6. End

    Dù đồng xu đã là của hai ta, nhưng cứ nhớ lại hộp cơm thiu bị đổ đi trong căn phòng ấy, lòng tôi lại nhói lên. Không phải vì tiếc những món ăn hoang phí, mà là, tiếc vì chúng chưa từng được gửi đến em, chưa từng cho tôi khoảnh khắc được thấy em hạnh phúc.

    Vì thế…

“ Jeongin, em muốn chuyển đến ở cùng tôi chứ? Đến khi tôi và em ra trường, chúng ta sẽ cùng bắt đầu ước mơ của mình, nhé? ”

    Và tôi vẫn nhớ rõ, ca khúc hạnh phúc trong tim em nghe như thế nào…

“ Anh… nói thật sao…? ”

“ Đồ đạc em cũng ít mà, phải không? Còn vướng bận hợp đồng thuê ký túc chứ? ”

“ Ký túc… À, em đã nghỉ thuê rồi. ” - nó khựng lại trong giây phút mới nói tiếp.

    Hoá ra, đó là lý do mà tối hôm ấy, căn ký túc chỉ còn chiếc khóa gỉ sét rẻ tiền…

“ Nhưng… em không thể phiền hà đến đời sống riêng tư của anh được- ”

“ Phòng tôi cách âm tốt hơn cái ký túc đó nhiều. Không đủ sao? ”

    Nó mím môi, ánh mắt lảng đi chỗ khác. Có lẽ tôi hiểu nó ngần ngại điều gì, nhưng, sẽ thật tệ nếu cứ để nó đi khắp nơi với túi hành lý như một kẻ lang thang vậy…

“ Vậy đồ đạc không cần để tạm ở căn hộ của tôi. Còn không gian của chúng ta, nơi để hát, để thu âm, viết nhạc, phòng học thanh nhạc ổn chứ? ”

    Và rồi, khóe miệng Jeongin nhếch lên.

“ Nơi ấy mới là ngôi nhà an toàn của anh, phải không? ” - và rồi, đôi mắt nó nheo lại, cười tươi khi tôi nhẹ nhàng gật đầu - “ Em vui lắm, anh Seungmin à…! ”

    Jeongin chậm rãi, vòng tay ôm lấy tấm lưng mảnh tôi. Cơ thể nó cứ vậy ấm dần, tách tôi khỏi khoảng trời lạnh lẽo…

“ Anh Seungmin lại gầy hơn rồi… ”

“ Vậy thì đừng rời khỏi tôi nữa, tên nhóc đầy đặn này… ”

    Hình ảnh chúng tôi ở căn phòng ấy xuất hiện nhiều đến mức ngày càng quen thuộc. Chẳng biết tại sao, nhưng, chỉ cần có nhau bên cạnh, dù không có những bộ phim, không có ghế đệm, không có chăn giường, nơi đâu cũng có thể là nhà. Mọi ánh nhìn vào chúng tôi đã từng là “dựa hơi nhau để nổi tiếng”, nhưng giờ đây, kể từ ngày hôm ấy, tôi chẳng còn quan tâm chúng nói gì nữa. Khoảng thời gian, dù vẫn còn đâu đó day dứt, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm đau xót, lòng tôi lại được cảm thấy yên bình, muốn yêu, muốn được sống tiếp, được cống hiến hết mình cho âm nhạc. Tôi và em, hai mặt đồng xu bạc cứ mãi vậy, chẳng công khai, nhưng cũng chẳng che giấu bất cứ cảm xúc gì.

    Jeongin, em quay trở lại sân khấu, tham dự kì thi quan trọng từ những tháng ngày không hát, một lần nữa trở thành ánh mặt trời chiếu rọi hàng ghế khán giả bừng sáng, khép lại toàn bộ mùa xuân yên bình như ngày đầu ta gặp nhau. Nhờ có em, tôi muốn chứng kiến, tôi muốn thấy em biểu diễn trên sân khấu của riêng mình. Nhờ có em, tôi muốn tự tay mình viết nên những hợp âm, lời nhạc, tôi muốn kết hợp chúng cùng với ca khúc của em. Và cũng nhờ có em, tôi muốn hát, và tôi lại muốn mỉm cười vì âm nhạc, muốn được nắm tay em cùng chiếc micro ấy dưới ánh đèn sân khấu một lần nữa, dẫu, tôi chỉ dám ngồi dưới lắng nghe mà chưa thật sự sẵn sàng.

    Bây giờ, khi chỉ còn lại tôi và em trong căn phòng học nhạc ấy, tôi lại thấy thi thoảng, em không chỉ lắng nghe, mà còn lén nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng chứa trong bao nhiêu ước muốn. Trong lòng vẫn còn gì đó như vết ngứa khó chịu, tôi chưa quen hẳn với những điều ngọt ngào, thậm chí ngại ngùng như sắp nổ tung. Nhưng, khác với những ngày tháng gò bó bên cô hậu bối, tôi chỉ càng muốn đến gần, càng cảm thấy như “nghiện” em nhiều hơn. Có lẽ tôi đã điên trở lại, tôi không biết nữa, tôi chỉ muốn cứ tiếp tục điên mãi như thế này mà thôi…

“ Anh Seungmin. ”

    Chúng tôi tập với nhau, chẳng biết từ khi nào đã là đêm muộn, khi chẳng còn một ai qua lại nơi hẻo lánh này nữa. Jeongin quỳ ngay trước thềm bậc tôi ngồi, hướng mắt lên, nở nụ cười rạng rỡ.

“ Anh đã tin tưởng vào âm nhạc nhiều hơn rồi, phải không? ”

    Tôi xoa mái tóc nâu của nó, bật cười thành tiếng.

“ Chứ em muốn tôi phải làm sao, sau tất cả những chuyện ấy đây? ”

    Có một người bạn đồng hành cả đời, một tri kỉ, cảm giác ấy đã từng hạnh phúc, bình yên như thế này hay chưa?

“ Không phải mà! Chỉ là, em đã nghe được cảm xúc trong giọng hát của anh rõ rệt hơn rồi. ”

“ Vậy sao? ” - nhóc à, em vẫn chưa biết được bản thân mình đã cứu rỗi và thay đổi tôi nhiều như thế nào đâu…

“ Nhưng, giọng anh khàn đi nhiều lắm… Mình có thể nghỉ ngơi vài ngày không? ”

    À… Có lẽ, do cổ họng tôi đã quen với cay nồng của gừng rồi, nên cacao ấm ngọt lịm chẳng còn chút tác dụng nào nữa.

    Thấy tôi trầm ngâm, Jeongin đến sát gần, nhịp thở ấm nóng tựa hơi nước ly trà gừng ngày xưa, thứ mà lâu rồi chẳng được nhìn thấy trở lại…

“ Anh Seungmin… Cho phép em hôn anh nhé…? ”

    Giọng nói dịu dàng, nhưng nhịp đập ham muốn của em mạnh thật đấy…

    Trong tôi cứ có vết bất an kỳ lạ. Câu hỏi ấy khiến tôi nhớ lại lời của cô hậu bối kia, nhưng, hiển nhiên không phải vì nhung nhớ, mà nó khiến tôi nhận ra rằng, tôi vẫn có ước muốn, vẫn còn chút rung động với bất cứ khoảng gần nào, miễn đó là em.

    Trời đêm hôm ấy, không gian mềm mại như nhung, gió khuya khẽ lay tấm rèm xào xạc. Ánh đèn trắng treo trên trần nhà dịu đi, hắt lên gương mặt Jeongin một màn sương mỏng. Đối diện tôi, ánh nhìn ấy lặng lẽ, mà sâu, như lôi cuốn tôi vào khoảng không vô tận, chẳng còn biết phải đưa mắt đi đâu khác. Bục giảng, bàn học, khung cửa sổ, đều như nín thở, dòng thời gian chầm chậm trôi, tôi chỉ còn nghe nhịp tim mình đang đập, không đều, gấp gáp, mang theo cái lạc nhịp của một tay trống mới yêu âm nhạc lần đầu.

    Khi tôi khẽ gật đầu, một cái gật nhẹ đến ngay cả chính tôi còn chưa cảm nhận được, Jeongin vẫn hiểu, mép miệng ấy nhẹ nhàng mỉm cười. Rồi, nó nhấc kính tôi lên, hơi thở ghé sát đầu mũi, ấm áp át đi nhịp tim đang đập loạn. Jeongin nhìn tôi, chậm rãi hỏi, giọng nó thấp xuống, ấm, như nốt trầm của khúc lặng trong một giai điệu giàu chất trữ tình:

“ Anh Seungmin đang căng thẳng sao? ”

“ Có lẽ… một chút… ” - tôi nuốt khan, âm thanh như bật lên từ đoạn thanh quản co thắt…

“ Chỉ cần anh không đẩy em ra thôi, em sẽ làm thật chậm rãi, rồi, mình cùng cảm nhận nhé…? ”

    Em chống xuống thềm gạch nơi tôi ngồi, từ từ chạm vào mu bàn tay tôi, một cái chạm rất khẽ, rồi dịu dàng đan lấy, như muốn làm dịu đi biết bao nhiêu trong tôi nỗi bất an và sóng gió tràn về. Bàn tay ấy đột nhiên thật ấm áp, mềm mại, nhưng cũng đầy chủ ý…

“ Em có thể không…? ” - em thì thầm, và ánh mắt chẳng chịu rời khỏi.

“ Ngừng nhún nhường tiền bối của em đi, Yang Jeongin. ”

    Tôi đỡ lấy gáy em, ngón tay cái quẹt qua đường viền hàm góc cạnh đang run rẩy vì khoé miệng cười thích thú. Dường như nó cũng đang căng thẳng, lọn tóc sau gáy ẩm đến sắp chảy thành dòng mồ hôi kéo dài. Tôi vuốt nhẹ, rồi đưa em lại thật gần…

“ Giữ hơi thở nhé, Jeongin… ”

    Khoảnh khắc chạm môi, khi làn da tôi nóng ran, tế bào co giật như có dòng điện truyền lại, không khí bên tai tôi đông cứng vì thời gian dừng hẳn. Xung quanh bình yên lắm, không có tiếng nhạc, không có những giai điệu vọng lại từ những chiếc dương cầm phía xa, chỉ còn tiếng tim đập loạn lên dần hoá thành bản hoà tấu, và nhịp thở rối loạn, hỗn độn từ những cảm xúc non dại đầu tiên. Bàn tay nó đan chặt lấy tôi, như thể, nó sợ sẽ đánh mất tôi, sợ nhìn thấy tôi dứt áo rời đi khỏi giai điệu của nó một lần nữa. Nhưng, biết làm sao để trấn an nó thêm đây? Khi hơi thở hòa vào làm một, làn môi mỏng ngọt mùi cacao quyện lấy nhau, mọi ký ức và nỗi ám ảnh kinh khủng ăn sâu trong dòng máu tôi đã đổ sập như những nốt nhạc lạc khỏi hợp âm đầu rồi.

    Tôi… chẳng còn giữ ý thức vững nổi thêm được nữa…

    Rồi, Jeongin khẽ tách rời, cụng đầu vào trán tôi. Có lẽ, Jeongin sợ rằng mùi hương hoa nhẹ nhàng vương trên cổ áo và mái tóc em khiến tôi thấy ngột ngạt, chẳng dám động đậy, chẳng dám thở mạnh, chỉ cố nén lại nhịp tim, trấn an nó ngủ yên lại trong lồng ngực. Gáy nơi tôi chạm vào, nóng râm ran như ánh dương ngày hè sắp đến, thiêu đốt từng sợi thần kinh dưới màu da đỏ bừng.

“ Anh… không khó chịu chứ…? ” - Jeongin hỏi tôi, khi giọng nó đã khàn đi vì hồi hộp, vì xúc động…

    Tôi, tim vẫn loạn nhịp, siết chặt hơi thở trong nỗi ham muốn, nhưng khoé mắt cay xè mà chẳng biết vì sao…

“ Giống như… em vừa dạy tôi hát lại giai điệu mà tôi đã bỏ quên trong lòng… ”

    Jeongin cười, và rồi, em đặt nụ hôn lên môi tôi một lần nữa, sâu hơn, lâu hơn, dịu dàng, mà trọn vẹn, như lời hứa nhỏ trong đêm xuân ẩm ướt, trấn an, xoa dịu tôi khỏi nỗi bất an đêm ngày.

    Đêm hôm ấy, chỉ còn chúng tôi ở lại ngôi trường vắng lặng, cùng nhau hoà vào chung một nhịp đập, cùng nhau hát, hát lên những bài ca bí mật sẽ chẳng bao giờ được biểu diễn trước công chúng, nhưng đủ để đọng lại một nốt cao trào trong giai điệu của ký ức mỗi người đôi ta. Ca khúc ấy, nó ngẫu hứng sinh ra thôi, nhưng lại thật toàn vẹn, yên bình, là ca khúc của riêng chỉ tôi, và em, trong căn phòng ấy. Nếu có người bước vào phá vỡ bí mật? Chẳng còn là nỗi lo lắng của tôi nữa rồi…

    Ngoài kia, khi căn phòng chỉ còn vương lại nốt nhạc bí mật và hơi ấm cơ thể, cơn gió khẽ lay mảnh rèm hé mở, nhường chỗ cho ánh bình minh ấm áp soi sáng căn phòng. Đồng xu bạc ngủ yên trong túi đồ cũng như rung lên những giai điệu, như ăn mừng, cũng như lời chúc phúc. Em dựa vào vai tôi, ngửa người lên kệ gỗ trên bục giảng, ngủ ngoan khi đôi môi còn nhoẻn cười, bàn tay vẫn đan chặt lấy một đêm vừa trôi qua. Đã lâu lắm rồi, cái khoảnh khắc mà tôi ngủ lại căn phòng ấy mà không một mình, không cô đơn, cũng chẳng còn lạnh lẽo. Giờ, nốt nhạc của tôi đã có em bắt lấy, giữ chặt trong lòng, và những ca khúc của mình.

    Em chính là âm nhạc, là đoạn cảm xúc đã ngủ quên trong giọng hát của tôi, Yang Jeongin…

    Nhưng, không biết từ khi nào, tôi dần sợ những ca khúc của Jeongin. Càng ngày, âm càng cao, kéo dài, rồi dồn dập, đẹp đến mức khiến người ta muốn bật khóc. Dù đã không ít lần được nghe lỏm những quãng ngân nga ngắn từ sâu trong cổ họng em, nhưng, khi nghe em trình diễn đầy đủ trên sân khấu, tôi vẫn cảm thấy nổi da gà như hoàn toàn xa lạ, và họ cũng vậy, những trái tim lắng nghe cùng tôi. Nhưng, tôi thấy, mắt em lại trống rỗng đi một chút, có lẽ vì nốt cao trong bản nhạc vang vọng đến vỡ tan cả ngôi sao trong dải ngân hà, nốt cao mà tôi chẳng tài nào hát lại được.

    Jeongin, càng ngày, nó càng tài năng xuất chúng, khiến tôi nhớ về những nỗi dằn vặt cay nóng trong lồng ngực. Tôi có xứng đáng đứng cạnh em hay không? Tôi vẫn chưa có câu trả lời. Nhưng tôi đã biết được rằng, nếu không thể song hành, vậy thì tôi muốn trở thành âm trầm đệm trong bản nhạc của em, đưa giai âm em ngày càng vang xa hơn nữa.

    Cạch.

    Chai thuỷ tinh quanh quẩn mùi trà gừng được đặt lên kệ tủ. Quả thực, lần cuối tôi uống thứ nước ấy cũng là được mua tại đây, nồng hơn, xộc thẳng vào khoang mũi. Cảm giác ngày đó, từ ly trà gừng em mang theo, cái nóng như ngọn lửa trong cổ họng, rất chân thực mà chẳng ngụy trang, từng đắng cay, từng khắc nghiệt, nhưng khi ấm lên lại trở thành hơi thở mạnh mẽ và chân thành. Tôi nhớ nó, thế nhưng, tôi lại chẳng dám nói với em, bởi bây giờ em chỉ uống cacao, đặc quánh mùi ngọt ngào, và nhè nhẹ hậu vị đắng.

    Hôm nay, em đã viết xong một ca khúc mới, rồi hẹn tôi ở căn tin cùng ăn trưa, nghe lại, cho em lời khuyên trước khi tập luyện. Và khi được nhìn thấy những nốt nhạc ấy, tôi nhận ra, giọng tôi, quả thực em đã trộn thêm vào những thứ cảm xúc mãnh liệt nhất, ấy thế mà, chẳng hiểu vì sao, nó cứ khàn dần đi, chẳng còn ngân cao được như vậy nữa. Cứ như thể… ly cacao em mua chưa từng dành cho tôi vậy. Là em đã thay đổi, hay do tôi mới là kẻ đang dần kém đi…?

    Trước khi biết đến em, tôi đã từng uống gì nhỉ…?

“ Anh Seungmin thích uống trà gừng rồi sao? ”

    Ly cacao nóng vẫn bốc hơi nghi ngút bên tay nó. Tôi chỉ nhìn thôi, chẳng dám yêu cầu thêm gì cả…

“ Anh sao vậy? ” - nó nghiêng đầui, ánh mắt ngây ngô làm tôi cứng họng…

    Rồi, đột nhiên tôi nhớ về ca khúc ấy, thứ đã từng chỉ văng vẳng trong tâm trí tôi như một áo giác ngày tôi được đưa vào viện.

“ Jeongin, giai điệu ta từng hát cùng nhau vào mùa đông ấy, cảm hứng đâu mà em đặt tên như vậy? ”

“ À… ” - Jeongin mỉm cười - “ Giai điệu em viết phần dựa trên cảm hứng từ giai điệu mà đồ vật đã hát. Em đặt tên chúng cũng để tri ân chúng đã gắn bó với những kỷ niệm quý giá, và em sẽ không phải quên nó đi. Nghe chúng cũng dễ thương nữa, phải không? ”

“ Quả thực… ”

    Nhưng… tôi vẫn thấy kì lạ.

“ Cổ họng tôi dần không lên được nốt cao quá lâu nữa… Jeongin, mỗi sáng em có thể pha cho tôi một ly như trước được không? ”

    Quả nhiên, tôi vẫn nên thử một chút, dù đứa trẻ ấy khéo léo, tinh tế, tôi biết.

“ Phải rồi- Em quên mất rằng uống nó cũng để giữ giọng… Vậy, anh cứ để em nhé? ”

    Đột nhiên, nỗi bất an chỉ mới được xoa dịu trong tôi, giờ bỗng ngứa ngáy trở lại. Rõ ràng, em là người mang nó đến với tôi, cho tôi nếm thử mùi hương em yêu thích, cay đắng mà ấm áp. Vậy mà giờ đây, em cứ như thể, chẳng còn đọng lại dư âm nào từ ca khúc ấy nữa.

    Thật kỳ lạ… Nhưng, là tôi, hay là em…?

    Và rồi, tối hôm ấy, lần này là ở căn hộ của tôi. Có lẽ cũng lâu rồi, tôi mới lại tự tay nấu cho em một bữa. Ấy vậy mà, khi thấy biểu cảm nó vui vẻ như lần đầu, tôi lại thấy lạ lẫm thay vì chút bình yên. Và rồi, khi em mang ra tách trà gừng, tiếng róc rách chảy của nước sôi, mùi gừng và một chút mật ong ngọt lịm, trong tôi giờ lại là vết dao cứa…

    Hương vị… hoàn toàn khác biệt…

“ Quả thực công thức cũ của em vẫn là ngon nhất. ”

    Ấy vậy mà, nó chẳng có chút phản bác, chỉ gật gù đồng tình, và nở một nụ cười nhẹ nhõm…

“ Jeongin… ” - tôi ngập ngừng, trong lồng ngực đập lên những nhịp căng thẳng, và đau đớn… - “ Nếu một ngày, tôi không còn hát được nữa, suy sụp, và hoàn toàn biến mất… Liệu… em có còn nhớ đến và đi tìm tôi không? ”

    Con người ấy, đột nhiên trước mắt tôi trở thành hoàn toàn xa lạ. Là do người trước mặt tôi, vốn dĩ không phải một Jeongin tôi từng biết, hay, là kẻ ảo giác thật sự là tôi…?

“ Em vẫn chưa được lên sân khấu cùng anh mà. ”

    Sao… cơ?

    Em mới chỉ vừa dứt câu thôi, đồng tử tôi đã như nổ tung mất rồi.

“ Em… thật sự không giấu tôi điều gì, phải không? ”

    Nó mím chặt môi, ánh mắt hơi do dự, nhưng cũng gật đầu. Sao có thể là một Jeongin khác, khi lời hứa từ ngày đầu tiên vẫn còn đây?

    Chìm trong những tháng ngày yên bình bên em, tôi mới nhận ra, rằng gần đây, tôi thật sự đã quên đi rằng mình vốn dĩ là kẻ có vấn đề, vấn đề về lòng tin, về kí ức, và cả… não bộ. Tôi không muốn phải dùng thuốc thêm nữa… Nhưng nếu cứ vậy, có khi nào, tôi sẽ quên đi cả những ảo giác về em…?

    Đêm ấy, những tiếng trống tim đập trên thái dương làm tôi đau quặn đến trằn trọc chẳng thể ngủ. Jeongin vẫn ở đó, vẫn nằm bên cạnh tôi, ngủ ngoan chẳng động đậy. Tôi lật tấm chăn, đến gần bàn học của em. Đồng xu bạc ấy nằm lặng lẽ trên bàn, mặt trên óng ánh như đôi mắt em dõi theo. Và rồi, tìm thấy những bản nhạc ấy. Ngón tay càng lật, những tiếng sột soạt càng như dấu dao in sâu trong cổ họng tôi nghẹn ứ lại…

    Không chỉ bánh mì, trà gừng tôi từng biết, mà còn có khay cơm, căn ký túc, màu mặt băng mùa đông, ánh dương bạc, mưa xuân, chiếc ô khô, đồng xu, và cả… ly cacao đang viết dở…

    Tất cả… đều chi chít chữ, viết về những câu chuyện chúng mình - dưới góc nhìn của dải ngân hà ấy - mà em giữ bí mật khỏi tôi. Giai điệu càng da diết, càng khó nhằn, tưởng chừng đoạn nhật ký chứa đầy những cảm xúc mà Jeongin chưa từng nói ra. Đồng xu bạc ấy nằm bên cạnh tôi, yên lặng, nhưng dần ánh lên màu bạc của trăng khuya, như thể đang muốn tôi chú ý đến. Phải rồi, là do em đã lý trí, kiên định hơn, do em đã quên đi sự hiện diện của nó trong đời, hay… tất cả những điều ấy trong ký ức tôi có được đều chỉ là một giấc mơ…?

    Tôi quay sang nhìn nhịp thở đều phập phồng dưới tấm chăn ấm, cơ cổ tôi nhức nhối, thái dương quặn đau như chứa quả bom hẹn giờ. Sao thế? Sao tôi lại nghi ngờ em? Không, không phải là tôi nghi ngờ… Là tôi lo sợ… Tôi sợ người trước mắt tôi, đứa trẻ làm tôi rung động, cho tôi cảm giác yên bình, được yêu, được sống được hạnh phúc… lại không phải là đứa trẻ ấy. Tôi sợ rằng em sẽ biệt tích như thể chưa từng tồn tại một lần nữa, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới, khỏi vòng tay của tôi…

    Hay… Jeongin trước giờ chỉ là ảo giác thứ thuốc đó mang lại? Là ảo giác, là âm nhạc, thứ hữu hình, vạn vẻ, bước đến, như thể chỉ là bộ não muốn trấn an tôi…?

    Thình thịch.

    Đau quá.
    Đầu đột nhiên đau như búa bổ…
    Những thước phim ký ức ẩn hiện hình bóng nụ cười em trở nên méo mó, chảy về trong kí ức tôi.

    Chết tiệt… Thuốc…

    Cơn đau khốn kiếp ấy, trời giáng xuống như thể trừng phạt sự ngu ngốc của tôi một lần nữa. Bàn tay tôi run rẩy, dần mềm nhũn ra như miếng thạch, cố gắng lục từng ngăn tủ, hất văng mấy thứ đồ rơi leng keng mất kiểm soát. Đồng xu bạc lăn, đập mạnh xuống đất, ngân lên những tiếng vang nặng lòng như có tảng đá, và ngửa lên cạnh chân giường…

    Đây rồi.
    Thuốc…

    Lọ thuốc đóng bụi dường như chỉ còn lại vài viên ít ỏi. Tôi dốc ra, và rồi… cổ tay tôi thắt chặt, khựng như bị đông cứng lại.

    Jeongin, chẳng biết từ khi nào đã tỉnh dậy, bàn tay khoẻ khoắn nó giữ chặt lấy tôi, và rồi giật lấy lọ thuốc…

“ Anh Seungmin… Anh thật sự ổn sao? ”

“ Ổn… à…? ”

    Tôi
    Cứng họng
    Nghẹn lại.
    Tôi hoàn toàn không biết…

    Rồi, vòng tay em lại ôm chặt lấy tôi, giữ tôi khỏi bàn tay của ác ma, giữ tôi khỏi ý thức mờ đi trong bóng tối, và cả… khỏi những suy nghĩ ngu dại một lần nữa. Hơi ấm ấy kéo linh hồn tôi trở về thực tại, nơi Jeongin vẫn còn đó, vẫn yêu thương, và vẫn… đang khóc thương cho tôi…

“ Em xin anh… Hãy đi khám đi, được không anh…? ”

    Tôi đã từng lãng phí quá nhiều khoảng thanh xuân trong cuộc đời mình cuốn theo những ác mộng. Vậy nên, khi tôi quay trở lại cuộc sống đời thường, khi tôi có lại đam mê ca hát, khi tôi có được em… vốn dĩ sao cũng được thôi, nhưng tôi không muốn bỏ em lại một mình, không muốn đánh rơi những nốt nhạc cuối cùng ở lại sau khoảng lặng trong ca khúc của em…

“ Tôi… vẫn chưa có cơ hội được hát bên em mà… ”

“ Em sẽ đợi, mãi mãi em sẽ đợi. Cho đến khi anh thật sự xuất viện một lần nữa, ta sẽ cùng ca hát, cùng tiếp nối ước mơ của mình… Được không, anh ơi…? ”

    Rồi… tôi bật khóc… trong vòng tay ấy.

“ Thấy anh quằn quại… lòng em đau chẳng chịu được đâu… Hứa với em, anh hãy đi khám nhé? Đi cứu chữa linh hồn tổn thương ấy, để rồi khi nó sẵn sàng, anh sẽ quay về ánh đèn sân khấu cùng với em… ”

    Khoé mắt cay xè tôi vùi đầu vào vai áo em. Có lẽ, đã từ lâu lắm rồi, tôi mới khóc, mới dốc hết cả linh hồn yêu một người nhiều đến như vậy… Tại sao thế… Tại sao thứ bệnh khốn khiếp lại chọn tôi, chọn cắn xé trái tim tôi vậy… Tôi đã đắc tội gì sao…?

“ Jeongin… Tôi sẽ không đi… Đừng bỏ rơi tôi thêm nữa mà… ”

    Nước mắt nặng quá, nó cứ rơi, rơi mãi chẳng chịu dừng lại, thấm lên vai áo em đến ướt sâu đến da thịt, cay nồng sống mũi…

“ Đồ Seungmin ngốc… Ai nói với anh rằng em sẽ bỏ anh một mình ở viện chứ? ”

    Sao… cơ…?

“ Anh quên mất, rằng em đã đồng hành cùng anh khi nhập viện bao lâu rồi sao…? ”

    Trong màn đêm đen, ánh trăng lọt vào qua khe cửa sổ, soi sáng cả tâm trí tôi tối đen một màu vực thẳm. Cánh tay nó siết tôi càng chặt hơn trong lòng. Tôi không nhìn rõ gương mặt ấy vì khoé mắt ướt cay cay, nhưng tôi cảm nhận được, rằng Jeongin ấm, thật sự rất ấm, người nó nóng lên, như thể, sẽ nổ tung, rồi tan biến ngay dưới ánh trăng lạnh lẽo…

“ Jeongin… em đang ở đây, là ảo giác của tôi sao…? ”

    Chẳng biết vì sao, tôi buông bỏ không còn chỉ chút phòng bị, nước mắt thúc tôi tuôn ra cả những nỗi bất an muốn vùi sâu trong cõi lòng. Để rồi… nó im lặng, không một lời hồi đáp…

“ Có lẽ, em đã từng… anh Seungmin… ”

“ Sao cơ…? ”

    Rồi… tôi đẩy nó ra, trong vô thức…

    Không, không phải vô thức… Tôi điên rồi, không có thuốc…

“ Trước đây, anh từng hỏi em che giấu anh điều gì, phải không? ” - Jeongin đến gần, giọng nói nhẹ thanh nó ấm áp như đang hát, ngân lên giai điệu trấn an cõi lòng tôi - “ Em vốn dĩ… không phải một nhân tài như anh… chỉ là một linh hồn nhỏ bé, kết tinh từ giọng hát, từ âm nhạc mà anh mang đến cõi người… ”

    Tôi… thật sự điên mất rồi…

    Những lời nó nói càng đóng thêm những cái đinh của lo lắng vào sâu bên trong tôi, rát, bật máu, và đau quặn…

“ Mỗi lần em hát bằng tất cả cảm xúc trong trái tim linh hồn bé nhỏ… là mỗi lần em khuyết đi một mảnh ghép… Em xin lỗi, vì đã quên đi những giai điệu mình từng viết, từng làm, và từng hát cho anh… ”

    Vậy là… ngay từ đầu, tôi vẫn chẳng thật sự biết bất kỳ điều gì về chính bản thân em… Chiếc bánh mì… Những bữa tối cùng nhau… Căn ký túc… Ly trà gừng… Tất cả đều là một mảnh ghép, đã biến mất hoàn toàn khỏi dòng chảy ký ức chật chội ấy… Và rồi, nghĩ tôi thoáng nghĩ, rồi sẽ có cả tôi, lồng ngực một lần nữa giật thót, quặn, đau nhói, như thể có ai đó đã đánh lên chiếc chuông nhà thờ ngay trong đầu…

    Rồi… khi nó tiếp tục hát, hát hết mình, hát hết cảm xúc và trái tim… nó sẽ quên đi cả tôi sao…? Không... Không được... Khốn kiếp. Điều ấy tệ hơn cả việc em rời xa tôi.

    Bàn tay nó chạm vào mạch thần kinh tôi đập như sắp vỡ tung vì căng thẳng, ngón đan dần, và lại ôm lấy tôi một lần nữa...

" Cậu... nói dối... "

    Nếu thế, thì sẽ thật tốt biết mấy, so với việc ngừng nghe em hát, và ngừng thấy em dần quên đi trái tim tôi...

“ Khi anh không còn hát, không còn yêu âm nhạc, không còn yêu em, có lẽ, em sẽ chẳng còn tồn tại trên cõi đời này thêm một phút giây nào được nữa… Vì vậy, mùa xuân ấy, dù thanh âm còn vương vấn, nhưng anh chẳng thể biết được rằng em vẫn luôn hiện hữu kề bên, dõi theo, và luôn chăm sóc anh… ”

    Thứ sinh vật mà em tự nhận… vốn dĩ chưa từng được ghi chép lại trong lịch sử loài người. Nhưng… khi nhớ lại khoảnh khắc kia… khoảnh khắc em biến mất không một ai trông thấy, mà tôi vẫn cảm giác như luôn hiện hữu trong tâm trí, trong thời không quanh mình, vẫn biết hết mọi chuyện như được tận mắt chứng kiến… tôi càng thấy day dứt, tội lỗi. Không những chẳng biết gì về cả em và âm nhạc, mà còn nghi ngờ, đến phát điên…

“ Đến khi em dốc hết can đảm để tiếp cận, và yêu thương anh… em càng nhận ra, em không muốn chỉ còn là âm nhạc nữa… Em muốn có xác thịt, muốn được giống như con người, để có tư cách chạm tới anh… Ở bên anh Seungmin, em bình yên lắm, bởi, anh cho em cảm giác được sống… thật sự sống, thật sự thở, lắng nghe, và đau đớn trong huyết mạch như một con người… ”

    Xin người…
    Tôi cầu xin người…
    Xin đừng nói thêm nữa mà…

“ Không phải nếu một ngày anh ngừng hát, suy sụp, biến mất, liệu em có còn nhớ và đi tìm anh… Mà là, nếu một ngày anh không còn hát… liệu em còn tư cách nào để ở lại bên anh không…? ”

    Bàn tay ấy đặt trên gáy tôi, chẳng còn lạnh lẽo như xác sống, mà hoàn toàn ấm nóng, bỏng rát, đốt cháy làn da thịt thật sự như một con người, có thân xác, có máu thịt như đã từng cứu lấy tôi. Giọng nói em cứ nhẹ nhàng, dịu êm như lời ru của mẹ, lần nào cũng vậy, cũng đều xoa dịu được nỗi lo cào xé trong tim tôi, nghẹn ngào, run rẩy, rưng rưng như sắp vỡ oà.

    Jeongin thú nhận như vậy, lòng tôi nhẹ đi như được thanh tẩy. Chẳng còn điều gì quan trọng ngoài em nữa rồi…

“ Nhóc ngốc… ”

    Rồi, tôi ôm lấy đứa trẻ ấy. Dẫu có là gì, nó vẫn là đứa trẻ, vẫn là Jeongin, người đã chăm sóc tôi, dõi theo, yêu thương, cứu sống tôi, người hiến dòng máu, tế bào cho tôi, người mong tôi sống, mong tôi hát, và mong tôi tỏa sáng nhất…

“ Nếu một lần hát là một lần em mất đi mảnh ký ức về tôi bên trong… Vậy, tôi sẽ đi khám, sẽ trở lại sân khấu, và sẽ hát thay em, nuôi dưỡng linh hồn này cho đến khi được trở thành con người, bằng da, bằng thịt… Nhé? ”

“ Dẫu có hát bao nhiêu giai điệu, em cũng sẽ không bao giờ quên đi anh Seungmin. Bởi, giọng hát của anh tạo nên linh hồn em, và em chính là âm nhạc của anh mà… ”

    Tôi quẹt đầu ngón tay, lau đi dòng nước nóng như sôi trên gò má cao của nó, và mỉm cười…

“ Vậy, còn vế sau thì sao? ”

    Không phải nụ cười trêu ghẹo…

“ Em sẽ đợi anh, cũng sẽ đồng hành bên anh trong hành trình chữa lành… Vậy nên, hãy đi khám và bình yên trở về, anh nhé? ”

    Chỉ là, một nụ cười hạnh phúc đơn thuần mà thôi.

“ Tôi hứa với em. ”

    Và… hãy giữ lại lời hứa đứng dưới ánh đèn sân khấu cùng tôi, Jeongin nhé?

    Giai điệu hạnh phúc của em, dù có trải qua bao nhiêu ca khúc, nó vẫn vang vọng những nốt nhạc như vậy, vẫn không bao giờ thay đổi theo tháng ngày. Có lẽ, không phải là vì nỗi hạnh phúc của em chẳng có gì mới lạ, mà là vì giai điệu ấy cũng chính là nhịp tim của em và tôi, trong khoảnh khắc cả hai cùng mỉm cười, và cùng hạnh phúc…

    Mùa hè năm ấy, một lần nữa, tôi ngưng lại quá trình theo học của mình ở nơi ấy, không phải để trốn chạy khỏi thực tại đau buồn, mà là để đi chữa lành, để một ngày được cùng em trở lại ánh đèn sân khấu, cùng nhau toả sáng sau tất cả những nỗi đau.

    Và, Jeongin vẫn giữ đúng lời hứa, đồng hành cùng tôi mọi thời gian rảnh sau giờ học. Dẫu có cách nhau một bức tường to lớn, giọng hát ấy vẫn mãi vang vọng, chạm đến vành tai, đến trái tim tôi, ngay cả khi em rời đi, hay khi tôi chìm vào những giấc ngủ dần yên bình. Có lẽ, em vẫn đang hiện hữu ngay bên tôi, hữu hình, là âm nhạc, là giai điệu, những ca khúc mới mà em muốn khoe tôi cùng lắng nghe. Và mỗi đêm, khi ánh trăng bạc sáng một lần nữa chiếu rọi, lách vào phòng bệnh, tôi lại nhìn thấy hình bóng em ẩn hiện, và rồi lại ngân lên, hát cùng em, hát nuôi dưỡng em đến khi thiếp ngủ đi trong hạnh phúc.

    Khoảng thời gian ấy, dù xa cách, chẳng còn những cái nắm tay, những cái ôm an ủi, những cái chạm khẽ, nụ hôn ân cần lên môi, lên xác thịt, giai điệu hạnh phúc của em và tôi vẫn vậy, có bịt kín tai, cũng chẳng tài nào ngừng nghe thấy được nữa. Và khi mùa thu đến gần, giai điệu ấy càng dồn dập, càng vang vọng, và càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

    Những nỗi lo, những ý nghĩ, hành vi tiêu cực, những cơn ác mộng, ảo giác từng hiện về hàng đêm trong tôi dần biến mất, để lại cho em và tôi những giai khúc, những nốt cao trào đáng nhớ nhất trong bản nhạc cõi đời. Và ngày hôm ấy, khi bài hát tôi viết ra chẳng còn đọng lại dư âm nào của câu chuyện cũ, em đã quay trở lại từ sớm, đứng đợi ngay trước cổng, đón tôi, bằng một nụ cười tươi rạng rỡ như màu bạc của ánh dương…

“ Mừng anh trở về nhà, anh Seungmin! ”

    Có một bó hoa sắc màu, có bộ quần áo lịch thiệp như dự lễ cưới, có mái tóc ngày xưa ấy nay đã dài hơn, đổi một sắc bạc rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, và có cả… những người đã từng được tôi giúp đỡ, khắc nghiệt mà chân thành. Em mang tất cả những sự biết ơn đến với tôi, lấp đầy tôi khỏi khoảng trống rỗng trong tâm hồn từ ngày tôi nhập viện. Và giờ, khi em đã trưởng thành hơn, em công khai tặng tôi bó hoa ấy, ôm chặt lấy tôi trước ánh mắt hàng chục người…

“ Jeongin… Gượm đã… Đợi anh về nhà rồi hãy hôn chứ? ”

“ Bạn bè, tiền bối, giáo viên em đều ở đây, ai cũng biết chuyện của chúng ta rồi. Em muốn cho họ biết rằng em chưa từng nói dối, anh Seungmin. ”

    Tôi bật cười, và nụ cười ấy, giờ đây có thể dễ dàng có được hơn nhiều rồi.

“ Trông Hội trưởng Kim tươi tắn hơn nhiều rồi đấy nhé! ”
“ Chúc mừng anh! ”

    Rồi, em hôn lên má tôi, trước tràng pháo tay của những người bạn từ trong trường đến bệnh viện.

    Nếu vốn biết rằng có được em hạnh phúc đến như thế, có lẽ, tôi đã chưa từng ghét âm nhạc, ghét ca hát, và ghét cả bản thân mình…

    Khi tôi quay về, chẳng ít lâu nữa là đến lễ tốt nghiệp cuối cùng trong cuộc đời tôi, đánh dấu khúc nhạc mới, đoạn song ca trong bài hát không tên tôi từng viết cùng em. Và cuối mùa hè ấy, tôi biết được rằng, vốn dĩ linh hồn Jeongin đã hình thành, tồn tại ở học viện này ngay từ năm thứ hai tôi hát, biểu diễn hết mình. Vì thế, lễ tốt nghiệp này không chỉ có mình học viên năm cuối biểu diễn…

“ Mà cả em nữa sao? ”

“ Chúng ta vẫn sẽ luôn hát cùng nhau mà, phải không, anh Seungmin? ”

    Nhìn nụ cười rạng rỡ, nhìn sắc đẹp nghiêng trời, và cách ngọt ngào Jeongin gọi tên tôi, dường như, trái tim tôi như lại rung động một lần nữa.

“ Luôn là như vậy. ” - và tôi chỉ có thể cười, cười thật tươi, một lần nữa cười vì âm nhạc ấy.

    Làm sao đây, khi tôi lại càng thêm yêu em hơn lần đầu qua mỗi ngày rồi.

    Ánh sáng trắng phủ lên sân khấu như vỡ tung ra từ một giấc mơ xa xôi. Cả tấm màn, thảm sàn, và hàng ghế khán giả phủ lên màu đỏ rực rỡ như lời chúc mừng. Tôi và Jeongin, giữa những tiếng reo hò, giữa những tấm áo cử nhân bay phấp phới theo tiếng nhạc dần vang lên, là quay trở lại, nhưng hồi hộp như lần đầu.

“ Nốt nhạc lạc lõng giữa đêm dài ”
“ Tìm anh từ hơi thở ấm áp trong trời đông lạnh giá. ”
“ Đi theo tiếng hát, đi theo những giấc mơ, ”
“ Dạy em biết ánh sao của thương nhớ… ”

    Và, khi nhịp thở tôi dần trở nên dồn dập, em một lần nữa nắm lấy tay tôi giữa ánh nhìn bao người, nụ cười nghiêng nhẹ tươi sáng, và ánh mắt lấp lánh lên cả một bầu trời đầy sao. Hôm nay, mọi thứ đã rất khác đi so với lần đầu tiên, em không còn chỉ là nốt nhạc lạc lõng giữa ca khúc không tên, tôi không còn chỉ là kẻ điên với bóng ma tâm lý dày vò…

“ Từng đánh mất âm thanh trong lồng ngực ”
“ Giữa sân khấu chỉ còn là lời im lặng. ”
“ Thay ánh đèn vỡ tan bằng ánh dương sáng, ”
“ Biến cả bão tuyết thành một cơn mưa xuân… ”

    Mà giờ đây, hai mặt đồng xu bạc thực sự đang cùng hiện hữu, nắm chặt lấy tay nhau bước đi giữa dòng đời đầy đau đớn, cùng nhau rực rỡ, cùng nhau ngân lên những tiếng bạc rơi kéo dài không bao giờ dứt, và cùng lấp lánh một tình yêu da diết, trọn vẹn hơn những ngày đầu tiên.

“ Nếu âm nhạc dần quên đi chính nó ”
“ Hãy để anh là ký ức cho nó tìm về. ”

    Khoảnh khắc cả khán phòng bừng sáng, ánh mắt, tiếng hò reo dõi theo giai điệu tôi và em không rời, tôi hiểu được, tất cả những nỗi sợ, tất cả những đau thương, mất mát, những đêm dài chết chìm trong im lặng cùng nước mắt, máu, và mồ hôi, tất cả đều dẫn đến ngày hôm nay, đến giây phút này, để ta có nhau, gắn bó với nhau càng nhiều thêm nữa.

“ Nếu ký ức hóa thành những khúc ca ”
“ Hãy để em thay anh tái hiện lại một tình yêu trọn vẹn nhất. ”

    Khi Jeongin cất giọng, thanh âm ấy dù tôi đã từng nghe qua rất nhiều lần, nhưng sao lần này, nó lại xinh đẹp đến thế? Giọng em bay cao, trong trẻo, ấm áp như tia nắng nhẹ nhàng, khẽ chạm vào da, kích động đến nổi da gà.

“ Mỗi nốt nhạc, hơi thở của anh ”
“ Mang theo nụ cười là điều em luôn giữ lại. ”

    Và tôi hoà giọng theo, khi ánh mắt em xúc động nhìn tôi dường như sẽ bật khóc. Từng nốt nhạc sắc nét mà giàu cảm xúc, như thể được khắc ra từ dòng máu sâu trong trái tim. Tôi và em cùng hát lên ca khúc chung, đầu tiên, và cuối cùng tại nơi này. Âm thanh chảy ra như dòng suối trong vắt, rồi vỡ tan trên không trung, mỗi nốt nhạc là mỗi mảnh ghép ký ức, chứa đựng cả một hành trình bên nhau dài cứ ngỡ như đã hàng thập kỷ, từng chút, từng chút trao cho nhau, trong cái say đắm, hoà mình vào âm dương cầm. Rồi, tôi thấy trong mắt em ánh lên điều gì đó, cùng nhận ra, cùng nhớ lại, và cùng mỉm cười, một nụ cười không còn tách biệt giữa con người và âm nhạc nữa.

“ Dẫu khúc hát có cất lên rồi lại tan mất, ”
“ Ca khúc tình yêu ta vẫn sẽ vang vọng khắp dải ngân hà. ”

    Khi khúc nhạc lên nốt cao trào nhất, Jeongin nhẹ nhàng đặt kỷ vật, là đồng xu bạc vào lòng bàn tay tôi, không nói, chỉ mỉm cười, muốn tôi hãy giữ lấy nó, giữ lấy bàn tay, lấy giọng hát em thật chặt, để em không đánh mất nó, không đánh mất chính mình trong giai điệu hào hùng.

“ Nắm lấy tay tôi nhé, hỡi người. ”
“ Thay tôi nói lên điều trái tim mới học cách đập vẫn chưa thấu hiểu. ”

“ Giữ chặt lấy món bảo vật này ”
“ Thế giới có sụp đổ, ta vẫn còn nắm lấy tay nhau… ”

    Tôi nắm chặt nó, kim loại như chảy ra vì hơi ấm đến từ hai bàn tay. Và khi ấy, tôi hiểu được, âm nhạc chưa từng muốn cướp đi ai, cũng chưa từng muốn rời bỏ, mà nó chỉ hoá thành người, hoá thành một đứa trẻ để dạy tôi cách rung động, cách yêu, cách muốn hát, và cách để cảm thấy thật hạnh phúc, để rồi cùng tôi hát, hát thật to, thật cháy hết mình giữa thế giới khô cằn này, khép lại một mùa hè, một lễ tốt nghiệp hoành tráng cùng nhau.

“ Hãy để anh là ký ức cho nó tìm về. ”

“ Hãy để em thay anh tái hiện lại một tình yêu trọn vẹn nhất… ”

    Tiếng vỗ tay như tiếng pháo nổ vang khắp bầu trời, mảnh giấy hoa rực rỡ sắc màu bay dưới ánh đèn sân khấu như cơn mưa sao băng ngay trong tim. Tiếng nhạc dâng lên, ánh đèn sân khấu ngày càng thêm chói lòa như cả thế giới đang hát cùng tôi và em một lần nữa. Jeongin nắm tay tôi, thật chặt, giữa tiếng hò reo chúc phúc của thầy cô, bạn bè. Và rồi, nó thì thầm, ngay cả khi pháo tay vẫn chưa ngừng rực rỡ.

“ Cuối cùng em đã hát cùng anh, đã đủ ấm áp để ủ ấm cho anh, và cũng đủ ‘con người’ để được ở bên anh đến cuối cuộc đời này rồi… ”

    Nó xúc động, rồi bắt đầu thút thít.

“ Và em… em đã hát hết sức mình… Nhưng em không quên đi anh… không quên đi bất cứ điều gì… Em thật sự đã trở thành con người rồi… Phải không anh? ”

“ Em từ lâu đã luôn là đứa trẻ của anh mà, Yang Jeongin à. ” - Tôi vòng tay ôm lấy cơ thể Jeongin, bàn tay xoa mái tóc ánh bạc lấp lánh, ấn cho nó vùi đầu vào vai mình… - “ Và tôi cũng đã yêu em, trước cả khi em hoá thành con người rồi. ”

    Jeongin oà khóc trên sân khấu, trong chính ngày lễ trọng đại nhất cuộc đời nó từng có được, khi khán phòng vẫn vang vọng tiếng pháo tay rực rỡ. Khuôn mặt trẻ con dễ thương ấy, có lẽ, tôi sẽ mang theo cho đến hành trình cuối cùng của cuộc đời mình.

    Và bài hát ấy của chúng tôi, cùng tình yêu, đã trở thành câu chuyện như thần thoại mà mấy đứa trẻ vẫn lấy ra xem lại, và vẫn trầm trồ. Giờ đây, họ vẫn còn kháo nhau, kể lại vào lễ tốt nghiệp năm ấy, có hai chàng trai cùng viết nhạc, hát lên bản song ca chẳng cần góp giọng nữ, vẫn khiến cả sân khấu sáng rực như ánh bình minh.

    Một ánh bình minh màu bạc, ấm áp, vĩnh cửu…

𝓔𝓷𝓭.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro