Chương 58 - Tin tưởng


"Cứ để em đi cùng. Anh đừng lo gì hết."

Mei nói khi họ đứng trước cửa trung tâm phục hồi chức năng, trời còn chưa nắng hẳn. Cheol nhìn cánh cửa trắng trước mặt, ánh mắt nửa bình tĩnh nửa xa xăm. Anh gật nhẹ, nhưng không nói gì.

Hôm nay là buổi trị liệu đầu tiên sau buổi khám lại.

Không có camera. Không có stylist hay makeup artist. Không có ánh đèn flash hay concept. Chỉ có những người đang cố gắng đi lại từng bước – và Choi Seungcheol, người mà đầu gối phải vẫn còn băng nhẹ dưới lớp quần thể thao.

Căn phòng vật lý trị liệu mùi cồn nhè nhẹ. Cô y tá đón tiếp nhiệt tình, nhưng Cheol chỉ khẽ cúi đầu, không nói nhiều. Mei ngồi ở ghế gần cửa, ánh mắt không rời anh trong từng chuyển động nhỏ.

Bài đầu tiên: đứng lên – giữ thăng bằng – dồn trọng lực sang chân phải.
Dễ với người khác, nhưng không dễ với người từng trải qua mổ dây chằng.

Cheol cắn răng, tay siết lấy thanh sắt, nhưng chân vẫn run.

Một giây, hai giây – rồi lảo đảo.

Mei bật dậy. Cô không đỡ ngay, chỉ đứng gần và chìa tay ra.
"Lại lần nữa."

Cheol thở gấp, mồ hôi ướt trán.
"Anh ổn."

"Không. Anh đau."
"Nhưng lần này anh không cần cố một mình."

Anh nhìn cô. Lâu.

Và rồi, lần hai – tay anh nắm lấy tay Mei, chân bước chậm, nhưng vững hơn. Mắt không nhìn xuống – mà nhìn thẳng vào cô.

Một giờ sau, trị liệu kết thúc.

Y tá khen anh hợp tác tốt. Bác sĩ nhắn lịch buổi tiếp theo. Cheol chào, giọng khàn. Mei dìu anh ra băng ghế ngoài cửa, đặt chai nước lạnh vào tay anh mà không hỏi gì.

Cheol mở điện thoại, vuốt màn hình... và ngẩn ra.

💬 Group Chat – "Cheol & 12 cái nồi lẩu khét lẹt"

🦌Joshua:
"Làm tốt rồi. Mày là người đầu tiên trong nhóm dám tập rehab mà không la làng." 😌

😇Jeonghan:
"Mày mà không làm được thì ai làm? Tụi tao tin mày mà. Nhưng nếu mai mốt cần người cõng, cứ gọi tên tao." 😏

⚔️DK:
"Em đang học massage chân qua YouTube nè. Anh muốn thử không?"

🐯Hoshi:
"Là người gối phản chủ đầu tiên được rehab có tiếng, hyung nên tự hào!!" 🥳

🍚Woozi:
"Đừng để đầu gối nói chuyện trước miệng. Mỗi bước đều quan trọng, leader à."

🐶Mingyu:
"Muốn nấu gì ăn sáng thì nhắn. Em deliver tới tận giường luôn!"

🍊Seungkwan:
"Chân đi được rồi thì đừng quên... tâm cũng phải bình. Em hông thích anh gồng nữa đâu đó!!"

🐸The8:
"Không ai thắng trong một cuộc đua chống lại chính cơ thể mình. Chậm cũng được. Đúng hướng là được."

🐱Jun:
"Anh đi từng bước. Tụi em sẽ đi cùng anh. Kể cả khi cần khập khiễng 12 người 1 bên gánh."

🦦Dino:
"Hyung cố quá tụi em sẽ bắn tín hiệu cho Mei noona liền nha. Tụi em có mạng nội bộ riêng rồi." 😆

🐈‍⬛Wonwoo:
"Anh không cần phải đi nhanh, nhưng cần nhớ: tụi em vẫn đang đi sau anh."
"Anh không thấy tụi em nhiều, vì tụi em không chạy lên trước đâu."

🐻‍❄️Vernon:
"Hyung, em không giỏi nói mấy cái này. Nhưng tụi em quý anh lắm."

Cheol nhìn màn hình, ngập ngừng một lúc. Gửi một tin nhắn ngắn gọn:

🍒Cheol:
"Cảm ơn tụi em.
Anh không cần cố nữa, vì anh biết đã có tụi em ở đây rồi."

Mei đọc lướt qua tin nhắn, rồi mím môi, quay đi chỗ khác, không để anh thấy mình cười khẽ.

Tối, Cheol ngồi bệt trên sàn, lưng dựa vào ghế sofa, chân đặt lên gối lạnh. Mei ngồi cạnh, xoa nước ấm vào trán anh bằng khăn ướt.

Cả hai không nói nhiều.

Tiếng tivi mở nhỏ. Ánh đèn hắt vàng nhè nhẹ.

Mei nhìn xuống bàn chân anh, rồi lặng lẽ cầm bàn tay phải của Cheol – bàn tay anh vẫn còn run nhẹ dù đã cố kiềm.

"Anh sợ." – Cheol nói, đột ngột.

Mei không đáp.

"Sợ lần này không hồi phục được.
Sợ phải đứng nhìn tụi nhỏ biểu diễn mà mình không còn sức mà hát nữa."

"Sợ... em phải mệt thêm vì anh."

Anh siết nhẹ tay cô. Mắt rũ xuống, vai cũng rũ xuống theo.
"Anh tưởng anh quen rồi. Tưởng đau riết sẽ hết sợ. Nhưng không phải."

Mei ngồi sát lại gần hơn. Cô đặt tay lên ngực anh – cảm nhận hơi thở đang dồn dập.

"Anh biết em mạnh mẽ." – Cheol nói, giọng nghẹn lại.
"Nhưng đôi khi... chính vì em mạnh quá, anh lại sợ mình làm em mệt thêm."

Mei không nói gì ngay.

Cô đưa tay lên vuốt nhẹ tóc anh, rồi khẽ nắm lấy tay anh đặt lên ngực cô – nơi tim vẫn đập đều đặn.
"Em có thể mạnh vì anh."
"Nhưng anh cũng phải để em biết anh đang yếu ở đâu."
"Mạnh mẽ không có nghĩa là lúc nào cũng im lặng chịu đựng."
"Em không muốn một mình gồng cả hai người."

Cheol nhìn cô. Đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn long lanh, run nhẹ – nhưng trong đó có một điều anh chưa từng dám thừa nhận:
Nỗi sợ bị bỏ lại. Nỗi sợ làm gánh nặng. Và nỗi sợ mất đi lòng tin.

Nhưng giờ thì anh biết – Mei không rời đi. Không bỏ anh lại. Không yếu thay anh.
Mà là đi bên anh – từng bước một.

Cheol nhìn cô rất lâu.

Rồi như không kìm được – anh bật khóc. Không ồn ào. Không kịch tính.

Chỉ là nước mắt chảy thẳng xuống má. Lặng lẽ. Từng giọt. Từng giọt.

"Em ở đây." – Mei thì thầm – "Dù anh đi chậm. Dù anh dừng lại. Dù anh cần bao nhiêu thời gian cũng được. Em vẫn ở đây."

Cheol tựa trán vào vai cô. Tim anh đập mạnh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Nhưng trong cơn nghẹn đó – anh thấy bình yên.

Không phải vì đầu gối hết đau.

Mà vì lần này sau bao năm đứng dưới áp lực spotlight – anh được phép... là chính mình.

Cheol tựa trán vào vai Mei, không còn che giấu, không còn giữ dáng vẻ leader – anh chỉ là một người đang đau và sợ, đang mệt và yếu.

Giọng anh khàn, đứt quãng:
"Lâu rồi... anh mới khóc kiểu này."

Mei không đáp.

Cô để im như thế – cho anh dựa, cho anh run, cho anh khóc. Tay cô khẽ đặt lên lưng anh, xoa đều như dỗ một đứa trẻ bị té ngã, không hối thúc, không hỏi han.

Chỉ một câu rất khẽ, nhưng lại chạm sâu hơn bất kỳ lời vỗ về nào:
"Khóc đi. Rồi ngày mai... mình tập lại từ đầu."

Cheol mím môi, gật nhẹ.
"Ừ."
"Ngày mai, anh sẽ không giả vờ là ổn nữa."
"Anh sẽ để em thấy... từng lúc anh cần em."

Mei cười. Một nụ cười không sáng rỡ, nhưng ấm đến tận cùng.
"Vì em có ở đây để thấy những điều đó mà."

Trong góc phòng, cái gối lạnh vẫn còn nằm nguyên trên sàn. Ánh đèn hắt xuống mặt sàn gỗ, in bóng hai người ngồi tựa vào nhau – lặng lẽ, rối bời, nhưng không hề đơn độc.

Ngoài kia, không ai biết Cheol đang khóc.
Không ai biết Mei đang ôm một trái tim mỏi mệt.
Chỉ có hai người họ biết – và như vậy, là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro