiên định trong cậu biến mất rồi hay sao, từ thù oán chồng chất lại trở nên dễ dãi, thoải mái với Bae Joohyun đến như vậy.

"Tôi xin lỗi" Seulgi mắt vẫn dán vào màn hình "Tôi tưởng tên đó có ý đồ xấu với chị. Còn về bản hợp đồng gì đó, dù cho có bao nhiêu tôi cũng sẽ ráng bồi thường. Chỉ là, với kinh tế của tôi thì chắc chỉ có thể trả góp mà thôi."

"Cát xê của vai diễn đó là 5 triệu won"

"Tận 5 tr-! Thôi bỏ đi... để tôi tìm chỗ bán thận"

"Tôi có ý này hay hơn" Joohyun thì thầm, nhỏ đến độ chỉ vừa đủ để Seulgi nghe thấy "Nhà tôi cũng đang cho thuê, hay là...cô sang đây ở đi"

--

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro