Chương 97: Xin hãy quý trọng...
"Dương Tiểu Thảo!!!" Sáp Kì sắp phát điên mất, xông lên túm Tiểu Thảo đang vểnh mông đè lên người tuyết dậy. Nhìn người tuyết bị nát bét thê thảm đến không nỡ nhìn, lòng Sáp Kì lạnh toát. Người tuyết a, nàng bắt đầu đắp từ tận nửa đêm, giờ lại tận mắt thấy người tuyết đã được đắp xong xuôi bị Tiểu Thảo dùng mông đập nát!
"Dương Tiểu Thảo, bà có biết tôi mất bao lâu để đắp người tuyết này không hả? Bà là đồ khốn kiếp!"
Tiểu Thảo cũng thực ủy khuất, vốn là muốn bổ nhào vào Sáp Kì, ai ngờ lại lao vào người tuyết, mà mặc kệ nói thế nào thì cũng chính nàng đạp nát người tuyết của người ta, nổi giận cũng là chuyện bình thường. Nàng cũng không giải thích gì, đầy trông mong nhìn Sáp Kì, nhắm mắt lại, trên mông trên thân đều là tuyết, hơn nữa nàng còn đội một cái mũ tròn tròn, rất có cảm giác người tuyết tái hiện nhân gian.
"......" Nắm đấm vốn định vung ra lại khựng lại giữa không trung, Sáp Kì vừa tức vừa buồn cười nhìn Tiểu Thảo, con bé này cũng thật là, sao lại thật thà đến vậy, cứ như thế chờ bị đánh, trách không được, một quả hồng mềm như vậy, bảo sao Phong tổng không bắt nạt. A, đúng rồi, Phong tổng đâu?
Sáp Kì nhìn chung quanh tìm kiếm, Tiểu Thảo đợi mãi cũng không thấy Sáp Kì đánh mình, liền mở to mắt, cười cười với nàng. Quả nhiên, Ngưng Ngưng yêu mình hơn người tuyết!
"Phong tổng đâu, Tiểu Thảo?"
"Sao tôi biết được." Vừa nhắc đến Phong tổng Tiểu Thảo liền ngượng ngùng, liếc vội Bùi Châu Hiền một cái, cúi đầu không để ý đến ai nữa.
Sáp Kì vừa thấy nàng như vậy liền nở nụ cười, đi đến bên cạnh Bùi Châu Hiền, hai tay ôm eo cô, đầu ngả lên vai Châu Hiền: "Ai chà, hơn nửa đêm chạy đến đây, không phải là mộng du đấy chứ? Rốt cuộc là sao, nói đi."
Tiểu Thảo lại xấu hổ một hồi, sau đó mới vén vén tóc bên tai, nhỏ giọng nói: "Cô ấy nhắn tin cho tôi nói muốn xem mặt trời mọc, tôi đây không phải là đi tìm chỗ sao, cũng muốn đắp một người tuyết để cô ấy vui vẻ một chút. Ai biết nhìn thấy bà và Bùi tỷ tỷ......"
Bùi Châu Hiền nghe xong liền cười cười, lắc đầu, Sáp Kì hai mắt trợn tròn hỏi: "Nói như vậy thì rốt cuộc bà vẫn bị chị ta tóm sao?"
"Tôi cũng không biết hiện tại tôi và cô ấy được coi là trạng thái gì nữa, thế nào thì tôi cũng cảm thấy có chút không thật, mà cứ như vậy cũng tốt rồi, Phong tổng đối xử với tôi tốt lắm."
"Cứ như thế nào?!" Thanh âm trầm thấp mang theo một tia tức giận phá vỡ cuộc đối thoại của hai người, thân mình Tiểu Thảo run lên, kinh hãi xoay người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phong Uyển Nhu vẻ mặt âm trầm đứng ở kia.
"A, Phong tổng." Sáp Kì vội buông Bùi Châu Hiền ra đứng nghiêm, Châu Hiền nhìn Sáp Kì, lại nhìn Tiểu Thảo, nở nụ cười. Sao vậy, sợ lãnh đạo đến thế cơ à?
Chiếc áo khoác cao cổ màu đen che khuất nửa khuôn mặt Phong Uyển Nhu, cô cũng không nói gì, liền cứ như vậy sắc mặt âm trầm nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo cúi đầu thấp đến nỗi như muốn chui luôn xuống đất, Sáp Kì đứng một bên nhìn hai người cười xấu xa.
Nhăn nhăn nhó nhó hồi lâu, Tiểu Thảo ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, nhỏ giọng nói: "Em có gói bánh sủi cảo chị thích ăn nhất, chờ về nhà là có thể nấu."
"......" Bùi Châu Hiền kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, Sáp Kì nhún nhún vai thực bất đắc dĩ.
Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, trông thấy cái mũi vì lạnh mà hồng hồng của nàng liền thở dài, lòng lại mềm nhũn: "Sao lại mặc ít như vậy? Không sợ cảm lạnh à, còn không lại đây?"
"Dạ." Tiểu Thảo lên tiếng ngoan ngoãn đi đến bên người Phong Uyển Nhu, Phong tổng cởi nút áo khoác, cũng không để ý Tiểu Thảo một thân đầy tuyết, kéo nàng vào trong lòng bọc lại.
Thực ấm áp, Tiểu Thảo ngốc nghếch cười cười, chui vào trong lòng Phong Uyển Nhu, vừa thơm vừa ấm áp, rất có cảm giác của mẹ.
Châu Hiền không thể tin nổi nhìn hai người, bộ dáng Sáp Kì lại như thể nhìn mãi thành quen, tiến sát lại Châu Hiền, ghé vào tai cô nhỏ giọng: "Châu Hiền, em cũng lạnh."
Bùi Châu Hiền ngẩng đầu, không hài lòng liếc nàng một cái, lại nhìn nhìn Phong Tổng và Tiểu Thảo, nghi hoặc hỏi: "Đến như thế rồi mà hai người còn chưa ở bên nhau?"
"Haiz, đây không phải là vì Tiểu Thảo cứ luôn cảm thấy Phong tổng lớn tuổi rồi mà còn không có con cho nên mới coi nó là đứa bé sao, nó vẫn cứ luôn cảm thấy tình cảm của Phong tổng định vị sai hướng rồi."
"Phong tổng mới bao nhiêu tuổi chứ."
"Hẳn là 29 thì phải, em không rõ lắm."
"Ừ. Đã công khai chưa?"
"Không có đâu, dù sao cũng là một cái công ty ngẩng đầu không thấy mà cúi đầu thì gặp, chẳng qua Phong tổng này vốn là người rất bá đạo, công khai hay không đối với chị ta mà nói thì hiệu quả cũng giống nhau thôi. Cô xem, không phải Tiểu Thảo bị 'ăn' gắt gao sao."
"Vậy cũng chưa chắc." Châu Hiền có chút đăm chiêu nhìn Phong Uyển Nhu, nắm tay Sáp Kì, tiến lên chào hỏi cô.
Phong Uyển Nhu gật gật đầu với Bùi Châu Hiền, ôm ấy Tiểu Thảo, Tiểu Thảo thò khuôn mặt đỏ hồng không được tự nhiên ra ngoài, muốn nói chuyện với Sáp Kì, chui ra chui vào khiến cái mũ bị thổi bay vào mặt Phong tổng, bị cô vỗ một phát, lúc này mới chịu ngoan ngoãn.
"Phong tổng, cám ơn cô những ngày qua đã chiếu cố Sáp Kì."
"Cô muốn dẫn cô bé này đi?" Phong tổng lạnh mặt nghiêm nghị nhìn Bùi Châu Hiền, lời này của cô làm cho tất cả mọi người ở đây đều cả kinh, Bùi Châu Hiền ngược lại lại rất bình tĩnh, Tiểu Thảo có phần sốt ruột, cô thật vất vả mới có một người bạn tốt như vậy, không thể cứ như vậy mà đi được. Sáp Kì lại nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền, biểu tình trên mặt có chút phức tạp.
"Phải."
"Không được." Lời từ chối rất rõ ràng, mặt Phong Uyển Nhu vẫn không chút thay đổi, Bùi Châu Hiền nghe xong trong lòng có chút không thoải mái, nhưng nét mặt lại không biểu hiện ra.
"Sáp Kì đã ký hợp đồng ba năm với Phong Đằng, giờ mới qua một năm, nàng phải ở lại." Phong tổng chậm rãi giải thích, Bùi Châu Hiền nghe hiểu được ý tứ của cô, nhíu mày.
"Đương nhiên, tôi biết tiền vi phạm hợp đồng đối với cô mà nói cũng không tính là cái gì, nhưng mà tổng giám đốc Bùi, cô đã hỏi qua ý Sáp Kì chưa, nàng có muốn rời đi không? Có muốn cùng cô về Bắc Kinh, ở dưới sự chăm sóc bảo vệ của cha mẹ, tiếp tục cuộc sống của một cục cưng ngoan? Vĩnh viễn cũng không nắm chắc có thể sóng vai cùng cô đứng chung một chỗ?"
Thực hiển nhiên, những lời Phong tổng nói đã đánh thẳng vào đáy lòng Sáp Kì, Bùi Châu Hiền có thể cảm giác được thân mình Sáp Kì hơi cứng đờ một chút, quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng đau khổ liếc nhìn mình một cái, không nói gì, Bùi Châu Hiền nhìn Sáp Kì như vậy mà đau lòng, nắm lấy tay nàng.
Tiểu Thảo thấy dáng vẻ Sáp Kì như thế cũng có chút khổ sở, cô không muốn nhìn thấy nhất là bạn bè đau lòng, liền nhíu nhíu mày, ngửa đầu trách: "Chị bắt nạt người ta như thế làm gì chứ?"
Phong tổng trợn mắt liếc cô, lạnh lùng nói: "Tôi thích nhất là bắt nạt người khác, còn thích bắt nạt em nhất đó, em có ý kiến gì?""......" Tiểu Thảo ủy khuất không nói nữa. Bùi Châu Hiền ở bên cạnh trong lòng rối loạn thành một đoàn, đúng vậy, cô thật ích kỷ, vẫn luôn áp đặt ý tưởng chủ quan của mình lên người Sáp Kì, còn chưa hỏi xem rốt cuộc là nàng muốn gì.
"Chúng ta đi trước." Giữ chặt tay Sáp Kì, Bùi Châu Hiền xoay người đi về nhà, Sáp Kì nhìn nửa gương mặt cô mà thở dài, gật gật đầu với Tiểu Thảo và Phong tổng rồi cũng đi theo. Tiểu Thảo thấy Sáp Kì phải đi liền sốt ruột gọi, không ngừng nhìn nàng thỉnh cầu giúp đỡ, Sáp Kì thấy Tiểu Thảo như vậy cũng không nhẫn tâm, vừa định nói với Phong tổng câu gì đó liền đã bị ánh mắt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo kia làm cho đóng băng trong nháy mắt, nhún nhún vai, Sáp Kì phất phất tay với Tiểu Thảo, Tiểu Thảo à, cố lên nha.
Sóng vai đi trên đường về nhà, sự trầm mặc dị thường quẩn quanh giữa hai người, Bùi Châu Hiền vẫn không nói gì, bàn tay nắm chặt tay Sáp Kì, mặt mày nhăn lại đầy bế tắc. Sáp Kì thỉnh thoảng nhìn cô, muốn nói gì đó để làm dịu không khí, nhưng kết quả là mấp máy môi vài cái, lại cái gì cũng chưa nói ra. Về đến nhà cởi áo khoác ngoài, Bùi Châu Hiền lập tức đi đến sô pha ngồi xuống, dáng vẻ đầy tâm sự.
"Châu Hiền." Sáp Kì cởi áo khoác, cầm một cốc sữa chua đưa cho Bùi Châu Hiền.
"Ừ." Bùi Châu Hiền ngẩng đầu nhìn Sáp Kì, nhận lấy sữa chua, miễn cưỡng cười cười với nàng. Sáp Kì đi đến sô pha cũng ngồi xuống cạnh cô, kéo cô ôm vào lòng. Bùi Châu Hiền thuận thế tựa đầu lên vai Sáp Kì, lắng nghe tiếng trái tim nàng đập, suy nghĩ thật lâu liền nhẹ giọng nói: "Sáp Kì, một năm qua, thực xin lỗi."
Khóe mắt cay cay, tuyến lệ của Sáp Kì lại bắt đầu tràn ra, một câu này, nàng đã đợi thực lâu, đợi từ lâu lắm rồi. Có trời mới biết một năm vừa rồi đã trôi qua thế nào, nhớ nhung đến nỗi cứ ngỡ sẽ không thể nhớ nổi hình dáng của cô, ảnh chụp bị nàng lật lại một lần lại một lần, nghĩ tới muốn phát điên, nhớ tới mức đau lòng.
Bùi Châu Hiền bình tĩnh nhìn Sáp Kì, bởi vì khổ sở mà thanh âm có chút trầm thấp: "Là tôi không đúng, không nên dễ dàng nói chia tay, thực xin lỗi, Sáp Kì, tôi cam đoan về sau sẽ không như vậy nữa."
Sáp Kì cắn môi dùng sức gật đầu, thân mình căng thẳng, hô hấp có chút dồn dập, dùng sức ôm Bùi Châu Hiền. Không truy cứu, chỉ cần hai người còn ở bên nhau thì cái gì nàng cũng không truy cứu nữa, là nỗi đau khổ tương tư của từng ngày trôi qua trong một năm ấy đã nói cho nàng biết, rốt cuộc nàng yêu Bùi Châu Hiền đến nhường nào, không rời xa, không tách ra nổi, cho dù cô có ngàn sai vạn sai thì cũng không nỡ buông lời trách cứ.
"Có một số việc, hẳn là tôi nên nói cho em biết." Khi Bùi Châu Hiền nói lời này vẫn nhìn vào mắt Sáp Kì, Sáp Kì gật đầu với cô, nói đi, nói ra trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Tựa vào vai Sáp Kì, Bùi Châu Hiền lâm vào hồi ức: "Lúc trước nói lời chia tay với em là vì cậu của tôi đã phát hiện ra chuyện của chúng ta."
Thanh âm yếu ớt khiến cho lòng Sáp Kì lập tức căng thẳng, thật sự là có người đã bức bách cô sao? Nghĩ tới, nàng hẳn là phải nghĩ tới mới đúng!
"Em và giáo sư gây nên xung đột ở trường, còn có chuyện của cha mẹ em...cũng là do một tay ông ấy gây nên." Mấy câu này Bùi Châu Hiền nói đặc biệt gian nan, cô biết một khi nói ra những lời này có khả năng Sáp Kì sẽ hận mình, mặc kệ nỗi hận này sâu đậm đến mức nào thì sẽ vẫn mãi để lại khe hở trong lòng. Quả nhiên, thân mình Sáp Kì cứng lại, siết chặt nắm tay một câu cũng không nói.
"Lúc trước tôi không có cách nào ngăn cản ông ấy, tôi sợ ông ấy sẽ tiếp tục làm tổn thương những người ở bên cạnh em, rồi đến cuối cùng sẽ làm tổn thương em."
"Cho nên, cô liền lựa chọn rời xa em?" Thanh âm Sáp Kì bình thản thần kỳ, nhưng càng như vậy Bùi Châu Hiền càng kinh hãi. Lắc lắc đầu, Bùi Châu Hiền nhìn vào mắt Sáp Kì, nói: "Sáp Kì, tôi biết em sẽ trách tôi cũng sẽ hận tôi, nhưng mà, hãy nghe tôi nói hết được không?"
Trầm mặc nhìn Bùi Châu Hiền, Sáp Kì gật gật đầu.
"Sáp Kì, tôi biết lúc trước nói chia tay với em thực không công bằng, nhưng mà lúc ấy tôi hoàn toàn hoảng loạn, quá nhiều chuyện xảy ra làm lẫn lộn suy nghĩ của tôi, chuyện duy nhất tôi có thể xác định được chính là không để cho em bị tổn thương."
"Nhưng mà cô có biết lời chia tay của cô mà nói chính là tổn thương lớn nhất đối với em không?!" Sáp Kì vẫn không nhịn được, mắt đỏ lên nhìn Bùi Châu Hiền, đem những lời giấu trong lòng từ lâu nói ra.
"Tôi biết, như thế nào tôi lại không biết được......" Bùi Châu Hiền gian nan gật đầu. Tôi biết, Sáp Kì, lời em nói tôi đều biết, chia xa, không chỉ có mình em khổ sở, tôi cũng đau khổ lắm em biết không?
"Cho nên mỗi lần em tới tìm tôi, tôi đều rất khổ sở, không biết phải làm thế nào cho phải." Nhớ lại chuyện cũ, nước mắt Bùi Châu Hiền không kìm được mà chảy xuống, nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt kia.
Sáp Kì đau lòng, ôm ấy cô, hôn lên tai Bùi Châu Hiền, giải thích: "Châu Hiền, đừng khóc, không phải em đang trách cô, em chỉ là – chỉ là có chút kiềm chế không được, cô có biết không, một năm qua, em đã chờ cô suốt một năm, cô chưa từng liên lạc với em, thậm chí ngay cả ngày tết hay giao thừa mà một tin nhắn cũng không có."
"Tôi sợ, sợ một khi liên lạc với em rồi thì sẽ không thể kiên trì được nữa......" Bùi Châu Hiền thì thầm, mỗi một ngày trôi qua lòng cô đau đến đâu, cô nhớ thương Sáp Kì biết bao nhiêu, rõ ràng là yêu, lại nhất định phải đem người mình yêu đẩy ra, loại đau đớn này, nỗi ủy khuất ấy, không ai có thể lý giải nổi, khoảng cách giữa yêu và hận gần cỡ nào, cô thực sợ, sợ Sáp Kì sẽ bước qua một bước ấy, vĩnh viễn hận cô. Đã bao lần cầm điện thoại bấm dãy số quen thuộc kia rồi lại cắt đứt, bao nhiêu tin nhắn đã viết lại không gửi đi, cô sợ nghe được thanh âm của Sáp Kì, cô biết nếu nghe được giọng nói quen thuộc kia thì cô nhất định sẽ hỏng mất, nhất định sẽ không thể kiên trì thêm được nữa.
"Hiện tại thì sao, Châu Hiền, giờ thì sao? Lâm Phong ông ta vẫn không đồng ý để chúng ta ở bên nhau sao?" Sáp Kì gắt gao ôm Bùi Châu Hiền, hỏi vấn đề mà mình vẫn lo lắng nhất. Nếu yêu, sẽ không muốn để nhau phải chịu tổn thương, hồi ức đã đủ đau khổ rồi, quý trọng những điều trước mắt mới là quan trọng nhất.
"Ông ấy bị ung thư phổi."
"Ung thư phổi?!"
"Ung thư phổi giai đoạn cuối, đã lan rộng rồi, nấy năm nay Lâm thị không được thuận lợi, hơn nữa bởi vì chuyện của chị họ tôi nên khiến cho ông ấy thường xuyên say rượu hút thuốc."
"Trời, vậy chị Lâm đâu? Chẳng phải là đau lòng chết được sao, vốn chỉ còn một người thân này, bây giờ lại sắp –" Những lời tiếp theo Sáp Kì cũng không nói ra được, tuy rằng nàng rất hận Lâm Phong, hận hắn dùng thủ đoạn ác độc như vậy đối phó với cha mẹ mình và còn cả Châu Hiền, nhưng mà vừa nghĩ đến Lâm Nhược Nhiên là nàng lại động lòng trắc ẩn.
"Sáp Kì, trước khi tối tới Cáp Nhĩ Tân, chị họ có đến tìm tôi, muốn để tôi nói với em một tiếng xin lỗi."
"Em không trách chị ấy, chỉ là có chút hận Lâm Phong, lấy danh nghĩa người thân để tổn thương, Châu Hiền, em không chấp nhận được."
"Tôi biết......" Bùi Châu Hiền cúi đầu, hốc mắt cũng đỏ lên: "Cho nên từ khi ông ấy nằm viện đến giờ tôi cũng chưa đi thăm, nhưng dù thế nào thì người đó cũng là cậu của tôi, là anh ruột của mẹ tôi."
"Châu Hiền." Sáp Kì ôm bả vai Bùi Châu Hiền hôn lên trán cô, mọi tổn thương trong quá khứ vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, đối với một người sắp chết thì nàng còn truy cứu làm gì: "Đã qua thì cho qua đi, em không muốn nhắc lại cũng không muốn nghĩ nữa, bệnh viện bên đó, nếu có thời gian cô vẫn nên tới thăm xem sao, không phải vì Lâm Phong thì cũng là vì chị Lâm, cô ấy thật sự không dễ chịu gì."
"Ừ, tôi đã gặp chị ấy hai lần, người rất gầy, tinh thần cũng không tốt lắm, tất cả mọi chuyện ở công ty đều giao cho người khác, một lòng muốn ở bên cùng chú vượt qua nốt những ngày cuối cùng, dù sao thì đó cũng là người thân duy nhất còn lại trên đời của chị ấy."
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, được không?" Sáp Kì hôn lên nước mắt trên mặt Châu Hiền, dịu dàng nói: "Thật ra đôi khi ngược lại em lại cảm ơn Lâm Phong, nếu không phải ông ấy thì em còn không biết mình yêu cô đến mức nào. Châu Hiền, một năm vừa qua, em nhớ cô đến nỗi tưởng như trái tim đều tan nát. Có lẽ, không có một năm chờ đợi này thì những lời này đó cô nói ra sẽ còn khiến em không được tự nhiên một phen, tiếp tục tra tấn bản thân mình."
"Cám ơn em."
"Nói gì vậy? Châu Hiền, kỳ thật em vẫn biết, vì em, cô đã mất đi nhiều lắm, hy sinh cũng thực nhiều, em mệt mỏi rồi, không muốn lại lãng phí thời gian vô ích đi truy cứu ai đúng ai sai nữa, chỉ cần cô còn yêu em là được, chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau thôi."
"Em đã trưởng thành."
"Hừ, em vẫn luôn chín chắn mà, cô tìm được em là phải cảm tạ trời đất đó, nếu tìm phải một người như Tiểu Thảo ấy à, không tức chết người mới lạ."
"A, nói như vậy tức là tôi rất có mắt nhìn?"
"Đó là đương nhiên."
"Sáp Kì, em thật sự không để bụng sao......"
"Suỵt, đừng nói nữa." Sáp Kì học theo bộ dáng Bùi Châu Hiền nhẹ giọng nói, ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt, trên mặt vẫn mang theo nụ cười. Bùi Châu Hiền ngẩng đầu dịu dàng nhìn Sáp Kì, Sáp Kì cũng không chớp mắt nhìn cô, hai phiến môi dần dần tiếp cận, không khí chung quanh dần ngưng kết lại, cánh tay Châu Hiền không chút sức lực dần trượt xuống bên hông Sáp Kì, thình lình đụng đến chỗ túi quần tựa hồ có một hộp hình vuông, nét cười trên mặt liền đông cứng lại, nhu tình trong mắt nhanh chóng biến mất, sờ soạng lấy ra. Sáp Kì kinh hãi, lùi lại phía sau né nhưng lại bị Bùi Châu Hiền móc ra trước.
"Đây là cái gì?!"
"Bốp" một tiếng ném hộp thuốc lá lên trên bàn, Bùi Châu Hiền tức giận nhìn Sáp Kì.
_Hết chương 97_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro