3. Cấp ba & Cấp cứu
“Tôi chỉ lỡ gọt bút chì bằng dao gọt trái cây trong giờ Toán. Ai ngờ cả lớp phải đi tư vấn tâm lý?”
---
Tiết toán đầu tiên. Cô giáo tên là Kim. Nhẹ nhàng, dễ thương, cho đến khi tôi vô tình làm... cháy bàn.
Cô Kim:
“Thứ Năm, em đang làm gì vậy?”
Tôi:
“Em đang thử xem bút chì có thể phát tia lửa không nếu em gọt đủ nhanh.”
Cô Kim im lặng. Cả lớp nhìn tôi như thể tôi là cái gì đó... không nên tồn tại trong môi trường giáo dục.
---
Ra chơi, tôi bị một bạn nam tên Jae chặn lại ở hành lang. Cậu ta đẹp trai, cao ráo, đội trưởng CLB Taekwondo. Mắt nhìn tôi như nhìn một con mèo nhỏ nhưng tay cầm roi điện.
Jae:
“Nghe nói cậu từng làm một giáo viên ngất xỉu chỉ vì hỏi tên thật?”
Tôi (nhai kẹo):
“Đó là hiểu lầm. Tôi ấy ngất vì sợ con gián tôi thả ra, không phải vì tôi.”
Jae lùi một bước. Rõ ràng cậu ta không sợ tôi. Chỉ... cẩn trọng với sinh vật lạ.
---
Tối hôm đó tại trụ sở.
Jeonghan (khoanh tay nhìn camera lớp học):
“Nó thả gián trong giờ Toán. Mấy đứa này ai dạy vậy?”
Seungkwan:
“Nó nói đó là chiến thuật ‘kiểm tra phản ứng đám đông’. Sếp nghe xem đúng không!?”
S.Coups:
“ Tôi không biết nữa. Nhưng tôi bắt đầu nghĩ có khi nó mới là trưởng nhóm của chúng ta.”
---
Đêm. Tôi nằm trên sân thượng, mắt nhìn trời. Woozi đến ngồi cạnh, tay cầm một lon soda.
Woozi:
“Em thấy gì ở trên kia?”
Tôi:
“Thấy bài kiểm tra 15 phút ngày mai. Đang rình rập. Muốn giết em. Em phải ra tay trước.”
Woozi cười khẽ, đưa lon soda cho tôi.
Woozi:
“Vậy ngày mai đừng giết giáo viên. Dù có giết bài kiểm tra cũng được.”
---
Sáng hôm sau. Bài kiểm tra Toán. Đề dài như bản cáo trạng. Tôi nhìn câu 1 và suy nghĩ nghiêm túc:
> “Nếu X = số người em ghét, và Y = điểm cần để qua môn… thì bao nhiêu X phải biến mất để Y = 5?”
Tôi viết vào bài:
> “Giải: X càng ít, em càng tập trung. Còn nếu không... Y không tồn tại.”
Cô giáo đọc xong. Sau đó... xin nghỉ ốm.
---
GHI CHÚ NỘI BỘ – TUẦN 2
> Thứ Năm đã hoà nhập với trường học theo cách rất riêng: dọa giáo viên, khiến học sinh crush, làm Jae bị mất tự tin vì em ấy giỏi hơn Taekwondo.
Ghi chú từ Hoshi:
> “Em ấy không giết ai. Nhưng làm ai cũng thấy như bị giết trong lòng.”
Ghi chú từ Vernon:
> “Tôi nghĩ Thứ Năm là virus. Lây lan cái sự... kỳ dị. Và tôi bắt đầu thấy vui vì điều đó.”
---
END
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro