Ep 21: Mặt Dày Đến Thế Là Cùng!
Xe dừng lại trước cổng cục cảnh sát, gần đó là chục ông anh đang đứng đợi. Nhưng mà có phải quá khoa trương rồi không, mấy cái ông này nhìn như đi kí hợp đồng chục tỷ chứ có phải tới cục cảnh sát đâu. Mười người đứng dàn thành một hàng ngang, tóc tai tươm tất vận suit đen lịch lãm, tay đút túi quần, mặt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước. Tôi tưởng mấy chị cảnh sát sẽ có tinh thần thép trải sự đời, ai mà ngờ trước dàn trai đẹp này thì lộ rõ bản tính thiếu nữ, một người hai người rồi bảy tám người lấp ló mắt lấp lánh chiếu thẳng vào các anh tôi. Người qua đường đi ngang qua cũng không nhịn được tò mò mà dừng lại ngắm một lát, chỉ phút chốc đã vây kín trước cục cảnh sát. Cái tình cảnh gì thế này!?
Anh Myung Ho đưa ba bộ suit đen cho ba anh già 95ers, buộc họ phải thay cho đồng bộ với cả nhà. Tôi thì nhận được một cái kính đen và một chiếc áo măng tô kaki cũng đen nốt. Nhìn anh em bọn tôi thật sự giống xã hội đen đi đòi nợ như trong mấy phim Hồng Kông, tôi là nữ chủ nợ còn các anh chính là đội ngũ đòi nợ thuê. Đội ngũ như này có muốn làm lơ cũng không được!
Lúc bước vào cục cảnh sát, tôi thật sự muốn bật một bài nhạc nền cho phù hợp với không khí. Ồh mót paradise ~ là chuẩn nhất. Mọi người ở cục cảnh sát có vẻ bất ngờ trước thế trận này, mắt nhìn chằm chằm vào anh em bọn tôi. Nếu không có miếng băng gạc trên trán với khóe môi bị rách, chắc không ai nghĩ tôi vừa xảy ra đánh đấm với mấy đứa đang nghiến răng nghiến lợi ở trước mặt đâu. Hai vị cảnh sát chịu trách nhiệm giải quyết vụ này cơ mặt gần như đông cứng, khóe môi giật giật không nói nên lời. Đến tôi còn không nghĩ tới mọi chuyện hôm nay nó lại diễn ra theo hướng này mà!
- À, mọi người, bây giờ chúng ta bắt đầu lấy lời khai được chưa!
- Anh cảnh sát, chính là con nhỏ đó, chính nó là người khơi mào chuyện này. Nó với đám anh em của nó đánh bọn em ra như này đấy. Các anh nhìn xem em bị nó đánh thành ra như này, nhan sắc xinh đẹp của người ta bị hủy hoại rồi đó. Anh nhìn nữa này, bắp đùi trắng mịn của người ta bị con chó chết tiệt của nó cắn chảy máu làm đau muốn chết, mốt để lại sẹo thì biết làm sao! Ứ ừ không chịu đâu! Bốn anh trai này thấy chuyện bất bình xông vào tương trợ mà bị mấy tên kia đánh thương tích đầy mình. Anh cảnh sát~, anh phải lấy lại công bằng cho bọn em, ứ ừ!
Ôi mẹ ơi, Lee Hwa Young không chỉ giỏi làm trà xanh mà còn giỏi cả bịa chuyện, mặt chị ta rốt cuộc dày đến mức nào chứ! Đổi trắng thay đen thì thôi đi, đã vậy còn cố kéo chiếc váy lên cao phô da thịt cho người ta thấy, rốt cuộc thì trong não của chị ta chứa những thứ gì vậy! Nghe cái giọng nói õng ẹo cùng với các hành động trơ trẽn đó, dạ dày tôi cuộn lên một trận, di chứng từ cú đá lúc nãy vẫn còn khiến bụng khó chịu, thật muốn nôn một phát cho thoải mái.
- Na Na sao vậy? Khó chịu sao, có muốn nôn cho thoải mái không!
Anh Myung Ho nhận thấy tôi có vẻ không thoải mái, nhẹ nhàng vỗ lưng ổn định sự khó chịu của tôi. Nhờ anh ấy nên tôi thấy tốt hơn, dạ dày cũng không nhộn nhạo nữa. Nhìn sang Lee Hwa Young, gương mặt chị ta dần trở nên vặn vẹo hơn nữa với hai bên má bị tôi cho ăn tát in dấu ngón tay, hết diễn vẻ trà xanh ngây thơ thuần khiết trong sáng hiền lành được rồi.
- Con mẹ nó, mày đang khinh tao chứ gì? Ý mày là sao, ý mày là nhìn tao khiến mày nôn đấy hả? Con chó chết tiệt kia!
Tôi định mở miệng nói chuyện, đáp lại lời nói vô căn cứ của chị ta thì bị anh Seung Kwan cản lại, ấn tôi ngồi xuống ghế không cho phép lên tiếng.
- Để chuyện này bọn anh lo, em chỉ cần ngồi yên hóng kịch hay thôi.
Các anh đã nói vậy thì tôi biết mình nên làm gì rồi. Vậy cũng tốt, khỏi phải mở miệng nói chuyện, mỗi lần nói khóe môi bị rách đau chết đi được. Lúc này nếu có một gói bỏng ngô thì hay quá!
- Này cô gái, không ngờ năng lực tự biên tự diễn của cô xuất sắc đến vậy, nói không thành có mà mặt không đổi sắc luôn kìa. Em gái tôi đang không khỏe, không biết TÊN KHỐN nào đám đánh ẻm để ẻm thương tích đầy mình thế kia. Cô bảo em nó giả bộ nôn để cà khịa cô, em gái tôi hiền lành lắm làm sao có những ý nghĩ như vậy được chứ? À hay là cô tự nghĩ mình là một đống rác rưởi ruồi bọ vây quanh khiến người khác nhìn vào là buồn nôn nên cho rằng em tôi cũng nghĩ như vậy?
- Chết thật, không chừng cô ta nghĩ vậy đấy Seung Kwan à! Này nha, muốn đổ vỏ cho em tôi đấy à.
Nhìn hai anh Seung Kwan với Seok Min kẻ tung người hứng quả thật là đặc sắc. Không ngờ hai ông anh này trình độ suy một ra ba đỉnh cao đến vậy.
- Hai người nói bậy! Anh cảnh sát, anh phải phân xử cho em, chính con nhỏ chết tiệt kia hẹn em ra chỗ đó đòi đánh em, còn muốn để cho một lũ anh trai của nó làm nhục em. Có bốn anh đây làm chứng, bọn họ nhào vô định cứu em mà bị lũ đó đánh đập tàn nhẫn như vậy đấy! Nếu không phải em ra sức chống cự, không chừng đã bị chúng... bị chúng... hu hu hu...
Trời đất ơi, đến phục với cái trình mặt dày của chị ta. Nhìn chị ta giả bộ khóc hức hức, bốn tên khốn đằng sau phối hợp trưng ra bộ mặt đáng thương mà tôi cảm thấy như mình sắp tăng xông máu tới nơi. Bức xúc định đứng lên đối chất với chị ta thì lại bị anh Seung Kwan một lần nữa ấn xuống ghế.
- Bội phục. Coi bộ cô bịa chuyện tốt đấy, trình độ này sao không đi làm tác giả tiểu thuyết luôn đi. Mọi chuyện rốt cuộc là như cô nói hay là ngược lại? Theo như tôi tận mắt thấy thì lúc đó cô đang đứng cầm điện thoại quay cảnh mấy thằng khốn này đang giở trò với em gái tôi.
- Cô bảo em tôi hẹn cô ra, nực cười! Theo như tôi biết thì không phải cô đang ở trại cải tạo sao, làm sao có thể đi lại tự do như này nhỉ? Không lẽ trốn ra đấy à!
- Thế nói xem tại sao em tôi phải hẹn cô ra để đánh cô, cô đã làm chuyện gì đụng đến em nó sao? Mà Ha Na nhà tôi là đứa trẻ hiểu chuyện ngoan hiền, đó giờ nào có tính tình bạo lực như thế! Có ẩn khuất gì ở trong à! Hay người cô nói là người nào khác chứ không phải con bé Na Na nhà tôi.
- Muốn dắt mũi người khác thì bịa chuyện sao cho nó thật một xíu đi. Nói như cô ai mà nói không được. Giờ tôi nói cô theo dõi con bé Na Na, kiếm chuyện đánh em nó, đánh không lại nên sai bảo bốn thằng khốn kia làm hại em tôi. À không chừng chuyện chính là vậy cũng nên.
Bộ tứ 96line nhà tôi không nói thì thôi, một khi nói là chỉ có chuẩn. Mấy anh ấy nói đến mức đám kia cứng họng luôn. Tội cho hai vị cảnh sát, hoang mang không biết tin bên nào mới đúng. Tốt nhất là chuyện này phải làm cho ra lẽ, không thôi cứ lằng nhằng hoài mệt lắm. Người có tội nên chịu tội mình gây ra, thế mới công bằng.
- À các vị, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào vậy? Cô Jin Ha Na, chuyện lúc đó là như thế nào? Cô vui lòng tường thuật lại cho chúng tôi biết được chứ!
Tôi thành thật kể lại mọi chuyện diễn ra lúc đó cho hai vị cảnh sát. Các anh nghe được thì có vẻ không vui cho lắm, tức giận nhìn vào đám người kia. Tôi cảm nhận được không khí lạnh lẽo muốn rét run ở xung quanh luôn này.
- Chị ta muốn bốn tên kia... ừm.. làm nhục tôi, chị ta quay video lại và muốn tung lên mạng. Lúc đó tôi rất hoảng sợ và tuyệt vọng, các anh tôi vì vậy mới vung tay đánh đám người đó. Anh trai tôi không có lỗi gì ở đây cả, kẻ có lỗi là bọn họ.
Tôi không muốn nhắc lại chuyện lúc nãy cho lắm, với một cô gái thì có ai lại muốn người khác biết mình bị kẻ khốn giở trò cơ chứ. Nhưng muốn mọi chuyện kết thúc, tôi buộc phải nói ra. Dù chưa có chuyện xấu gì xảy ra nhưng nó đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng tôi, trở thành một kí ức không mấy tốt đẹp. Anh Jeong Han cảm nhận được tâm trạng không tốt của tôi, khẽ cho tôi một ánh mắt ấm áp và xoa đầu tôi.
- Không sao, không có chuyện gì, em làm tốt lắm! Mọi chuyện đã qua rồi.
Đúng vậy, mọi chuyện đã qua rồi, đừng nên nhớ đến nó nữa, tôi phải quên nó đi. Các anh bảo rằng sẽ bảo vệ tôi, không để tôi phải gặp chuyện như vậy nữa. Đám người đó sẽ chịu tội trước pháp luật cho những gì mình gây ra, tôi tin là vậy.
- Đừng tin lời con nhỏ chết tiệt đó nói, nó nói láo. Nó chính là người gây nên tất cả mọi chuyện. Tao không có làm gì sai cả, tất cả là tại mày Jin Ha Na.
Lee Hwa Young vẫn chứng nào tật ấy nấy, tự cho mình là đúng. Chị ta gào lên, muốn xông thẳng đến phía tôi với cái ghế đang cầm trên tay. Các anh tức thì kéo tôi ra phía sau, dàn thành một bức tường bảo vệ tôi. Tôi cảm động lắm luôn.
- Cô lại định làm gì nữa. Tôi cảnh cáo cô, nếu dám đụng vào em gái tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu. Tội của cô thì hãy vào tù mà ngẫm nghĩ đi.
Anh Seung Cheol một phát chộp chiếc ghế từ tay Lee Hwa Young, quăng nó vào góc tường đánh rầm một cái. Anh Seung Cheol một khi đã giận lên thì đáng sợ lắm.
- Này này cô cậu, đây là sở cảnh sát, vui lòng không gây sự ở đây. Lee Hwa Young, cô vui lòng hợp tác với chúng tôi.
- Đừng ngoan cố, nhận lỗi của mình đi. Lee Hwa Young, bốn người kia hãy thành thật khai báo tất cả mọi chuyện đi. Tôi đã liên hệ với luật sư rồi, nếu thành thật không chừng sẽ được khoan hồng.
Anh Joshua ra ngoài gọi điện thoại đã quay trở vào, dáng vẻ thong thả tay đút túi quần, nhàn nhạt nói chuyện. Nghe đến phải ra hầu toà, đám người kia lộ vẻ sợ sệt, lo lắng. Đến giờ mới biết sợ thì không kịp rồi. Bốn tên bị hai anh Jun với Soon Young đánh bầm dập vội vàng lên tiếng chối bỏ trách nhiệm của mình, hướng tôi xin lỗi điên cuồng.
- Không phải bọn tôi, bọn tôi chỉ làm theo lời cô ta nói thôi. Là cô ta bảo bọn tôi làm hại cô Jin. Xin lỗi, xin lỗi. Đừng bắt bọn tôi vào tù, thả bọn tôi đi được không?
- Mày, bọn mày phản bội tao. Sợ cái đách gì chứ, tao không có sai, là nó sai trước. Bằng chứng đâu, bằng chứng tao sai người làm vậy với nó đâu? Không có bằng chứng đừng có hòng mà dọa tao.
Đến nước này cũng còn cố chấp, coi bộ Lee Hwa Young đã hết đường cứu chữa rồi. Không biết làm sao mà chị ta lại lớn lên với cái bộ dạng này nhỉ? Lúc trước Sức Mạnh Kim Cương Vô Địch có điều tra về hoàn cảnh gia đình của chị ta, nhà thuộc dạng giàu có, ba mẹ được nhiều người kính trọng, làm sao tính cách chị ta lại trở nên vặn vẹo đến thế này.
- Cô muốn bằng chứng chứ gì. Chan lấy bằng chứng ra cho cô ta xem. Xem xong thì yên phận ở đây chờ ngày ra tòa nhé.
- Ok, anh Ji Hoon. Tôi đã đồng bộ icloud của cô ta, lấy được video cô ta quay rồi đây. Còn nữa, lúc nãy anh Min Gyu và anh Vernon có đến con hẻm đó, lấy được hộp đen của một chiếc xe đậu gần đấy, vừa vặn nó quay lại được từ đầu đến cuối mọi chuyện xảy ra. Bằng chứng này đủ thuyết phục rồi nhỉ!
Anh Chan giao hai đoạn video lại cho cảnh sát, sắc mặt Lee Hwa Young lúc này đen đến cực điểm. Chị ta có lẽ chỉ cần ngoan ngoãn cải tạo cho tốt trong trại giáo dưỡng một vài tháng nếu không làm ra chuyện này, bây giờ thì có hối hận cũng không kịp. Hãy đợi ngày mà chịu tội trước pháp luật đi, vào tù mà hối lỗi vì những gì chị ta đã gây ra, không chỉ với tôi mà với cả những nạn nhân chị ta đã từng bắt nạt. Chuyện này đến đây là kết thúc được rồi!
Đám người Lee Hwa Young bị tạm giam, còn anh em bọn tôi thì thắng lợi ra về. Mấy anh đồng loạt đeo kính đen, vừa đi vừa vuốt tóc tạo dáng ngầu lòi. Vì bước từ cục cảnh sát ra nữa nên ngầu càng thêm ngầu. Dáng vẻ lạnh lùng mở cửa xe ngồi vào trong rồi lái đi kéo theo một số ánh mắt hâm mộ của các chị cảnh sát, người qua đường lại một lần nữa ngây ngẩn. Tính ra thì tôi là cô gái may mắn trong mắt mọi người ở đây nhỉ, có đến mười ba ông anh trai vừa đẹp vừa thương em gái mà!
💎💎💎💎💎💎💎
Drama này đến đây là kết thúc rồi!
Mọi người có hóng về drama tiếp theo không nè!
Đến bây giờ vẫn chưa hết shock về MV Fallin' flower, 😭😳
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro