EP3 - P5: Sự Dịu Dàng Ấy Từ Đâu Mà Có

Sau khi trở lại ký túc xá, Seulgi vẫn chưa thể ngừng nghĩ về những lời của Joohyun. Cả buổi tối, hình ảnh của nàng cứ hiện lên trong tâm trí, từ ánh mắt long lanh đến giọng nói êm ái, những nụ cười dịu dàng cùng câu chuyện cuộc đời đầy đau đớn mà nàng đã mở lòng chia sẻ. Một phần nào đó trong Seulgi như bị cuốn vào thế giới của Joohyun – một thế giới khác xa cuộc sống tẻ nhạt và lặng lẽ mà cô đang trải qua.

Hôm ấy, Seulgi không ngủ được. Cô trằn trọc nhìn lên trần nhà, nghĩ về buổi gặp gỡ kỳ lạ và những câu chuyện bí mật của Joohyun. Lòng cô dậy lên một cảm giác mơ hồ – vừa gần gũi, vừa xa lạ. Cô không thể lý giải được cảm giác ấy, nhưng đâu đó sâu trong trái tim, có một dòng cảm xúc kỳ lạ đang đâm chồi nảy lộc.

Sáng hôm sau, khi Seulgi bước vào giảng đường, mọi thứ diễn ra như thường lệ. Nhưng cô thấy mình đã khác. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Seulgi thấy một tia sáng trong cuộc sống buồn tẻ của mình. Cô bất giác nghĩ đến Joohyun, tự hỏi liệu hôm nay nàng có đi học không, liệu có cùng ngồi trong quán ăn nhỏ mà cô đã gặp nàng không. Seulgi bật cười, thấy chính mình như một đứa trẻ lạc lối trong cơn mơ, nhưng cô lại không muốn tỉnh giấc.

Và rồi, khi Seulgi vừa bước ra khỏi giảng đường, hình bóng quen thuộc ấy lại xuất hiện – Bae Joohyun đang đứng đó, tựa vào cây cột bên ngoài lớp học của cô. Một vẻ điềm tĩnh, bí ẩn mà cũng đầy thu hút, Joohyun mỉm cười khi thấy Seulgi.

"Em ổn chứ?" Joohyun hỏi, giọng nàng dịu dàng, ánh mắt như thăm dò.

Seulgi khựng lại, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn Joohyun. "À... Dạ... Em không nghĩ là chị sẽ đợi em..."

Joohyun cười nhẹ. "Chị nghĩ chúng ta có thể làm gì đó vui hơn là chỉ ngồi ở giảng đường. Em có rảnh không?"

Seulgi bối rối gật đầu. Tâm trạng như có thứ gì đó đang cháy âm ỉ trong lòng, một sự hứng khởi xen lẫn hồi hộp. Cô đi theo Joohyun ra ngoài, hai người bước chầm chậm dọc theo con đường lát đá, cảm nhận cái gió lành lạnh của mùa thu. Joohyun bước gần Seulgi, khoảng cách giữa hai người thật gần, đủ để Seulgi cảm nhận được hương thơm thoang thoảng từ mái tóc của nàng.

"Seulgi này, chị nghĩ em là một cô bé khá thú vị đấy," Joohyun nói, phá vỡ sự im lặng.

Seulgi bật cười, có chút ngại ngùng. "Chị chỉ nói thế thôi chứ em... thực ra không có gì đặc biệt cả."

Joohyun nhìn Seulgi một cách chăm chú. "Nhưng chị thấy ở em có điều gì đó rất khác. Có lẽ vì thế mà chị muốn biết thêm về em."

Seulgi cúi đầu, không nói gì, cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Cô đã luôn là một người đơn giản, không có ước mơ lớn lao, không có đam mê cháy bỏng, nhưng giờ đây, bên cạnh Joohyun, cô cảm thấy mọi thứ như đang thay đổi.

Hai người tiếp tục đi, dừng chân tại một quán cà phê nhỏ. Joohyun chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào tạo thành những tia sáng mờ ảo quanh nàng, khiến nàng trông càng rạng rỡ hơn. Seulgi nhìn nàng một lúc lâu, lòng tự hỏi liệu có phải đây là điều người ta vẫn gọi là rung động đầu đời.

Joohyun nhẹ nhàng gọi đồ uống, rồi quay sang nhìn Seulgi, ánh mắt nàng đầy ấm áp. "Seulgi, em có từng nghĩ mình sẽ làm gì nếu có thể chọn lại con đường mình đi không?"

Câu hỏi của Joohyun làm Seulgi chững lại. Cô mím môi, suy nghĩ một lúc rồi nói, "Nếu được chọn lại... có lẽ em sẽ học vẽ. Em thích sáng tạo, thích cảm giác tự do và bay bổng khi cầm cọ vẽ."

Joohyun nhìn sâu vào mắt Seulgi, rồi bất ngờ đặt tay lên tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy, tạo một chút ấm áp giữa không gian se lạnh. "Em có biết rằng, đôi khi, dũng cảm theo đuổi ước mơ là điều quan trọng nhất không?"

Seulgi cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay Joohyun, trái tim cô như loạn nhịp. Joohyun nắm tay cô, ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác thật dịu dàng, khiến lòng Seulgi bồi hồi. Họ nhìn nhau trong im lặng, không cần nói thêm lời nào.

Khoảnh khắc ấy, Seulgi chợt nhận ra rằng, nàng không chỉ là một người chị khoá trên mà nàng còn là một thế giới mà Seulgi muốn khám phá mãi mãi.

Khoảnh khắc ấy, Seulgi như bị thôi miên bởi cái nhìn sâu thẳm của Joohyun, ánh mắt của nàng có gì đó thật mênh mang, vừa dịu dàng lại vừa bí ẩn, như cất giấu cả một vùng trời cảm xúc chưa ai chạm tới. Joohyun vẫn khẽ nắm lấy tay cô, từng ngón tay mềm mại và ấm áp chạm vào da thịt khiến Seulgi cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể như đang bừng tỉnh. Không gian quanh hai người im lặng tuyệt đối, chỉ còn tiếng nhạc du dương vang vọng trong quán cà phê nhỏ, nhưng với Seulgi, mọi thứ như đều mờ nhạt đi, chỉ còn lại Joohyun và hơi ấm dịu dàng từ bàn tay nàng.

Joohyun khẽ mỉm cười, đôi mắt nàng chớp nhẹ như giấu đi một chút ngượng ngùng. Có vẻ nàng cũng cảm thấy tình huống này đặc biệt, đôi gò má thoáng đỏ lên nhưng vẫn giữ vẻ tự tin và thanh lịch. Sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng buông tay Seulgi, để lại một khoảng trống khiến cô cảm thấy có chút hụt hẫng. Joohyun đưa mắt nhìn Seulgi, ánh mắt ấy như chạm đến trái tim cô, vừa dịu dàng lại vừa như một lời mời gọi bí mật nào đó.

"Chị biết, có lẽ nghe hơi đường đột, nhưng chị thực sự muốn biết thêm về em nhiều hơn," Joohyun nói, giọng nói trầm ấm như một bản nhạc êm ái. Giọng nói ấy mềm mại, vang lên giữa không gian yên tĩnh làm Seulgi ngây người. Nàng là người đầu tiên khiến cô cảm thấy có người thực sự quan tâm đến mình, muốn biết đến những điều sâu kín mà trước giờ cô chỉ giữ cho riêng bản thân.

Seulgi khẽ ngượng, cúi đầu và nhìn vào tách cà phê trước mặt. Trái tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, và cả người như nóng bừng lên. Cô cảm thấy thật khó để diễn tả cảm xúc này, cảm giác như cả cơ thể đều bị bao phủ bởi một lớp cảm xúc ngọt ngào và lạ lẫm. "Em... em cũng rất vui khi được gặp chị," Seulgi lúng túng đáp, giọng nói có phần nhỏ nhẹ, nhưng trong ánh mắt lấp lánh niềm vui sướng. Đây là lần đầu tiên cô mở lòng với một ai đó như vậy, và Joohyun cũng là người đầu tiên đem đến cho cô những rung động mới mẻ đến thế.

Joohyun cười nhẹ, đôi mắt của nàng ánh lên sự ấm áp, như một dòng suối trong veo chảy qua lòng Seulgi. "Vậy thì... em có muốn làm gì đó cùng chị vào cuối tuần này không? Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau khám phá một vài nơi thú vị, chỉ có hai chúng ta," Joohyun nói, giọng nàng như hòa cùng không khí nhẹ nhàng của buổi chiều.

Seulgi tròn xoe mắt, bất ngờ trước đề nghị ấy. Từng lời nói của Joohyun như vang lên chậm rãi trong đầu cô, trái tim cô chợt đập mạnh. Ý nghĩ về việc sẽ có một ngày bên cạnh Joohyun, được lắng nghe, được trò chuyện và cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc riêng tư, khiến Seulgi cảm thấy một niềm vui sướng lẫn với chút hồi hộp. Không hề suy nghĩ thêm, cô gật đầu ngay lập tức, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười như chứa đựng cả bầu trời hạnh phúc. "Dạ... em rất muốn," Seulgi đáp, giọng cô có chút run rẩy, nhưng ánh mắt đầy sự chân thành và niềm vui không thể che giấu.

Joohyun nhìn Seulgi với ánh mắt ấm áp, nàng nhấp một ngụm cà phê, dường như đang cân nhắc điều gì đó rồi mới khẽ nói, "Vậy thì thứ bảy này nhé. Chúng ta sẽ đến một nơi đặc biệt, nơi chị nghĩ em sẽ thích."

Seulgi mỉm cười, cô cảm thấy trái tim mình đập mạnh từng nhịp, cả người như đang lơ lửng trên mây. Từ giây phút đó, hình ảnh của Joohyun như chiếm lấy mọi suy nghĩ của cô, từng cử chỉ, từng nụ cười của nàng đều in sâu vào tâm trí cô. Chưa bao giờ Seulgi cảm thấy cuộc sống của mình rực rỡ đến thế.

Cả hai tiếp tục trò chuyện trong quán cà phê nhỏ, chia sẻ với nhau những câu chuyện vụn vặt, những sở thích và cả những nỗi niềm giấu kín. Joohyun kể cho Seulgi nghe về những ước mơ, những lần nàng đã dũng cảm đối diện với những thách thức trong cuộc sống, ánh mắt nàng đầy tự tin và kiên định. Seulgi cảm thấy như mình đang khám phá ra một thế giới mới, một thế giới của Joohyun - đầy màu sắc và đam mê, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống bình lặng của cô.

Khi buổi trò chuyện kết thúc và cả hai rời khỏi quán cà phê, trời đã bắt đầu ngả màu hoàng hôn. Joohyun và Seulgi bước bên nhau trên con đường lát đá, ánh nắng chiều rực rỡ đổ xuống làm nổi bật từng đường nét trên khuôn mặt Joohyun, khiến nàng trông càng đẹp đẽ và cuốn hút. Joohyun chậm rãi bước bên cạnh Seulgi, tay nàng chạm nhẹ vào tay cô như một sự gợi mở, nhưng không quá vội vàng hay đường đột. Seulgi cảm thấy từng nhịp thở của mình hòa nhịp cùng không gian yên bình ấy, lòng cô dịu dàng như được sưởi ấm bởi những cảm xúc ngọt ngào và ấm áp.

Joohyun dừng chân trước một hàng cây bên đường, quay sang nhìn Seulgi, đôi mắt nàng long lanh trong ánh chiều tà. "Chị rất vui khi gặp em hôm nay," nàng nói, giọng nàng ấm áp như lời thì thầm, khiến trái tim Seulgi như ngừng đập.

Seulgi mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên niềm vui chân thật. "Em cũng vậy... thật sự rất vui," cô đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa biết bao cảm xúc. Đứng trước Joohyun, giữa không gian của buổi hoàng hôn dịu dàng, cô cảm nhận được một sự kết nối vô hình, một thứ gì đó vượt xa cả lời nói. Lần đầu tiên trong đời, Seulgi cảm thấy mình muốn nắm giữ giây phút này mãi mãi.

Cả hai không nói thêm gì nữa, chỉ đứng lặng bên nhau, cùng ngắm nhìn ánh nắng cuối ngày rực rỡ trải dài trên con đường. Trong khoảnh khắc đó, Seulgi biết rằng, Joohyun không chỉ là một người chị khóa trên, mà nàng là một phần của cuộc sống mà cô muốn khám phá mãi mãi. Và giữa dòng người qua lại, giữa ánh chiều rực rỡ, Seulgi như thấy trái tim mình đập theo nhịp của một tình cảm đầu đời, thứ tình cảm dịu ngọt mà cô chưa từng dám mơ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro