Phần 37: Suy Nghĩ Của Seulgi
Seulgi ngồi thẫn thờ trên giường, đôi mắt mơ hồ dán vào lá thư đang nắm chặt trong tay. Ánh nắng ngoài ô cửa hắt vào nhẹ như gió thoảng, nhưng lòng cô nặng trĩu. Giọng Samuel vẫn còn vang bên tai.
"Sam, đây là gì vậy?"
"Nghe tớ nói, Seulgi. Giám đốc Son đã nhờ tớ đưa cho cậu lá thư này trước khi rời đi. Cô ấy không nói gì nhiều, chỉ bảo... nếu có một ngày cậu thực sự muốn hiểu, thì hãy mở ra."
Nếu chỉ là rời đi vài hôm, sao lại để lại thư? Seulgi cắn chặt môi, cảm giác bất an càng lúc càng trào dâng, cô chậm rãi xé mép phong bì, lôi ra tờ giấy mỏng manh.
Nét chữ quen thuộc hiện lên rõ ràng.
"Seulgi à, biết phải nói gì với cậu bây giờ nhỉ.
Tớ đã suy nghĩ rất lâu để đưa ra quyết định này – một quyết định khó khăn hơn bất cứ điều gì, đó là rời xa cậu.
Cậu biết rõ tình cảm của tớ mà, phải không? Rời xa cậu... không hề dễ dàng với người lụy tình như tớ.
Chúng ta không thể tiếp tục làm bạn nữa. Một khi bước qua ranh giới, sẽ không thể quay lại.
Nếu như tớ không cùng cậu vượt quá giới hạn ngày ấy, có lẽ giờ này chúng ta vẫn có thể cười nói như bạn bè.
Về cô ấy, tớ không có quyền xen vào, càng không có tư cách đưa ra lời khuyên. Nhưng... tớ đã đi gặp cô ấy rồi.
Không phải để so bì. Mà là để nhìn rõ tình yêu của cậu.
Và phải công nhận rằng, tớ rất ghét cô ấy – vì tất cả.
Vì tớ biết, dù yêu cậu đến nhường nào, tớ vẫn không thể thay thế được cô ấy trong tim cậu.
Tớ từng mong, chỉ một lần thôi, ánh mắt cậu sẽ dừng lại nơi tớ.
Nhưng giờ tớ hiểu rồi, cậu chưa từng thật sự nhìn tớ.
Vậy nên, tớ sẽ không quay về. Tớ không về Canada, tớ về với gia đình.
Đừng tìm tớ. Trừ khi một ngày nào đó, cậu thực sự trưởng thành."
Người mong cậu đừng quên –
Wendy. S
Đọc đến dòng cuối cùng, Seulgi không biết mình đang mang tâm trạng gì. Đau buồn, tiếc nuối, hay chỉ đơn giản là trống rỗng?
Seungwan... người đã đồng hành bên cô suốt những năm tháng tuổi trẻ, là bạn, là người tình im lặng, là chốn tựa mỗi khi Seulgi gục ngã. Người con gái ấy chưa từng đòi hỏi, chưa từng giận dỗi, chưa từng đặt ra bất kỳ điều kiện nào. Chỉ lặng lẽ cho đi, và cuối cùng – lặng lẽ rút lui.
Có lẽ Seulgi chưa từng nghĩ, một ngày nào đó, Wendy sẽ thật sự biến mất khỏi thế giới của mình.
Từng chuyện giữa họ lướt qua như một cuộn băng chậm – những đêm cùng nhau ngồi xem phim, những bữa tối muộn sau giờ làm, những cái ôm nhẹ nhàng giữa hành lang vắng... và cả lần duy nhất họ vượt qua ranh giới.
Khi ấy, Seulgi say. Say đến mức tưởng như người mình ôm trong vòng tay là Bae Joohyun.
Sáng hôm sau, cô chẳng nhớ gì, chỉ thấy nhẹ nhõm vì nghĩ mình chưa làm tổn thương thêm ai nữa.
Cô đâu hay, chính khoảnh khắc đó là lần Seungwan dâng trọn bản thân cho người mình yêu. Không phải vì muốn chiếm giữ, mà vì... được yêu theo cách của mình, một lần thôi, cũng là đủ.
Seulgi đột ngột cảm thấy nghẹt thở. Trái tim như bị bóp nghẹt bởi một thứ cảm giác không gọi tên được – là tội lỗi, là trân trọng, là đau lòng, tất cả hoà vào nhau thành một vết xước âm ỉ.
Trong đầu cô bất giác lóe lên một suy nghĩ.
Hay là... từ bỏ Joohyun?
Từ bỏ đoạn tình cảm không còn hy vọng hồi đáp ấy, để quay lại tìm Seungwan, để sửa chữa, để bắt đầu một điều gì đó mới mẻ.
Nhưng... Seulgi thừa hiểu, bản thân mình không làm được.
Không phải vì không thể yêu Seungwan – mà vì... chưa từng quên được Bae Joohyun.
Joohyun – người con gái xinh đẹp mà cô từng làm tổn thương sâu sắc. Người phụ nữ ấy có lẽ giờ đây đang cùng một người đàn ông khác – trò chuyện, cười đùa, thậm chí là mơ đến một mái ấm bình thường.
Chỉ riêng Seulgi – là kẻ đứng bên lề của tất cả mọi thứ.
Và rồi, ý nghĩ ấy – dù ngốc nghếch, dù tuyệt vọng – lại hiện về như một mệnh lệnh từ sâu trong lòng:
"Đừng buông tay. Không phải bây giờ."
Bởi tình yêu không thể chỉ là một điều mơ hồ, không thể là cảm giác dằn vặt đơn độc. Nó là thứ khiến người ta đau khổ, khiến người ta bật khóc giữa đêm, khiến người ta lựa chọn ở lại – ngay cả khi chẳng còn điều gì níu giữ.
Seulgi nắm chặt lá thư trong tay, nước mắt thấm đẫm nếp gấp của tờ giấy. Nhưng lần này, cô không lau vội. Cô để mặc cảm xúc tràn qua như một đợt thuỷ triều.
Vì ngay lúc này, cô biết... mình vẫn còn việc phải làm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro