#24


.

Seungcheol kéo Jihoon lên xe, còn dịu dàng thắt dây an toàn cho cậu, thoang thoảng ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng rất nhẹ trên người cậu. Hình như có một cuốn sách nói rằng, thích một người thì sẽ thích cả mùi hương của người đó. Seungcheol chỉ lái xe bằng một tay, tay còn lại nắm chặt tay người bên cạnh, kéo Jihoon vào lòng mình, đặt cằm lên mái tóc cậu, trên đó có mùi của ánh mặt trời, vô cùng dễ chịu, khiến trái tim hắn cảm thấy thật dịu dàng:

- Em có thích đồ ăn Trung Quốc không? Ở đường 3 trung tâm mới mở một nhà hàng, khẩu vị khá được, chúng ta đi ăn nhé?

Jihoon nằm trong lòng Seungcheol, nghịch nghịch vạt áo, thi thoảng lại đưa tay lên nhéo má, sờ mũi sờ môi hắn:

- Ừm, tóm lại là em không có tiền, có người mời ăn gì thì em ăn nấy.

- Ha ha ha... Thế sao em còn có tiền để mua tình một đêm? – Seungcheol ôm chặt lấy Jihoon, đôi môi thỉnh thoảng lại chạm lên trên trán cậu, bàn tay nghịch ngợm luồn vào trong áo. Jihoon thản nhiên chớp mắt, lè lưỡi:

- Chính vì mua tình một đêm nên mới hết tiền ăn cơm. Nếu biết sớm thì đã mua con lợn, ít nhất cũng có thịt lợn mà ăn.

Seungcheol không nhịn được, lại bật cười, giờ hắn không thèm so đo những lời nói của Jihoon nữa. Hắn cầm lấy bàn tay của Jihoon, hôn lên, nói với cậu bằng giọng nửa như đùa cợt, nửa như thăm dò:

- Vậy thì em kiếm lại tiền, nói không chừng còn lãi mấy chục lần nữa! Suy nghĩ đi! – Seungcheol cảm thấy cơ thể đang nằm trong lòng thoáng cứng lên, lập tức chuyển chủ đề. – Nhưng anh không nỡ để em vất vả kiếm tiền đâu, anh có thể nuôi em, nếu không có cơm ăn thì anh nấu cho em. – Seungcheol miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm ức, cố nuốt lửa giận xuống, thằng nhóc chết tiệt, sớm muộn cũng có một ngày tôi đòi món nợ này về, cậu cứ chờ xem!
Xe đi vào đường 3 khu trung tâm, đây là con phố có rất nhiều hàng quán kiểu Trung Quốc. Seungcheol dừng xe, thả Jihoon xuống trước cửa một nhà hàng, thân mật hôn lên trán cậu:

- Ngoan, em vào trong chờ anh, anh đỗ xe đã. 

Đây là một nhà hàng do cặp vợ chồng người Trung Quốc mở ra, mặc dù quy mô nhỏ nhưng việc buôn bán lại rất thịnh vượng, hai bên nhà hàng là hai hàng bàn ăn đã kín người ngồi.

- Ông xã, chúng ta ngồi chỗ đó đi! Người ở đây đông quá. – Một giọng nói lọt vào tai, ngay sau đó là một âm thanh quen thuộc:
- Được, em muốn ngồi đâu chúng ta ngồi đó

Cả người Jihoon lập tức đông cứng lại, đôi mắt nóng lên, quay người muốn đi.

- Ai da! Ông xã xem ai kìa, đó chẳng phải là BẠN cũ của anh, Lee Jihoon sao? – Bước chân lập tức dừng lại, Jihoon cảm thấy có một đôi mắt nóng bỏng đang dừng lại trên người cậu. Cố nén cảm giác đau đớn trong lòng, quay người lại, nhìn thấy người đó, áo vest màu trắng lịch sự, quần âu màu đen thẳng nếp, chiều cao đáng ngưỡng mộ, đôi mắt đen láy, luôn luôn đọng lại một cái gì đó u buồn, khiến người ta thấy đau lòng. Lần đầu tiên Jihoon nhìn thấy đôi mắt đó, cậu đã ngay lập tức yêu chủ nhân của đôi mắt, một người mà Jihoon sẵn sàng vào sinh ra tử.

Một người đàn ông khác đi bên cạnh đang khoác lấy tay anh, đôi mắt ánh lên thứ ánh sáng sắc như dao, khuôn mặt như chế giễu:

- Ai da! Khó khăn lắm mới gặp được anh Lee đây, ăn cơm cùng với nhau đi! Tôi rộng lượng lắm, không biết anh thì sao?

Kim Mingyu nhìn khuôn mặt gầy gò và đôi mắt hơi sưng của Jihoon thì xót xa.

- Sangmin, anh thấy thôi đi, nói không chừng Jihoon anh ấy đi cùng với bạn, làm thế thì không tiện.

Một giọng nói kỳ lạ vang lên:

- Jihoon? Sao gọi thân mật thế! Nhưng em tin là anh Lee đây chắc chắn sẽ ăn cơm cùng chúng ta, cứ cho là anh ấy ghét em thì cũng đâu có ghét anh! Nói không chừng còn muốn nói chuyện với anh nữa chứ.
Sắc mặt của Jihoon tái nhợt:

- Tôi tới cùng với bạn, không cần nữa.

- Ồ, bạn như thế nào? Có đẹp trai bằng Mingyu của tôi không?

Toàn thân Jihoon run rẩy, nước mắt sắp lăn ra khỏi khóe mắt, đúng lúc này, một đôi tay lớn và ấm áp ôm lấy thân hình run rẩy của cậu, đỡ cậu vào lòng. Seungcheol vừa bước vào đã thấy khuôn mặt mỗi lúc một trắng bệch của Jihoon, rồi nghe thấy những lời độc địa của người đàn ông kia, vả cả khuôn mặt bất lực lẫn đau đớn của người bên cạnh.

Rất nhiều người đều quay lại nhìn bọn họ, chủ yếu là nhìn Seungcheol.

Trên mặt Seungcheol là một nụ cười tươi tắn, đủ để đánh gục trái tim bất kỳ người nào đang ngồi trong nhà hàng. Hắn vuốt nhẹ mái tóc Jihoon, giọng nói dịu dàng:

- Em sao vậy? Sao còn chưa ngồi xuống? – Sau đó anh đặt đôi môi quyến rũ của mình lên trán cậu, ánh mắt dịu dàng. – Chẳng biết nghe lời gì cả, cẩn thận anh đánh em nhé.

Hai gò má Jihoon thoáng ửng hồng, dưới ánh mắt của mọi người, đặc biệt là ánh mắt kinh ngạc của Mingyu ở đối diện. Cậu muốn thoát khỏi vòng tay của Seungcheol nhưng lại bị hắn ôm thật chặt. Khóe miệng Seungcheol nhếch lên, hài lòng nhìn hai đôi mắt từ đố kỵ tới kinh ngạc rồi thất vọng của hai người trước mặt:

- Hai người quen Jihoon nhà tôi sao? Hay là chúng ta cùng ăn cơm với nhau đi! Tôi với Jihoonie ăn cũng thấy hơi chán.

Không có vòng tay của Seungcheol, Jihoon thực sự không biết trốn vào đâu, cậu bắt đầu thấy cảm kích hắn, cho dù những hành động vừa rồi của hắn chỉ là đang diễn kịch, nhưng cậu cũng nghe thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn.

Han Sangmin nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào đẹp trai và có sức hấp dẫn như vậy, so sánh người đàn ông của mình với người trước mặt, mọi thứ đều không thể bằng được, trong lòng thoáng thất vọng:

- Anh là gì của Lee... Anh Lee đây?

- Đương nhiên là bạn trai rồi, Jihoonie là người tốt nhất mà tôi từng gặp, cũng là cô người mà tôi yêu thương nhất. Bởi vậy chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi. – Seungcheol cười vui vẻ, nói. Jihoon muốn cười, nhìn khuôn mặt hài hước của người bên cạnh, nụ cười không có chút gì là gượng ép, nói dối mà không đỏ mặt, đúng là giỏi, nói cứ như thật vậy.

Jihoon đá mạnh chân Seungcheol dưới gầm bàn, nói nhỏ:
- Anh giỏi thật, khâm phục!

Seungcheol đau đớn cau mày, vuốt nhẹ mũi Jihoon:

- Nhóc con, làm gì mà đá chân anh? Về nhà anh sẽ dạy bảo lại em, không cho em ăn cơm nữa. – Những lời nói này lọt vào tai người khác, ý nghĩa thật là đen tối.

Han Sangmin mỉm cười đố kỵ, nhìn thấy chiếc áo màu hồng phấn trên người Seungcheol, khóe miệng nhếch lên châm chọc:

- Vậy không biết anh làm việc ở đâu, không phải là...

Anh ta cố tình không nói tiếp, Seungcheol cười cười:

- Tôi chỉ buôn bán nhỏ thôi, chuyên về phần mềm.

- Ồ, chuyên về phần mềm à, có tiền đồ lắm, công ty anh ở đâu? – Hai mắt Han Sangmin lập tức sáng lên.

- Tập đoàn SC, Tòa nhà Z.

- Vậy anh chính là anh chàng đa tình Choi...

Sắc mặt Seungcheol lập tức trở nên khó coi hơn, người đối diện biết điều ngậm miệng lại. Nhưng Jihoon thì cười, cười rất vui vẻ.

Han Sangmin xoa xoa đôi tay của mình, cố ý nói:

- Chẳng phải tôi nghe nói anh Choi có hôn ước với tiểu thư của Hwang Thị sao? Sao anh Jihoon lại trở thành người mà Tổng giám đốc Choi yêu nhất vậy, lại còn chuẩn bị kết hôn? Lẽ nào anh Choi với Hwang tiểu thư chia tay rồi sao? Sao tôi không nghe ai nói nhỉ? Ây da tôi cũng không biết Choi tổng cũng có tình cảm với đàn ông nha. Nói vậy là chúng ta giống nhau rồi nhỉ.

Sắc mặt Seungcheol càng lúc càng khó coi hơn, nheo mắt đáp:

- Cậu nói nhiều thật, lại toàn nói linh tinh. Thứ nhất, chuyện nhà tôi không mượn cậu nhúng mũi vào, phiền cậu đừng có nghe giang hồ đồn linh tinh rồi lại đi nói bậy bạ. Thứ hai, tôi thích đàn ông thì đã sao? Cũng không phải chuyện gì lạ. Hơn nữa Jihoon rất tốt, tôi rất thích em ấy. Còn cậu, người như cậu mà có người thích, mới đúng là chuyện lạ.

- Anh... – Han Sangmin muốn trở mặt, nhưng nghĩ tới thế lực của ba Seungcheol, nhà mình vẫn còn phải dựa vào nhà họ Choi, đành nén lửa giận trong lòng xuống. Anh ta không dám dây vào Seungcheol, bèn quay sang tát mạnh chồng mình, chửi, – Anh là lợn hay sao? Thấy tôi bị người ta bắt nạt mà không nói gì cả, đồ vô dụng!

Mingyu nhìn Jihoon, thấy nụ cười nhạt dần trên khuôn mặt cậu rồi nước mắt trào ra, cứ như thể cái tát này là dành cho cậu vậy. Mingyu đứng lên, cắn chặt môi, lao ra khỏi phòng.

- Đồ vô dụng, sao lúc đó tôi lại thích anh cơ chứ? Đúng là mất mặt! Sao tôi lại cưới một gã vô dụng như anh? – Han Sangmin vẫn ngồi chửi trước mặt mọi người.

- Anh đừng có chửi cậu ấy được không? Cậu ấy không vô dụng, Cậu ấy là người đàn ông ưu tú nhất, tốt bụng nhất thế giới này. – Nước mắt của Jihoon không ngừng rơi ra, trái tim cậu quặn đau. Jihoon luôn tưởng rằng Mingyu sống rất hạnh phúc, rất vui vẻ, bởi vậy cậu mới tay. Cậu không bao giờ nỡ làm Mingyu đau dù chỉ một chút, vậy mà Han Sangmin này lại dám.

Seungcheol thấy Jihoon khóc vì một người đàn ông không bằng mình thì cảm giác đau lòng, khó chịu lại dâng lên. Hắn ôm chặt Jihoon, chỉ tay vào người đàn ông trước mặt:

- Cút, lập tức biến mất khỏi mắt tôi, nếu không thì tự chịu lấy hậu quả.

Han Sangmin hoảng hốt đứng lên, hừ giọng với Seungcheol:

- Hừ! Có gì đâu mà giỏi giang, chẳng phải chỉ có vài đồng tiền thôi sao? Tôi không sợ anh đâu! – Nhưng anh ta vẫn vội vã bỏ đi.

Seungcheol vỗ vai Jihoon, an ủi:

- Được rồi, đừng khóc nữa. – Sau đó chua xót nói. – Anh còn đẹp trai hơn hắn, vậy mà chưa thấy em đối xử với anh như thế bao giờ, đau lòng thật. Mắt mũi em để đâu mà lại thích gã đàn ông như thế.

- Sao anh ta dám đánh cậu ấy? Sao anh ta dám?

Nghe Jihoon cứ lẩm bẩm mãi câu đó, Seungcheol chỉ hận là không thể khâu miệng cậu lại:

- Tên nhóc chết tiệt này, nói đủ chưa hả? Em không biết là có người sẽ ghen sao?

Jihoon ôm chặt Seungcheol, nói:

- Anh có biết không? Cậu ấy nhỏ hơn em một tuổi, cậu ấy rất thông minh. Bọn em lớn lên bên nhau, đi học cùng nhau, cùng tới thành phố khác lập nghiệp, cùng đi Anh quốc, cậu ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời em, em không cho phép người khác làm tổn thương tới cậu ấy, tuyệt đối không cho phép!

Seungcheol giận dữ dùng miệng mình ngăn những câu nói của cậu lại, để cậu không nói ra những lời khiến hắn không thoải mái nữa:

- Từ nay về sau em chỉ được nhìn anh, không được nghĩ tới người khác, trừ phi gã đó giỏi giang hơn anh, nếu không thì hãy ngậm miệng lại, biết chưa?

Nhân viên phục vụ mang trà tới rồi mang một vài món lạnh, sau đó là mang rau, gia vị và thịt lên. Seungcheol gắp thịt bỏ vào nồi lẩu đang sôi sùng sục trước mặt, đợi thịt chín rồi gắp vào bát Jihoon

- Đói chưa? Mau ăn đi! Đồ ăn Trung Quốc ở quán này là chính tông đấy, mùi vị của canh cũng ngon lắm.

Jihoon gắp hết thịt trong bát nhét vào miệng, cảm giác cay nóng trong miệng khiến tâm trạng cậu dễ chịu hơn nhiều.

Seungcheol mỉm cười dịu dàng:

- Thế nào, có ngon không? Lẩu ở đây mùi vị rất được. Anh cũng biết làm, lần sau sẽ làm cho em ăn.

Jihoon không lên tiếng, chỉ ăn hết chỗ thức ăn trên bàn, cứ như thể số thịt này được cắt từ trên người tên Han Sangmin đó ra vậy.

Seungcheol nhìn tướng ăn xấu xí của Jihoon, thở dài lắc đầu:

- Lợn, em đúng là lợn! Không thể ăn nhỏ nhẹ một chút được sao? Em có thấy người khác đều đang nhìn em không? Sao anh lại thích một con lợn hả, đúng là mắt mình càng ngày càng tệ. – Vừa nói xong, đầu anh lập tức bị cái thìa trong tay Jihoon gõ vào:

- Không nói chuyện thì không ai tưởng anh câm đâu! Anh bảo ai là lợn, anh hả? Anh không những có bản tính của một con lợn mà còn có thú tính của một con lợn.

Seungcheol xoa đầu, cau mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn Jihoon, một nét đau đớn thoảng qua khóe miệng:

- Anh là lợn, vậy hắn ta là cái gì? Một gã không đẹp trai bằng anh, em có mắt không hả? Lẽ nào không phân biệt được ai đẹp trai hơn sao? Có cần anh dạy cho em không, để em không gọi bừa anh là lợn nữa. Em nói đi, có phải em vẫn nhớ tới hắn không? Chẳng nhẽ hắn tốt hơn anh sao?

- Đúng, tốt hơn anh một nghìn lần, một vạn lần! Bởi vì anh không thể nào so sánh với cậu ấy được! – Jihoon vừa nói xong đã bỏ đũa đứng lên, đáy mắt ánh lên sự đau đớn.

Seungcheol cũng đứng lên:

- Hừ, bất quá hắn chỉ là một gã ăn bám, tôi chẳng thấy hắn có chỗ nào tốt đẹp cả.

- Anh... – Jihoon cười. – Chẳng phải anh cũng ăn bám đó sao? Chỉ có điều anh ăn bám của bố mẹ anh, anh tưởng rằng bán cái bộ mặt của anh đi thì đáng tiền lắm sao?

- Em... Lee Jihoon!

Jihoon không nói gì nữa, đi thẳng ra cửa, xì một tiếng rõ dài. Jihoon nên hận Mingyu mới đúng, nên hy vọng cậu bị tên xấu xa kia bỏ rơi, để cậu nếm trải cảm giác đau đớn khi thất tình, nhưng khi chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra trước mắt, Jihoon lại hy vọng cậu sẽ sống vui vẻ.

Seungcheol thanh toán xong vội vã đuổi theo, kéo Jihoon lên xe, hai người không ai nói với ai lời nào. Chiếc xe lái thẳng tới Câu lạc bộ CH.

- Xuống đi! Lợn, không phải vì gã đàn ông đó mà quên mất lời hẹn của chúng ta chứ! Hay là em sợ rồi?

- Em không quên lời hẹn đâu, bởi vì em đang cần tìm người để phát tiết, nếu mà không phải mất tiền thì càng tốt! – Jihoon nhảy khỏi xe, liếc xéo Seungcheol.

- Hừ, ha ha, tên nhóc chết tiệt, lẽ nào em chỉ biết dùng miệng mình để phát tiết thôi sao? – Seungcheol đã quyết định là sẽ dạy dỗ cho thằng nhóc không biết trời cao đất dày này một trận nên thân.

Seungcheol đi thay quần áo, một bộ đồ Taekwondo màu trắng viền đen, ở giữa thắt một cái đai đen, mặc bộ quần áo này lên người khiến hắn càng trở nên nam tính hơn, khuôn mặt đẹp trai cùng với đôi mắt đẹp như dòng suối khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào. Lee Jihoon đi từ phía khác lại, bộ võ phục trắng tinh và một sợi đai đen thắt ngang hông càng làm nổi bật khuôn mặt trắng, đôi mắt hơi nheo lại, trong sáng và sâu thẳm như một con suối nằm trong rừng sâu, như không vương chút tạp chất nào, đôi môi mỏng nhếch lên đầy thách thức. Cậu lắc lắc đầu, vừa đi vừa nhảy để thực hiện động tác khởi động.

"Người trong nghề vừa xuất thủ là biết có được hay không". – Seungcheol nhìn tư thế khởi động thành thục của cậu, cũng thắt đai đen như mình, hôm nay anh gặp được đúng đối thủ rồi. Ánh mắt Jihoon lóe lên thứ ánh sáng nguy hiểm, hếch cằm về phía Seungcheol:

- Sao hả, Choi thiếu gia, có dám lên không? Bây giờ biết sợ vẫn còn kịp, vì khuôn mặt quyến rũ của anh, em cho rằng anh nên suy nghĩ lại, có chấp nhận lời thách đấu của em không?

Ánh mắt Seungcheol thoáng lạnh lẽo, nụ cười kiêu ngạo, thi thoảng lại tung ra một đòn hờ, nói lớn:

- Anh chưa bao giờ biết cái gì gọi là sợ hãi, hay là em nói cho anh biết đi! Hoặc để anh nói cho em biết, đứng trước mặt anh em nên tỏ ra thế nào mới đúng. 

Mấy thanh niên đang tập Taekwondo ở đó thấy hai người chuẩn bị thi đấu với nhau thì bắt đầu vây lại, ngay cả huấn luyện viên cũng tò mò đứng xem.

Jihoon không muốn nói nhiều với Seungcheol, bắt đầu xuất chiêu, tóm chặt hai vai của Seungcheol, bước lên quật hắn ngã xuống đất. Seungcheol không kịp phòng bị nên để cậu chiếm được ưu thế, lửa giận bốc lên, hắn lập tức đứng lên khỏi mặt đất, hai tay nắm chặt vai Jihoon, chân chỉ đá nhẹ vào hạ bàn của cậu,Jihoon không giữ được thăng bằng, cũng ngã xuống. Cuối cùng hai người đã thăm dò xong thực lực của đối phương, lại nhào vào nhau, lần này cả hai đều đã phòng bị trước, anh tới tôi tránh, không thể nào đánh trúng được đối phương. Mồ hôi của Jihoon bắt đầu tuôn ra, nỗi đau trong trái tim dường như cũng trôi ra theo. Seungcheol không khá khẩm hơn, tưởng rằng tên nhóc này chỉ biết vài đường võ cơ bản, không ngờ đúng là tay võ thứ thiệt, bởi vậy trong lòng thầm kêu khổ.

Jihoon nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: Đàn ông đẹp trai chẳng có ai ra gì cả! Cậu đấm mạnh một đấm lên mặt Seungcheol đến mức máu mũi trào ra. Seungcheol ôm mặt:

- Em... – Thấy nụ cười khinh khỉnh nơi khóe miệng Jihoon, hắn cũng không hề khách khí, đánh trả lại một đấm. Một khi đã thực sự bắt đầu, cả hai đều không khách sáo với nhau nữa, bắt đầu quấn lấy nhau. Thế này đâu gọi là thi đấu mà là liều mạng.

Jihoon ôm khuôn mặt sưng vù của mình, nghiến răng, cảm giác xương cốt toàn thân của mình như rời ra. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Sungcheol, cậu không nhịn được bật cười lớn, bây giờ ai dám nói Tổng giám đốc Choi đẹp trai nữa nào? Lee Jihoon cậu là người đầu tiên dám đánh Choi Seungcheol ra nông nỗi này, cứ cho là cậu không đánh hắn thì những người xung quanh cũng sẽ dùng nước bọt để nhấn chìm lấy hắn.

Seungcheol miễn cưỡng lắm mới đứng vững được, khuôn mặt đau đớn tới mức gần như không thể mở mắt ra nổi, thấy Jihoon cười sung sướng, hắn thực sự muốn đấm cậu một phát nữa, nếu hôm nay hắn vẫn còn tâm trạng để nhớ tới chuyện đó thì hắn đúng là súc sinh. Vào phòng thay đồ thay quần áo xong, nhìn bộ dạng thê thảm của mình trong gương, một bên má bị sưng húp, khóe miệng chảy máu, hai mắt không mở ra nổi, Seungcheol thở dài. Thế này thì hắn về nhà làm sao được! Trời ơi! Seungcheol hắn đắc tội ai đây! Đau quá! Từ khi gặp Lee Jihoon, hắn không có một ngày nào yên ổn cả. Seungcheol ôm mặt, chẳng thèm quan tâm tới Jihoon nữa, một mình lái xe bỏ đi, đeo kính râm lên mắt, sợ hình dạng của mình sẽ khiến người đi đường khiếp đảm. Công ty không thể về được, chỉ đành về nhà để nghe mẹ cằn nhằn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro