Chương 28-31

Chương 28
Hai người làm xong việc thì úm trên sofa vừa ăn hoa quả vừa xem tivi. Ngô Thế Huân ngồi trên ghế, Lâm Duẫn Nhi gối đầu lên đùi anh, cô nàng Lâm nào đó thì thào một tiếng thì anh họ Ngô nào đó liền ngắt quả nho tiếp theo đút vào trong miệng cô, ngày hôm nay rất đẹp, chậc chậc chậc. Lâm Duẫn Nhi híp mắt thoả mãn chép miệng.

Lâm Duẫn Nhi có thói quen ngủ trưa, xem tivi một hồi thì buồn ngủ, nhưng đùi của ai đó rất thoải mái khiến cô không muốn ngồi dậy, cô chỉnh tư thế một chút rồi định chợp mắt trên sofa một lát. Ngày thường cũng chỉ chợp mắt chút thôi, chừng nửa tiếng đến một tiếng đồng hồ. Đang mơ mơ màng màng, cô cảm giác được người ta ôm lấy, cô bực bội mở mắt nhìn một cái, ậm ừ thì thầm một câu, Ngô Thế Huân không nghe ra gì, anh hôn lên mí mắt mơ màng của cô, âm thanh như bồng bềnh trên mặt nước: “Trở về phòng ngủ.” Lâm Duẫn Nhi nhích lại gần ngực anh.

Ngô Thế Huân vốn không có thói quen ngủ trưa, bình thường công việc bề bộn, căn bản không có thời gian để anh ngủ trưa, bận rộn nhiều năm khiến anh hình thành quy luật làm việc nghỉ ngơi ngủ trễ dậy sớm. Nghĩ đến hai người sau này sẽ sống cùng nhau, dù sao thói quen sinh hoạt cũng nên thích ứng lẫn nhau, sau khi ôm người trở về phòng Ngô Thế Huân cũng lên giường, còn chưa hoàn toàn nằm xuống thì người bên cạnh đã nhích qua tiến vào lòng anh, bản năng ỷ lại của cô khiến anh vô cùng hài lòng mà nheo mắt lại —— à, cảm giác khá tốt.

Cảm giác được người khác hoàn toàn tin cậy và dựa vào, tương đối tương đối tương đối tốt.

Ngô Thế Huân nhìn người đang ngủ say, cứ nhìn mãi, qua nửa giờ mà không hề hay biết, Lâm Duẫn Nhicảm thấy mình dậy sớm hoàn toàn là bị Ngô Thế Huân nhìn đến tỉnh luôn (……). Nhưng người nào đó đang sa vào tâm trạng bay bổng nên không phát hiện lông mi Lâm Duẫn Nhi run run.

Có người nói, một cách để phân biệt tình yêu và tình dục chính là —— bạn và cô ấy ở cùng nhau, chỉ muốn ngủ không muốn chuyện kia. Giờ phút này Ngô Thế Huân đồng ý với những lời đó. Mặc dù cảm giác kia vẫn rất mãnh liệt, nhưng đáy lòng anh chưa bao giờ có cảm giác thoả mãn và hạnh phúc dâng trào còn mạnh hơn cả tình dục.

Lâm Duẫn Nhi thật sự không thể giả vờ được nữa, cô mở cặp mắt đối diện với anh, một nụ hôn ấm áp khô ráo in lên mi tâm cô: “Dậy rồi?”

“Ừm.”

Lâm Duẫn Nhi bật người ngồi dậy, tinh thần vô cùng sảng khoái, đôi mắt trong suốt nhìn anh: “Buổi chiều anh có kế hoạch gì không?”

Ngô Thế Huân hỏi: “Em muốn đi đâu?” Anh không phải là người có sinh hoạt phong phú, cũng chẳng thích náo nhiệt, chỉ cần hai người ở chung, đi đâu cũng không quan trọng. Về điểm này anh hoàn toàn tôn trọng ý kiến của Ngô phu nhân.

Lâm Duẫn Nhi nghĩ nghĩ, cười hì hì hỏi: “Lâm tiên sinh sợ ma không?”

Ngô Thế Huân nhướng mày: “Xem phim ma?”

Lâm Duẫn Nhi vươn ngón tay xinh xắn quơ qua quơ lại —— “No. Xin hãy trả lời vấn đề của em.”

“Không sợ.”

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, mang theo vẻ vui sướng khi người gặp hoạ —— “Chúng ta đi công viên trò chơi đi.” Công viên trò chơi có nhà ma.

“Được.”

Sự tán thành không hề lưỡng lự của anh khiến Lâm Duẫn Nhi hơi ngơ ngác: “…Anh không đấu tranh chút nào ư?”

Ngô Thế Huân nhoẻn miệng cười: “Đấu tranh gì chứ.”

“…Anh không cảm thấy đi công viên trò chơi là rất ấu trĩ sao?”

Ngô Thế Huân là ai? Một người chín chắn hướng nội, lần đầu gặp mặt vẻ lạnh lùng cứng cỏi của anh sẽ khiến người khác cảm thấy không thể hoà hợp với anh, làm việc tại công ty hàng đầu, những người anh tiếp xúc đều là nhân vật nổi tiếng, Lâm Duẫn Nhi không thể tưởng tượng anh mặc âu phục đến công viên chơi trò tàu lượn chạy nhanh như bay bị gió thổi đến biến dạng.

“Ừ, ấu trĩ.” Anh nói.

“Nếu anh không thích, em sẽ suy nghĩ thay đổi hoạt động.”
Ngô Thế Huân từ trên giường đứng lên, nhìn vào gương đeo cà vạt —— “Không cần. Đi chơi một chút cũng không có gì không tốt.” Trên thực tế đã hơn hai mươi năm anh chưa đến công viên trò chơi.

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy dáng vẻ ngửa đầu thắt cà vạt của Ngô Thế Huân quá gợi cảm, cô rất muốn giúp anh thắt cà vạt, đáng tiếc cô không biết, chỉ có thể say sưa ngắm ai đó tự lực cánh sinh.

Anh kéo cô đến trước người, mắt nhíu lại: “Giúp anh thắt cà vạt.”

“Em không biết.”

Ngô Thế Huân rất hài lòng với đáp án này. Theo khía cạnh này chứng tỏ trước đây Lâm Duẫn Nhi chưa làm chuyện này cho bất cứ người đàn ông nào.

“Anh dạy cho em.” Nói xong anh liền tháo ra cà vạt đã thắt một nửa, làm lại lần nữa cho cô thấy, sau đó anh hỏi: “Biết không?”

Lâm Duẫn Nhi nhìn rất chăm chú, nghe vậy cô gật đầu. Vì thế anh tháo cà vạt ra để Lâm Duẫn Nhi thắt lại.

Bởi vì chiều cao của hai người, Lâm Duẫn Nhi không thể không giao hơn nửa trọng lượng của mình đặt trên người Ngô Thế Huân, cô nhón chân thắt cà vạt cho anh, Ngô Thế Huân nhấc cô lên ôm đằng trước, hai chân Lâm Duẫn Nhi đạp lên bàn chân của Ngô Thế Huân, bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn tương phản với bàn chân to lớn của người đàn ông, đối lập hết sức rõ ràng. Ánh mắt Ngô Thế Huân dừng tại bàn chân trắng mịn của Lâm Duẫn Nhi ở trong gương, anh híp mắt lại.

Lâm Duẫn Nhi nhìn chiếc cà vạt được mình thắt lần đầu tiên, rồi nhìn Ngô Thế Huân, cô nheo mắt cười, thuận tiện hôn cổ anh: “Người đàn ông của em.” Một cảm giác tự hào đắc ý.

Ngô Thế Huân : “Hữu danh vô thực.” Mang theo chút ai oán, cũng thuận tiện cắn trên mặt Lâm Duẫn Nhi một cái.

Lâm Duẫn Nhi: “….”

Chương 29

Bởi vì muốn đi công viên trò chơi, Lâm Duẫn Nhi không mặc váy, cô chọn áo tay ngắn quần short, gọn gàng trẻ trung hoạt bát, vì thời tiết nóng cô còn buộc tóc lên, nhìn qua giống như sinh viên. Sau khi dừng xe, Lâm Duẫn Nhi kéo anh đi thẳng đến nhà ma, trên đường đi hai bên đường có các chàng thanh niên đang phát tờ rơi, Lâm Duẫn Nhi thuận tay cầm lấy, liếc mắt nhìn qua, cô bị tiêu đề đầy hứa hẹn thu hút —— “Thoát khỏi mật thất của chân nhân”. Lâm Duẫn Nhi lướt mắt nhìn nội dung của tờ rơi, cô đưa nó cho Ngô Thế Huân, “Chúng ta chơi trò này nhé!”

Ngô Thế Huân thờ ơ nói: “Chỉ số thông minh của em có thể đảm nhiệm được không?”

Lâm Duẫn Nhi “hứ” một tiếng từ trong lỗ mũi.

Cuối cùng hai người tới chỗ có trò thoát khỏi mật thất, bởi vì chơi lần đầu, Lâm Duẫn Nhi vốn định chọn đơn giản, nhưng vừa thấy có hai người chạy thoát, cô quả quyết chọn “khó”, Lâm Duẫn Nhi nhìn người bên cạnh với vẻ khiêu khích, Ngô Thế Huân cười mặc cô náo loạn.

Hai người vào mật thất, trò chơi đặt giả thiết là một đôi tình nhân vì nguyên nhân nào đó mà bị nhốt lại, trong vòng một tiếng phải tìm được chìa khoá mới mở cửa chạy thoát ra ngoài, nếu không bom hẹn giờ trong phòng sẽ nổ tung hai người thành tro bụi. Khi Ngô Thế Huân hiểu rõ giả thiết của trò chơi, khoé mắt anh nhíu lại. Thứ lỗi cho anh là một thương nhân có tư duy tinh tế, cũng thứ lỗi cho anh là một thương nhân làm việc quyết đoán cứng rắn, anh không nghĩ ra tại sao phải nhốt một đôi tình nhân cho đến một tiếng sau mới dùng bom hẹn giờ nổ chết bọn họ, anh càng không hiểu vì sao lại phải giấu trong phòng một chiếc chìa khoá để cho đôi tình nhân này có cơ hội sống sót ra ngoài.

Lâm Duẫn Nhi mặc kệ những vấn đề logic, cô cầm tờ rơi vô cùng kích động. Bọn họ bị nhốt vào một cái phòng âm u, bên trong bày biện rất đơn giản, một cái giường lớn, tủ đầu giường, một chiếc đèn bàn thời cổ xưa phát ra ánh sáng mờ nhạt, trên tường có một tủ sắt, một cái tivi, trên tường đằng sau tivi treo một bức tranh, trên mặt đất thì trải một tấm thảm lông cừu.

Ngô Thế Huân đi vào phòng lướt mắt nhìn qua mọi chỗ cất giấu manh mối trong phòng tìm tòi, Lâm Duẫn Nhi cũng chẳng kém, lập tức tìm được hai chỗ quan trọng nhất —— tủ sắt và bức tranh.

Bên trong tủ sắt nhất định có đồ, nhưng phải biết mật mã, quay số mật mã, cần tám con số, độ khó khá cao, từ bé Lâm Duẫn Nhi đã không thích những con số, tất cả những thứ cần dùng mật mã bằng số, ví dụ như thẻ ngân hàng, mật mã internet, toàn bộ đều dùng chung một số —— đảo ngược số di động của cô, mật mã tám số đảo ngược tám số, mật mã sáu số đảo ngược sáu số, cho tới bây giờ chưa hề đổi qua. Lâm Duẫn Nhi chỉ nhìn tủ sắt thoáng qua rồi vứt sang một bên, trực tiếp để lại cho Ngô Thế Huân.

Lâm Duẫn Nhi xem phim nhiều nên khi trông thấy bức tranh treo trên tường trong nháy mắt ý nghĩ đầu tiên chính là “Phía sau bức tranh có cơ quan”, kết quả khi Lâm Duẫn Nhi nhấc lên bức tranh lại phát hiện mặt tường bóng loáng như thường, ngay cả chút vết trầy cũng không có. Cô chưa từ bỏ ý định mà gõ gõ, dày đặc, không trống rỗng. Sau đó ánh mắt cô rơi xuống tấm thảm lông cừu trên mặt đất —— trong phim chỗ có cơ quan không ngoài ba nơi —— trên tường, trên giường, trên mặt đất.

Căn phòng nhỏ bày biện đơn giản như vậy lại trải một tấm thảm lông cừu, là điểm giấu đầu lòi đuôi. Lâm Duẫn Nhi xốc tấm thảm lên, cô vui vẻ —— quả thực có cơ quan. Nhưng sau khi vui vẻ lại lập tức rầu rĩ, cơ quan này cũng quá kín đáo, toàn bộ làm bằng sắt, vặn ốc vít bốn góc, đừng nói Lâm Duẫn Nhi, ngay cả Ngô Thế Huân cũng không mở ra được.

Nhưng có thể tìm được một cái tóm lại cô vẫn vui mừng, Lâm Duẫn Nhi bắt đầu càn quét những chỗ khác, vò chăn lộn xộn, dưới cái gối, thậm chí dưới giường Lâm Duẫn Nhi cũng nằm xuống nhìn, nhưng chẳng có thu hoạch gì, cô nhìn đèn bàn, không có gì khách thường, cô còn bật tắt đèn mấy lần, à, rất bình thường, sau đó cô dùng ánh đèn, mở ra tủ đầu giường —— có một cuộn len.

Cuộn len?!

Dùng thắt cổ tự sát?

Lâm Duẫn Nhi bó tay với ý nghĩ đầu tiên của mình.

Ngay lúc Lâm Duẫn Nhi lục lọi lung tung, Ngô Thế Huân đứng trước bức tranh không biết suy nghĩ gì, anh vươn tay sờ bức tranh, lại nhìn xung quanh, anh trông thấy cơ quan trên sàn nhà do Lâm Duẫn Nhi xốc tấm thảm lên, rồi thấy Lâm Duẫn Nhi cầm cuộn len cau mày không biết suy nghĩ gì.

Hai mươi phút trôi qua.

À, hai mươi phút có thể tìm được hai manh mối, cũng được.

Anh ngồi xuống cạnh giường, chơi với cuộn len bị vứt đi, Lâm Duẫn Nhi ngồi kế bên anh, cô nhìn tủ sắt thất thần.

“Lâm Duẫn Nhi, em thật sự chọn ‘khó’?”

Lâm Duẫn Nhi đưa mắt ai oán, nhìn Ngô Thế Huân vào lúc này mang theo vẻ mặt đắc ý sớm nắm chắc phần thắng, hiện tại còn chưa có manh mối vì sao cảm thấy anh đã biết làm sao đi ra ngoài rồi?

Lâm Duẫn Nhi lẩm bẩm hai tiếng, lỗ mũi hướng lên trời, liếc xéo nhìn anh: “Anh biết mật mã?”

“Ừ.”

“Là gì?”

Ngô Thế Huân híp mắt: “Tự em suy nghĩ đi.”

Lâm Duẫn Nhi: “…………..”

“Hoặc là,” Ngô Thế Huân cười như không cười nhìn cô, “Ngô phu nhân ‘phục vụ’…”

Lâm Duẫn Nhi véo cánh tay anh: “Tiểu nữ thề chết không theo!”

Ngô Thế Huân: “Cô nương rất có khí phách, tại hạ bội phục.”

“Sống làm người tài, chết vì anh dũng hy sinh.” Lâm Duẫn Nhi nói như sắt thép, “Hừ, ngươi là phàm nhân làm sao hiểu được phẩm hạnh của bổn cô nương!”

Ngô Thế Huân cười như không cười, ánh mắt xa thẳm.

Mười phút sau, cô gái Lâm nép trong lòng người nào đó, hai gò má ửng đỏ, tròng mắt mang theo ánh nước nhìn trái nhìn phải: “…Này, không có máy quay phim chứ?”

Âm thanh của anh Ngô nào đó khàn khàn mang theo ý cười: “Không có.”

Cho nên nói, Lâm Duẫn Nhi thực ra không có phẩm hạnh.

À, kỳ thật là anh Ngô nào đó không có phẩm hạnh.

Chương 30

Đợi sau khi hai người “ồn ào” xong thì thời gian chỉ còn lại hai mươi phút, dưới ánh mắt ai oán lên án của cô nàng Lâm, Ngô Thế Huân đứng dậy đi bấm mật mã.

“15131514… Vì sao là dãy số này?”

Tủ sắt “tách” một tiếng mở ra.

“Bức tranh treo trên tường là ‘Sistine Madonna’ của hoạ sĩ Raphael, bắt đầu vẽ bức tranh này vào năm 1513, hoàn thành tác phẩm vào năm sau.”

“Vì sao mật mã nhất định liên quan đến bức tranh này?”

Ngô Thế Huân lấy thứ bên trong tủ sắt ra, Lâm Duẫn Nhi nhíu mày: “Nam châm?!”

Nam châm dùng để làm gì? Còn có cuộn len trên giường… Manh mối lộn xộn quá…

Ngoại trừ nam châm bên trong tủ sắt còn có một tủ sắt khác… Cái tủ sắt kia không phải quay số mật mã, mà là —— Lâm Duẫn Nhi cầm qua nhìn, kết hợp màu sắc, năm lỗ hổng, từng lỗ đều có bảy màu sắc, đỏ cam vàng lục lam chàm tím.

Ngay lúc Lâm Duẫn Nhi xoay tổ hợp màu sắc thì Ngô Thế Huân vươn tay sờ bên trong đèn bàn, xé thứ gì đó dính trên thân đèn. Trước đó Lâm Duẫn Nhi đã xem xét cái đèn này, giấy nhám dán lên thân đèn, lộ ra phong cách cổ xưa, Lâm Duẫn Nhi vẫn nghĩ rằng đây là thiết kế độc đáo của nó, cô chưa từng nghĩ rằng lại là một manh mối?

Ngô Thế Huân gỡ bức tranh xuống, dùng giấy nhám chà bức tranh, Lâm Duẫn Nhi trông thấy đáp án hiện ra, cô nói không nên lời.

“‘Sistine Madonna’ là tranh sơn dầu, nếu bức này không có vấn đề thì bọn họ sẽ không cố ý đổi tranh sơn dầu thành tranh bột màu, dù sao cũng có nhiều tranh sơn dầu mô phỏng ‘Sistine Madonna’ tại thành phố, thật sự không cần phải khổ cực đi mua tranh bột màu. Nếu bức tranh vẽ trong bức tranh, thế thì tủ sắt khẳng định là khoá trong khoá.”

Lâm Duẫn Nhi mài ra màu sắc của mật mã tám màu kia, đỏ cam vàng lục lam chàm tím —— cách, tủ sắt mở ra. Lâm Duẫn Nhi thấy thứ gì đó bên trong cô càng loạn hơn —— một cái tua vít.

Là muốn bọn họ nạy khoá sao?

Thế thì dùng nam châm và sợi len làm gì?

Ngô Thế Huân cầm tua vít, kéo Lâm Duẫn Nhi đến chỗ cơ quan đầu tiên cô đã tìm thấy trước đó, đôi mắt Lâm Duẫn Nhi sáng rực lên —— hoá ra là dùng để nạy cái này!

Ngô Thế Huân xoay ra ốc vít của bốn góc rồi nạy lên, miếng sắt được mở ra, Lâm Duẫn Nhi nhìn bên trong, một mảnh đen thui, không nhìn thấy cái gì, cô vươn tay xuống —— rất sâu! Không mò tới đáy.
Lâm Duẫn Nhi chợt nhớ tới sợi len và nam châm, cô nhìn Ngô Thế Huân: “Chìa khoá ngay phía dưới ư?”

“Chắc là vậy.”

Cô nàng Lâm hưng phấn, mau chóng lấy sợi len buộc nam châm lại rồi thả xuống —— tách, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy có gì đó dính vào, từ sợi len truyền đến trọng lượng hơi nặng chút, cô kéo nam châm lên, ha, hay thật, một chiếc chìa khoá!

Ngô Thế Huân nhìn đồng hồ, à, còn mười phút nữa là một tiếng.

Hai người mở cửa đi ra ngoài, Lâm Duẫn Nhi cầm tờ giấy “Chạy thoát thành công” đi đổi quà, là móc khoá tình nhân, thủ công rất đẹp, chất liệu rất tốt, kiểu dáng cũng hợp gu Lâm Duẫn Nhi, hai người mỗi người một cái. Ngô Thế Huân cầm lấy móc khoá không biết suy nghĩ gì, Lâm Duẫn Nhi kéo anh đi.

“Lâm Duẫn Nhi.” Anh gọi cô.

“Gì thế?”

“Chúng ta vẫn chưa mua nhà.” Trang hoàng nhanh nhất cũng ba tháng, hôn lễ vào cuối năm, hiện tại đã là tháng tám, còn thêm mấy chuyện linh tinh, kéo thêm một hai tháng nữa đến lúc đó hai người kết hôn xong thì không có nhà ở.

Thế nhưng, mua nhà phải bàn bạc vấn đề lớn nhỏ, một khi bàn bạc nhất định phải nói tới con cái…

Vấn đề này không thể nào trốn tránh.

Người ở đằng trước không nói gì.

Ngô Thế Huân thở dài một hơi, kéo cô đến bên cạnh mình: “Chúng ta mua bốn phòng nhỏ ba phòng lớn. Phòng ngủ, phòng sách, phòng khách.”

Không có phòng trẻ con.

Lâm Duẫn Nhi im lìm rất lâu mới rầu rĩ nói: “…Được.” Sau đó cô ôm chặt Ngô Thế Huân.

Trong lòng anh vừa mềm vừa đau, chỉ có thể khẽ khàng vỗ về người trong lòng rất im lặng.
“Có phải em rất bướng bỉnh không?” Lâm Duẫn Nhi buồn bã nói.

“Ừ.”

“Có phải rất ích kỷ không?” Âm thanh hơi run.

“Ừ.”

“Có phải vô cớ gây rối không?”

“Ừ.”

“Vậy tại sao anh còn cần em?” Cô cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ khóc mất.

“Bởi vì anh muốn làm người có thể để em yên tâm bướng bỉnh, ích kỷ, vô cớ gây rối.”

Chỉ có tình yêu trọn vẹn của anh dành cho em thì em mới có thể tin tưởng anh gần gũi anh, ở trước mặt anh thể hiện một mặt nữ tính của mình. Anh chịu được một mặt xấu nhất trong tính cách của em thì mới có tư cách tận hưởng những gì tốt đẹp nhất của em.

Cảm thấy trước ngực mát rượi, trái tim Ngô Thế Huân thắt chặt, anh mau chóng kéo người trong lòng ra: “Không phải anh đã nói không cho phép em khóc nữa sao!”

Lâm Duẫn Nhi đến gần hôn anh, nước mắt cũng dính trên mặt Ngô Thế Huân, anh ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên: “Đừng khóc được không?”

“Không được.” Giọng Lâm Duẫn Nhi ồ ồ, nghẹn ngào nức nở, nước mắt tuôn trào, Ngô Thế Huân hôn cô, vị mặn đọng trong miệng, mặn đến nỗi khiến trái tim anh siết chặt từng cơn, anh khoá chặt cô trong lòng, âm thanh khàn khàn: “Lâm Duẫn Nhi, em muốn anh chết ư?”

Lâm Duẫn Nhi ôm chặt anh, cô nghĩ rằng người đàn ông này quả thực muốn mạng sống của cô.

Sao lại gặp được anh chứ, sao lại gặp được anh chứ, sao lại gặp được anh chứ, sao lại gặp được anh chứ. Lâm tiên sinh yêu dấu của em.

***
Chương 31
Hai người đi ra khỏi chỗ của trò chơi mật thất, Lâm Duẫn Nhi kéo Ngô Thế Huân chơi trò tàu lượn, anh đương nhiên nghe lời phu nhân “sai đâu đánh đó”, Lâm Duẫn Nhi nói đi tự nhiên sẽ đi, vì thế một người muốn chơi tàu lượn, một người sẽ theo cô chơi tàu lượn, một người náo loạn, một người mặc cô náo loạn. Cái gọi là trời sinh một cặp chính là thế này, một người nguyện ý biểu hiện, một người nguyện ý chiều theo. Kỳ thật tình cảm chỉ đơn giản như thế, giữa hai người nhất định phải có một phía nhượng bộ. Mà một phía sẵn lòng nhượng bộ, tốt nhất là đàn ông.

Đừng hỏi tôi vì sao, bởi vì tác giả là phụ nữ.

Chờ Lâm Duẫn Nhi chơi đã một vòng tàu lượn thì hai người mệt mỏi rã rời, vì thế bọn họ dừng chân tại một cửa tiệm uống nước lạnh nghỉ ngơi.

“Khi nào chúng ta đi xem nhà?”

“Cuối tuần sau đi.” Ngô Thế Huânsuy nghĩ một chút, từ thứ hai đến thứ sáu khẳng định không có thời gian, anh cố gắng đuổi kịp công việc, dành ra mấy ngày nghỉ ngơi hẳn là không thành vấn đề, “Trước tiên em hãy nói về căn nhà lý tưởng của em để anh tìm.”

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, như là nhớ tới gì đó: “Anh xác định muốn nghe về căn nhà lý tưởng của em?”

“Ừm.”

“Pháo đài màu hồng nhạt phải có cầu vòng và hoàng tử, còn phải có rừng rậm, mùa xuân khi tới mùa mưa em và hoàng tử ra khỏi pháo đài là có thể đi hái nấm…” Nói xong Lâm Duẫn Nhi tự mỉm cười. Giấc mộng hồi bé đây mà, thấy rất nhiều trong truyện cổ tích.

Ngô Thế Huân nhướng mày: “Em xác định?”

Lâm Duẫn Nhi vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Lâm tiên sinh giấc mộng của em giao cho anh rồi đó.”

“Được.”

Lâm Duẫn Nhi sửng sốt. Này, em nói đùa đấy.

“….Thật hả?”

“Ừm.”

Lâm Duẫn Nhi: “……………” Này, em thật sự nói đùa mà.

Ngô Thế Huân mỉm cười: “Lần cuối cùng, em thật sự muốn căn nhà như vậy?”

Lâm Duẫn Nhi: “………Đó là mộng tưởng hồi nhỏ.”

“Hiện tại em muốn thế nào?”

“Sao cũng được, chỉ cần được ở cùng anh.”

Trái tim Ngô Thế Huân thắt chặt, hình như có ngàn vạn pháo hoa bùng nổ trong lòng, mợ nó quá sáng chói!

Lâm Duẫn Nhi nhìn người nào đó đối diện tay đang run run, trong lòng cô càng đắc ý, ha ha, thỉnh thoảng nói lời âu yếm doạ người cũng tốt.

Hai người nghỉ ngơi hơn nửa giờ vốn định trở về, lúc sắp ra khỏi công viên thì lại đụng phải người phát tờ rơi lần nữa, Ngô Thế Huân rất hiểu rõ liền dắt Lâm Duẫn Nhi quay lại.

“Anh thật muốn chơi trò này sao?” Lâm Duẫn Nhi hỏi.

Ngô Thế Huân: “………..” Nếu không muốn chơi vậy em nhảy nhót trên đường làm gì?

Nội dung trên tờ rơi —— nhảy bungee.

Bọn họ chọn phần —— bungee tình nhân.

À, có lẽ gọi là uyên ương tự tử.

Người cầm tờ rơi không ít, nhưng người sẵn sàng đi lên thì không nhiều lắm. Dù sao, đây là nhảy lầu trong tưởng tượng, à không, là nhảy bungee trong tưởng tượng hoàn toàn khác với cảm giác đứng trên bệ cao chuẩn bị nhảy bungee thực sự. Nếu không có sự kiên quyết sẵn lòng thì đa số người đứng trên bệ, 90% trong số đó sẽ muốn bước xuống không nhảy nữa.

Thực ra nhìn từ một phía khác, Lâm Duẫn Nhi thật tình là loại người không sợ chết.

Khi Ngô Thế Huân đứng trên bệ cao, đầu anh hơi choáng váng, cả đời này anh chưa bao giờ vì một người phụ nữ mà làm những hành vi nguy hiểm lại ngây thơ, hiện tại, vì cô gái trong lòng mình lúc này đang phấn khởi lại sợ hãi, anh không biết đã hiến dâng bao nhiêu lần đầu tiên của đời người.

Mặc dù Lâm Duẫn Nhi không sợ chết, nhưng đứng trên cao như vậy nghĩ đến lát nữa nhảy xuống, trong lòng cô không thể nào không nhút nhát, cũng may cô vẫn được người nào đó khoá trong lòng, bờ ngực rộng lớn ấm áp khiến cô có cảm giác an toàn biết bao.

Nhân viên cài dây thừng cho bọn họ, nói rằng mấy hôm nay bọn họ là cặp tình nhân duy nhất buộc đôi dây thừng này. Không ít cặp tình nhân bị hấp dẫn bởi trò chơi này, người đứng trên bệ cao không nhiều, sẵn sàng nhảy xuống lại càng ít hơn, bình thường đều là bên nữ sợ hãi, đứng lên rồi hai chân bắt đầu mềm nhũn, bên nam đành phải nắm tay bạn gái đi xuống.

Lâm Duẫn Nhi cười: “Lâm tiên sinh, Ngô phu nhân là nữ anh hùng! Xin khen ngợi.”

Ngô Thế Huân: “Nữ anh hùng thích nhảy lầu?”

Lâm Duẫn Nhi: “……….” Là bungee mà, bungee!

Sau khi làm xong tất cả biện pháp an toàn, Lâm Duẫn Nhi giang hai tay ra, vẻ mặt bi ai tình nồng: “Jack!”

Ngô Thế Huân cười, ngay cả người xung quanh xem náo nhiệt cũng cười.

Anh tiến gần bên tai cô, giọng nói trầm thấp mà lại đầy yêu thương: “Yeah, you jump, I jump.”

“Một, hai, ba!” Hai người ôm nhau nhảy xuống —— tiếng gió ào ào bên tai, gió to thổi mạnh khiến hai gò má đau đớn, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, toàn thân căng thẳng, âm thanh của cô run run ——

“Ngô Thế Huân —— em yêu anh!!! ——”

Ngay lúc gần kề áng mây nhất, gần kề mặt trời nhất, ngay khi cảm nhận được cái chết và sự ngạt thở cắt qua làn da, mọi người tại sân bungee đều nghe thấy tiếng quát to của Lâm Duẫn Nhi ——

Ngô Thế Huân, em yêu anh.

Đầy ắp tình yêu và sự ấm áp, tràn ngập đam mê và lãng mạn ——

Ngô Thế Huân, em yêu anh.

Từ trước đến nay em chưa bao giờ cảm ơn ông trời đã cho em gặp được anh giống như giây phút này, mặc dù anh đã bỏ lỡ rất nhiều thời khắc rất quan trọng trong cuộc sống của em, chào đời, thời thơ ấu, tuổi dậy thì, trưởng thành, thời đại học hồn nhiên nhất của em mà anh khao khát, thế nhưng em may mắn biết bao em vẫn được gặp anh ——

Ngô Thế Huân, em yêu anh.

Cánh tay anh ôm cô càng chặt hơn, anh kề sát lỗ tai cô, không cho nửa âm nào bị gió thổi đi: “Anh cũng yêu em, Lâm Duẫn Nhi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro