Chương 32-35


CHƯƠNG 32

Khi trở về mặt đất, bàn chân Lâm Duẫn Nhi mềm nhũn đứng không vững, chỉ dựa vào người Ngô Thế Huân cô mới cảm thấy mình sống lại lần nữa, mọi người bên cạnh thấy bọn họ nhảy xuống bất giác vỗ tay, một vài cặp tình nhân bị họ ảnh hưởng mà nóng lòng muốn thử xem.

Sinh lực cuối cùng trên người Lâm Duẫn Nhi đã dùng hết, lại còn bị người nào đó ôm chặt hôn sâu kiểu Pháp, cô thở hổn hển, đợi khi lên xe cô lập tức ngồi phịch trên chỗ ngồi, ngay cả sức lực nói chuyện với Ngô   Thế Huân cũng không có. Ngô Thế Huân nhìn người bên cạnh thật sự mệt mỏi rã rời, anh tìm chỗ dừng xe, rồi ôm cô đến ghế sau, chỉnh lại điều hoà, đắp chăn cho cô, lúc này mới tiếp tục chạy xe.

Khi đến dưới lầu nhà trọ của Lâm Duẫn Nhi thì đã tám giờ tối, nhưng hai người đều chưa ăn cơm, thấy dáng vẻ hiện tại của Lâm Duẫn Nhi đoán chừng chẳng muốn ăn mà chỉ muốn ngủ thôi, nhưng chơi nửa ngày trời toàn thân đổ đầy mồ hôi, thế thì khẳng định ngủ không thoải mái. Nghĩ lại dù thế nào cũng phải đánh thức cô, Ngô Thế Huân nhìn người đang ngủ say, anh khoá xe vào trong tiệm cơm ngoài nhà trọ mua hai phần cháo trứng muối thịt nạc đóng gói về, lúc này anh mới trở lại trong xe bồng Lâm Duẫn Nhi. Haiz, em ngủ nhiều một lúc đi.

Lâm Duẫn Nhi mơ màng cảm thấy mình về nhà trọ, cô nằm lì trên sofa, Ngô Thế Huân đem đồ ăn còn thừa bữa trưa bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, rồi đổ cháo vừa mua về ra, đang bận rộn thì một đôi tay từ phía sau quấn lấy anh, Lâm Duẫn Nhi ôm anh cụng đầu sau lưng anh, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo —— “Cháo ở đâu thế?” Âm thanh mơ màng.

“Anh mua dưới lầu.” Anh kéo cô về phía trước, hôn lên gương mặt còn buồn ngủ kia, “Mau đi tắm rửa.”

Lâm Duẫn Nhi nửa híp mắt tìm áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.

Chờ Ngô Thế Huân hâm nóng đồ ăn xong thì vừa lúc Lâm Duẫn Nhi đi ra, Ngô Thế Huân bảo cô ăn trước còn mình cầm quần áo cũng đi tắm. Lâm Duẫn Nhi mới ăn nửa bát cháo thì Ngô Thế Huân đã tắm xong, trước sau chỉ mười phút.

Đàn ông tắm rửa luôn nhanh hơn phụ nữ. Cô suy nghĩ.

Kỳ thật Ngô Thế Huân chỉ tắm qua loa, cả người đầy mùi mồ hôi anh không chịu được, lát nữa về nhà anh sẽ ngâm nước tắm lần nữa.

Đợi Lâm Duẫn Nhi ăn xong thì Ngô Thế Huân đưa cô về phòng.

“Anh thì sao?” Lâm Duẫn Nhi hỏi.

“Rửa bát xong anh trở về.”

Đôi mắt nhỏ của Lâm Duẫn Nhi ai oán: “Không muốn.”

Ngô Thế Huân nhướng mày: “Ngô phu nhân muốn anh ở lại?”

Lâm Duẫn Nhi gật đầu.

“Xảy ra chuyện em phụ trách?”

“Em tin anh.”

“Nhưng anh không tin Ngô lão nhị.”

Lâm Duẫn Nhi: “………….”

Cuối cùng Ngô Thế Huân vẫn ở lại. Đương nhiên, Ngo lão nhị và…bàn tay của Ngô phu nhân lại tiến hành một đợt gặp gỡ thân mật.

Hôm sau Ngô Thế Huân lái xe đưa Lâm Duẫn Nhi đi làm, chờ cô đi vào toà cao ốc anh mới lái xe đi. Ngô Thế Huân bận rộn nhiều việc, rất nhiều rất nhiều, bận đến nỗi ngay cả thời gian trả lời máy của Lâm Duẫn Nhi cũng chẳng có, cũng không thể nói không có, Ngô Thế Huân là một người khi làm việc thì sẽ hoàn toàn tập trung, thương trường như chiến trường, vừa thất thần nhoáng trong giây lát là thua hơn trăm ngàn vạn, tuy rằng công ty là của anh, thua lỗ một tí không có ảnh hưởng gì lớn đến anh, nhưng trong công ty có nhiều nhân viên như vậy, người ta cũng có vợ con, anh không lo cho mình nhưng cũng phải lo cho nhân viên chứ? Trước đó Lâm Duẫn Nhi còn nhịn gọi điện thoại mà chỉ gửi một vài tin nhắn, sau khi bị “lạnh nhạt” cô từ bỏ, huống hồ cô cũng không rảnh rỗi, tuy rằng công việc không nhiều lắm nhưng vẫn nên hoàn thành với chất lượng cao.

Lúc ăn trưa cô nhận được điện thoại của cô bạn Tống, một câu “a lô” còn chưa nói xong thì bên kia đã nói, “Lâm Duẫn Nhi, tớ mang thai rồi!”

Giọng điệu của từ “rồi” nhẹ nhàng lại sáng sủa, rõ ràng cao giọng, âm thanh còn mang theo ý cười không thể nào che giấu —— à, xem ra Ngô Nam Thành có cùng tâm trạng với Tống Thanh Vãn.

“Cậu phát hiện khi nào thế?” Biểu tình của Lâm Duẫn Nhi rất phức tạp kỳ lạ.

“Vừa làm kiểm tra xong.” Tống Thanh Vãn hình như nhớ tới gì đó, âm thanh mềm nhẹ mang theo vẻ sửng sốt, “Không thể nào cậu…còn chưa thích ứng?”

“Ừ.” Lâm Duẫn Nhi rầu rĩ đáp.

Bên kia thở dài một hơi: “Ngô Thế Huân bằng lòng với cậu không cần con cái ư?”

“Ừm.” Nói đến đây Lâm Duẫn Nhi rất buồn bực. Haiz, bạn thân mang thai rõ ràng là chuyện tốt, sao lại bị cô làm mất không khí chứ?

Tống Thanh Vãn kinh hãi. Ngô Thế Huân lại bằng lòng cho cô nàng này gây rối như thế?! Nói không cần con cái thì không cần con cái?! Tống Thanh Vãn còn định nói gì nữa thì di động bên tai bị Ngô Nam Thành cầm lấy, anh ta nhíu mày, không phải vừa rời khỏi có hai giây sao, lúc nào cũng nhìn thấy nhau, Tống Thanh Vãn uất ức: “Em đang gọi điện cho Lâm Duẫn Nhi đấy…”

“Có chuyện gì anh nói với cô ấy, di động có phóng xạ, không tốt cho cơ thể.”

Tống Thanh Vãn trầm lặng. Cô lẩm bẩm, anh nói gì với cậu ấy chứ? Nói chuyện về chu kỳ bà dì nhãn hiệu băng vệ sinh bắp đùi giảm béo gầy nhỏ chuyện riêng tư sao?

Lâm Duẫn Nhi láng máng nghe được tình huống bên kia, chỉ chốc lát sau âm thanh của Ngô Nam Thành vang lên: "Lâm Duẫn Nhi, có rảnh qua đây.”

Bên kia Tống Thanh Vãn nói: “Hầy…đừng bảo cậu ấy qua đây…”

Ngô Nam Thành nhìn vợ yêu.

Tống Thanh Vãn nói thật: “…Lâm Duẫn Nhi có bóng ma tâm lý đối với phụ nữ có thai…”

“Cậu ấy đã bắt đầu lộ thai chưa?” Lâm Duẫn Nhi hỏi, Ngô Nam Thành nghe vậy liền nhíu mày, “Còn chưa, thêm một tháng nữa mới nhìn ra.”

Lâm Duẫn Nhi như rút được gánh nặng mà thở ra một hơi —— cũng được.

“Hôm nay tan tầm tôi sẽ đi qua thăm cậu ấy.”

“Ừ.” Ngô Nam Thành cúp máy. Hy vọng “bóng ma tâm lý đối với phụ nữ có thai” của Lâm Duẫn Nhi không phải là vừa thấy bà bầu liền phát cuồng, mặc dù anh ta cảm thấy mình suy nghĩ nhiều nhưng chuyện có liên quan đến an toàn thân thể của Tống Thanh Vãn, sau khi đưa người về nhà Ngô Nam Thành vẫn dặn thêm vài câu với người giúp việc.

CHƯƠNG 33

Sau khi nhận điện thoại của Tống Thanh Vãn, Lâm Duẫn Nhi vừa làm việc vừa thất thần, vốn chỉ cần sao chép hai bản văn kiện chẳng hiểu sao lại thành bốn bản, lúc cầm đến văn phòng cấp trên, lão Trần dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn cô, chờ lúc cô nhận ra thì đã ra khỏi văn phòng.

Trong lòng mỗi người đều có một vài khúc mắc? Ai lại muốn nhớ về quá khứ đau lòng chứ? Lâm Duẫn Nhi rất dửng dưng với sự bướng bỉnh trong lòng mình, đối với sự cố chấp không cần con cái của mình cô cũng hờ hững —— cô tôn trọng người khác có một số điểm ngang ngạnh, cũng tôn trọng của riêng mình, vì thế cô chưa từng nghĩ tới ép buộc bản thân thay đổi hoặc là nghiêm túc đối mặt với vấn đề. Nói thật ra, con người phải duy trì một số mặt trái mới sinh hoạt tự do, những loại người thiện lương không sắc sảo sẽ không chịu nổi sóng gió, dễ dàng bị xã hội hủy hoại.

Tự mình khai thông tâm lý hai lần, Lâm Duẫn Nhi xem đồng hồ, à, đến giờ tan tầm rồi.

Cô trân trọng thời gian ở cùng Tống Thanh Vãn, chờ khi cô bạn lộ thai hai người đoán chừng đến năm sáu tháng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.

Lúc Tống Thanh Vãn mở cửa cho Lâm Duẫn Nhi, vẻ mặt cô trở nên cảnh giác, đứng bên ngoài cách một mét, Tống Thanh Vãn trầm lặng.

Haiz, vẻ mặt kia là thế nào hả?

Hai người một trước một sau vào nhà, Tống Thanh Vãn ngồi sofa bên này, Lâm Duẫn Nhi ngồi sofa bên kia, khoảng cách chính giữa là nửa mét. Tống Thanh Vãn đứng dậy chuẩn bị rót đồ uống cho cô, Lâm Duẫn Nhi lập tức đứng lên: “Đừng! Đừng! Đừng! Chị đây tự làm!” Nói xong cô liền đi qua rót một ly nước chanh, đang lúc định rót ly thứ hai thì cô dừng tay, nhìn cô bạn hỏi: “Cậu uống cái này được chứ?”

Tống Thanh Vãn: “…….” Cậu đến nỗi thế sao? Thấy Tống Thanh Vãn gật đầu, Lâm Duẫn Nhi vẫn lo lắng, cô hướng về phòng bếp hô lên: “Dì Tôn ơi!” Phụ nữ trung niên chú trọng những điều này nhất,  tốt nhất nên hỏi một câu.

“À! Có gì không?”

“Thanh Vãn có thể uống nước chanh được không ạ?”

“Được mà.” Dì Tôn từ phòng bếp đi ra, cười tủm tỉm, “Bổ sung vitamin, rất tốt cho em bé.”

Lâm Duẫn Nhi thấy người đi ra, nhét thứ cầm trên tay cho dì Tôn: “Dì ra rồi, pha thêm nhiều cho cậu ấy.” Cô cầm ly của mình trở về sofa, ánh mắt né trái né phải cứ không nhìn Tống Thanh Vãn.

Tống Thanh Vãn thở dài một hơi, cô đi qua chỗ Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi lại mau chóng đứng dậy ngồi sang sofa đối diện, giọng điệu không tốt: “Cậu làm gì thế hả?!”

Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Duẫn Nhi liền hối hận —— nói thế nào đi chăng nữa cũng là Tống Thanh Vãn, hai người đã chơi chung với nhau từ khi chào đời, tình cảm hơn hai mươi năm, mặc dù cô có bóng ma tâm lý cũng không nên nhắm vào cô bạn thân. Trái tim bình tĩnh lại, cô ngồi trở về bên kia, tay chân cứng ngắc không biết đặt đâu, giọng điệu chầm chậm: “…Tớ không có ý gì đâu…”

Tống Thanh Vãn cũng hiểu, cô thở dài một hơi, cô nắm chặt bàn tay của Lâm Duẫn Nhi, chầm chậm dè dặt đặt lên bụng mình, tay cô liền run rẩy —— “…..Thanh Vãn…….” Cô cảm thấy mình sắp khóc ra.

Tống Thanh Vãn: “Bây giờ còn chưa nhìn ra gì cũng chẳng sờ thấy gì cậu khẩn trương làm chi hả?”

Lâm Duẫn Nhi: “Vậy cậu muốn tớ sờ làm chi?!” T T

Tống Thanh Vãn: “……………..”

Cuối cùng cô bỏ cuộc, vẻ mặt của Lâm Duẫn Nhi như là chịu chết thật không dám nhìn thẳng.

Lâm Duẫn Nhi thở phào một hơi —— F*ck, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh rồi.

Tống Thanh Vãn quả thật mang thai, nhưng bởi vì mới hai tháng, thật sự chưa nhìn ra được gì. Lâm Duẫn Nhi nghĩ rằng chỉ cần mình không để ý chuyện Tống Thanh Vãn mang thai là thật thì vẫn còn thế ở cùng nhau như thường.

Hai người ngồi gần nhau nói chuyện, câu được câu không. Tống Thanh Vãn thật sự tò mò cái “Ừ” trước đó của Lâm Duẫn Nhi, Ngô Thế Huân thật sự dự định không cần con cái ư? Lấy sự hiểu biết của cô về người đàn ông trong nhà họ Ngô mà nói, chuyện này 99% không thể nào trở thành sự thật.

Ngô Nam Thành còn nói năm năm sau muốn có thêm một đứa nhỏ nữa…

“Anh ấy thật sự không cần?”

“Ừm.”

“Cậu thuyết phục thế nào?”

Lâm Duẫn Nhi không nói gì, chỉ uống một ngụm nước chanh.

“Sao anh ấy làm thế?!” Tống Thanh Vãn như là nghĩ tới gì đó, hết sức khó tin, “Là bởi vì cậu khóc?”

Lâm Duẫn Nhi lặng lẽ gật đầu.

Về phần tại sao Tống Thanh Vãn thần kỳ nghĩ ra lý do như thế, cô biết cô bạn mình bướng bỉnh. Hồi đại học Tống Thanh Vãn đi qua trường Lâm Duẫn Nhi thăm cô, hai người đi trên đường trông thấy một cặp tình nhân cãi nhau, vừa mới bắt đầu hai người tranh cãi ầm ĩ, cô gái giận dữ vung bạt tai vào chàng trai, rồi xoay người bỏ đi, hai người ở phía đối diện cô gái kia nên đương nhiên nhìn thấy cô ấy quay người lại khóc, chàng trai kia bị ăn một tát xong mặt mũi rất khó coi, anh ta nổi giận đùng đùng kéo cô gái kia lại, trên cánh tay nổi lên gân xanh, chờ đến lúc anh ta xoay người cô gái qua, khi nhìn thấy cô gái khóc, tức giận trong mắt anh ta chợt tan biến, qua hồi lâu mới thẫn thờ thốt ra một câu: “…Anh sai rồi. Em đừng khóc.”

Lúc ấy Lâm Duẫn Nhi đã nói: “Sau này tớ cũng sẽ tìm được một người đàn ông vì tới rơi lệ mà bằng lòng nhượng bộ tất cả.”

Lúc ấy Tống Thanh Vãn đã nói: “Thôi đi, đàn ông tốt thế nào đi chăng nữa cũng không cưới một người không muốn sinh con cho anh ta.”

Mà hiện tại lại có một Ngô Thế Huân, chỉ vì Lâm Duẫn Nhi khóc mà bằng lòng làm ra thoả hiệp lớn như vậy. Tống Thanh Vãn thật sự không thể tưởng tượng được, người đàn ông kia thoạt nhìn rất có nguyên tắc không dễ dàng dao động, lại bởi vì vài giọt nước mắt mà sắt thép hoá thành mềm dẻo, thật là thất vọng!

Trái lại, lần đầu tiên Tống Thanh Vãn cảm thấy Lâm Duẫn Nhi rất ích kỷ bướng bỉnh —— không nên làm chuyện như thế, khúc mắc cũng chẳng phải không thể tháo gỡ, cậu dự định giữ mãi cả đời ư?

CHƯƠNG 34

Buổi trưa Ngô Nam Thành có một bữa tiệc nên không trở về ăn cơm, trên bàn cơm chỉ còn hai người các cô. Rõ ràng là Tống Thanh Vãn tự nói muốn ăn canh sườn rong biển, nhưng khi dì Tôn bưng lên lại không chạm đũa, lơ đãng nhìn mấy lần rồi đứng dậy chạy vào toilet, nôn nghén rất dữ dội, Lâm Duẫn Nhi nghe được âm thanh kia cảm thấy cô bạn mình như muốn nôn cả ruột gan ra, cô lo lắng chạy tới xem lại bị Tống Thanh Vãn giữ chặt, tránh cũng không tránh, Tống Thanh Vãn bóp chặt cổ tay cô như là nắm bắt mạng sống, đợi Tống Thanh Vãn nôn xong rồi, cô ngẩng lên khuôn mặt trắng bệch, hồi lâu chưa thở lại bình thường.

Lâm Duẫn Nhi dìu cô bạn đi ra, mặt mày cô nhăn nhúm, tâm trạng hết sức phức tạp. Cả đời này Tống Thanh Vãn ghét nhất bị ngã bệnh, cô nói ngã bệnh không chỉ có thân thể, ngay cả tinh thần cũng giống như không thuộc về mình, cô sợ loại cảm giác không thể khống chế bản thân. Vì thế từ nhỏ cô đã chăm sóc tốt sức khoẻ cũng như tinh thần, nhìn thấy một người gầy gò yếu ớt, ai có thể nghĩ rằng đã hơn hai mươi năm trời mỗi sáng cô vẫn kiên trì tập thể dục một tiếng? Hồi các cô còn nhỏ, Tống Thanh Vãn kéo Lâm Duẫn Nhi cùng tập luyện, vì thế cơ thể của Lâm Duẫn Nhi cũng khoẻ mạnh, mấy năm nay tuy rằng ngồi lâu trong văn phòng nhưng vẫn còn thừa lại tố chất của nhiều năm qua nên Lâm Duẫn Nhi cũng chẳng ngã bệnh bao nhiêu.

Hiện tại, vì Ngô Nam Thành, cô mang thai, tái nhợt yếu ớt, đã mấy ngày ăn không vô, ngửi chút mùi không hợp liền nôn mửa… Cái này còn đau khổ hơn cả ngã bệnh đấy Thanh Vãn. Vì sao cậu chịu đựng chứ…

“Duẫn Nhi, lúc mới biết mình mang thai, tớ rất sợ hãi.”

“Cậu sợ gì?”

Tống Thanh Vãn cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, cô mỉm cười: “Cũng chẳng biết sợ gì… tớ chỉ cảm thấy sợ thôi… Nó vậy mà ở trong người tớ, tớ lại sắp trở thành người mẹ, Duẫn Nhi, loại cảm giác này thật nói không nên lời…”

Lâm Duẫn Nhi bĩu môi.

Phụ nữ chỉ cần mang thai là thế… cái loại cảm giác nói không nên lời…

Tống Thanh Vãn thở dài một hơi: “Duẫn Nhi, một ngày nào đó cậu sẽ cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ấy.”

“Vì sao chứ?”
“Bởi vì anh ấy đáng để cậu đau đớn vì anh ấy.”

“Người có thể khiến tớ sẵn lòng đau đớn vì anh ấy nhất định không muốn tớ đau đớn.”

“Sinh ra một bé Ngô, giống như anh ấy hồi nhỏ, cũng giống như cậu hồi nhỏ, tựa như hai người các cậu trở thành một thể, cậu nhìn đứa bé thì nhớ tới người lớn, cảm giác như vậy không tốt sao?”

“Bọn tớ có thể nhận con nuôi.”

“Nhưng không phải là của anh ấy.”

“Chỉ cần có tình yêu, không phải là một nhà ba người ư.”

“Bởi vì yêu nên cậu mới muốn một bé Ngô.”

Lâm Duẫn Nhi bĩu môi: “Thứ lỗi cho tớ không thể lĩnh hội cõi lòng theo lời của cậu.”

Tống Thanh Vãn phát hiện, khúc mắc của Lâm Duẫn Nhi thật sự buộc quá chặt, không tốn nhiều tâm tư thì tuyệt đối không thể tháo gỡ. Cô cố gắng, đáng tiếc thất bại, chỉ có thể lặng lẽ thắp ngọn nến cho người nào đó. Con đường dài đằng đẵng, Ngô Thế Huân anh tự bảo trọng nhé.

Đảo mắt đến ngày chủ nhật, hai người hẹn nhau đi xem nhà, 160 mét vuông, không tính vườn hoa nhỏ. Thành thật mà nói, khi Lâm Duẫn Nhi biết còn có vườn hoa nhỏ cô đã hết hồn, Ngô Thế Huân nói: “Không phải cùng hoàng tử đi hái nấm sao? Hoàng tử thoả mãn yêu cầu này của em.” Lâm Duẫn Nhi囧.

Căn nhà có một tầng, hai phòng ngủ, một phòng sách, một phòng tập thể thao, trong phòng ngủ chính có phòng tắm, còn có phòng vệ sinh riêng, phòng khách và ban công đều rất lớn, đi vào nhà chính là phòng ăn, bên trái là phòng bếp và phòng giặt đồ. Thực ra phần lớn cấu trúc của ngôi nhà đều bình thường, trang hoàng thiết kế mới là nhân tố quan trọng quyết định căn nhà này đẹp hay không, mua nhà chỉ là xem phát triển thế nào và chất lượng của nó, chỉ cần chất lượng tốt, Lâm Duẫn Nhi thấy mua ở đâu cũng tốt. Đây là điểm cô hoàn toàn tin tưởng Ngô Thế Huân. Vì thế hai người đi xem ba chỗ Ngô Thế Huân đã chọn, tổng hợp lại, hoàn cảnh tiểu khu, phần tầng lầu vẫn còn đợi thế nào, cuối cùng họ quyết định mua ngôi nhà đầu tiên, gần công viên, khá thanh tĩnh, không tính là hẻo lánh, nhưng không ở phố xá sầm uất, cộng thêm một vườn hoa nhỏ. Ngoại trừ giá cả, Lâm Duẫn Nhi đều rất hài lòng.

Nhưng tiền nào đồ nấy, Lâm Duẫn Nhi cắn răng nhắm mắt gật đầu đồng ý, mua nhà thế này cô giống như người kiếm được mấy trăm vạn. Khi Lâm Duẫn Nhi run rẩy lấy ra thẻ ngân hàng của mình, cô cảm thấy trái tim mình như bị cắt thành từng mảnh, dành dụm nhiều năm thế mà.

Ngô Thế Huân cầm lấy, nhìn Lâm Duẫn Nhi rồi cười: “Em có bao nhiêu?”

Lâm Duẫn Nhi vẫy tay bảo anh đến gần nói nhỏ, Ngô Thế Huân bị ánh mắt híp nhỏ của cô chọc cười, anh kéo cô qua xoa tóc cô, rồi ôm vào trong lòng: “Nói.”

“Năm vạn.”

Ồ, nhiều hơn anh tưởng tượng.

“Lâm tiên sinh anh có ghét bỏ Ngô phu nhân là người nghèo nàn không?” Lâm Duẫn Nhi ngước mắt nhìn anh.

“Ngô phu nhân là nhà bạc triệu, không nghèo nàn.”

Lâm Duẫn Nhi híp mắt vui vẻ.

Giờ phút này tâm trạng của Ngô Thế Huân vô cùng tốt. Anh biết mình có được một báu vật —— cho dù em nghèo hay giàu, cho dù anh nghèo hay giàu, chúng ta đã ở cùng nhau thì sẽ cùng gánh vác tất cả mọi thứ trong cuộc sống, anh sẽ cố gắng dùng những gì mình có mà tạo ra mọi thứ cho cuộc sống của chúng ta, không liên quan với sự khác biệt giới tính, chỉ liên quan đến tình yêu.

CHƯƠNG 35

Căn nhà thanh toán tiền một lần, thủ tục còn lại đều giao cho trợ lý của Ngô Thế Huân làm. Trợ lý của Ngô Thế Huân lần trước Lâm Duẫn Nhi ngã bệnh đã đưa thuốc qua, bởi vì ngã bệnh nên Lâm Duẫn Nhi không nhìn thấy, lần này gặp mặt, ánh mắt Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân đầy ẩn ý. Ngô Thế Huân nhận được thông tin từ ánh mắt của cô nàng Lâm nào đó, anh bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng người ta còn ở đây anh không tiện nói chuyện, Ngô Thế Huân ký xong mấy phần văn kiện trợ lý đưa tới thì giao lại còn dặn dò vài chuyện về việc nhà cửa, đợi đến lúc chỉ còn lại hai người, Ngô Thế Huân nói: “Cô ấy đã kết hôn.”

Lâm Duẫn Nhi rất tự nhiên “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Em không hỏi anh giải thích làm gì.” Vẻ mặt kia như là nói thế này “Ai để ý chứ” “Em không ngại đâu” “Chẳng phải là đồng nghiệp thôi à” “Em hiểu”.

Ngô Thế Huân gật đầu: “OK.” Anh cũng chẳng nói gì nữa.

Hai người lái xe đi ăn cơm.

Trên đường.

“Lát nữa đi gặp nhà thiết kế, em hãy nói ra ý kiến của mình.”

“Hừ.”

“Hôm nay đi đâu ăn?”

“Hừ.”

“Em xác định không ngại?”

“Không ngại.”

“Ăn món cay Tứ Xuyên không?”

“Hừ.”

Ngô Thế Huân: “…………”

Khi chờ đèn đỏ ở ngã tư đường, ánh mắt sâu thẳm của Ngô Thế Huân bay qua.

Lâm Duẫn Nhi: “Được, tới quán ăn món cay Tứ Xuyên đi. Ăn xong chúng mình đi gặp nhà thiết kế.” Cô ưỡn ngực thẳng lưng, dáng vẻ ngoan ngoãn, không còn là cô gái kiêu ngạo “hừ” mãi như lúc nãy.

Đèn đỏ + ánh mắt của Ngô Thế Huân = lần gặp thứ hai, ngang ngửa với nửa X nửa O ~~o(>_<)o ~~

Đối mặt với sự uy hiếp của Ngô lưu manh sắc lang, Lâm Duẫn Nhi chỉ đành cúi đầu dưới thế lực ác bá.

Thực ra Lâm Duẫn Nhi để ý đến cô trợ lý kia không phải xuất phát từ sự nghen tị của một cô gái với một người đẹp, buồn cười, nếu ngay cả điểm ấy cũng không tin tưởng anh thì hai người còn kết hôn làm chi?!

Lúc ăn cơm, bên cạnh bọn họ là một đôi tình nhân. So với cuộc trò chuyện nhạt nhẽo của Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân thì hai người ở bàn kia mới giống một đôi tình nhân hơn. Chẳng hạn như ——

“Ông xã ~ lại đây ~ há mồm ~~”
“A ~~”

“Ăn ngon không?”

“Bà xã đút ăn đương nhiên ngon rồi ~” sau đó hai người dính vào nhau. Sau khi trao đổi nước bọt mặt mày chứa đầy sắc xuân, nam nữ dịu dàng như nước, rúc vào nhau, anh đút em một miếng, em đút anh một miếng, uống nước còn miệng đối miệng…

Lại như là ——

“Ông xã ~”

“Gì thế, bà xã?”

“Không có gì, chỉ muốn gọi anh ——”

“Dễ thương quá ~”

“Đáng ghét ~”

“Thẹn thùng càng đáng yêu hơn ~”

“Ông xã ~”

“Bà xã ~”

…………

…………………

Lâm Duẫn Nhi ăn một ngụm canh giá đỗ thiếu chút nữa là sặc sụa. Tôi nói này, hai người có thể suy nghĩ một chút đây là nơi công cộng không hả? ╮(╯▽╰)╭ Nếu muốn chơi thế thì vào khách sạn đi?

Lâm Duẫn Nhi ở bên cạnh cặp đôi sến súa kia mà run rẩy ăn canh, từ từ, từ từ, coi chừng nghẹn họng…

Ngô Thế Huân cười như không cười nói: “Bà xã?”

Lâm Duẫn Nhi cầm thìa canh run lẩy bẩy, quá khiếp sợ hồi lâu chưa nói ra lời. Lâm tiên sinh ngài có thể đừng làm em sợ không ╮(╯▽╰)╭

“Bọn họ kết hôn chưa?” Ngô Thế Huân hỏi.

“Chưa đâu.” Lâm Duẫn Nhi rất khẳng định về điểm này, chỉ có chưa kết hôn mới gọi “ông xã” “bà xã”, người đã kết hôn khẳng định ngại “ông xã” “bà xã” rất buồn nôn.

“Vậy gọi ‘ông xã’ ‘bà xã’ làm gì?” Ngô Thế Huân nhướng mày.

Lâm Duẫn Nhi: “…Đây là tình thú.”

Trải qua mấy tháng ở bên nhau, Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc xác định Ngô Thế Huân thật là một người đàn ông truyền thống, hai người kém nhau mười tuổi, khác biệt của mười năm vẫn phải có. Ví dụ như, anh không thích cuộc sống ăn chơi trác táng của nam nữ thanh niên hiện nay, đối với những chuyện không tốt cho sức khoẻ anh chưa bao giờ thích làm. Lại như là, sau khi kết hôn mới có thể làm việc kia, hay như hiện tại anh cho rằng người đã kết hôn mới được gọi “ông xã” “bà xã”…….

“Em cảm thấy đây là tình thú?”

Lâm Duẫn Nhi mau chóng lắc đầu.

Ngô mỉm cười: “Anh cảm thấy cũng không tệ lắm.”

Lâm Duẫn Nhi khuỵu xuống rơi lệ đầy mặt: “Lâm tiên sinh, anh không biết ‘Ngô phu nhân’ to lớn hơn đồ bỏ ‘bà xã’ rất nhiều sao?”

Ngô Thế Huân: “Phu nhân của Ngô Nam Thành cũng được gọi là ‘Ngô phu nhân’.”

Lâm Duẫn Nhi: “Em còn có thể là ‘bà xã’ của người khác đấy!”

Trên bàn bầu không khí nhất thời kỳ lạ —— Ngô Thế Huân vừa nhai thịt bò vừa nhìn cô, Lâm Duẫn Nhi vùi đầu húp canh, trong lòng gào thét —— lụa trắng! Hạc đỉnh hồng! Khảm đao! Chính mày chọn một loại đi! Đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày đánh mày…….

“Của người khác?” Ngô Thế Huânvẫn vừa ăn vừa nhìn cô, âm thanh trầm thấp, lộ ra một luồng khí lạnh.

Lâm Duẫn Nhi vội vàng nhích qua, làm ra vẻ tiểu thiếp: “Hoàng thượng, nô tỳ sai rồi.”

“Hừm.”

“Chàng vững như đá tảng, thân thiếp như cỏ lau, cỏ như tơ dai dẻo, đá tảng vững bền lâu*.”

(*) Đoạn này trích từ bài thơ Tiêu Trọng Khanh thê – Đệ nhị đoạn, người dịch: Điệp luyến hoa [nguồn: thivien.net]

“Không dám nhận.”

“Hoàng thượng!” Lâm Duẫn Nhi ra vẻ nước mắt lã chã, “Chẳng lẽ chàng đã quên Hạ Vũ Hà ở ven hồ Hạ Minh năm đó sao?”

Bàn bên cạnh phun đồ ăn ra, cặp tình nhân sến súa phun cơm lên mặt nhau, anh nhìn em, em nhìn anh, rồi nghiêng đầu đồng thời nhìn sang Lâm Duẫn Nhi, bốn con mắt lộ vẻ kinh hoảng —— chị hai, chị không có việc gì chứ?!

Lâm Duẫn Nhi có cảm giác thích thú báo được thù lớn. Ngô Thế Huân kéo cô vào trong lòng mình: “Gia môn bất hạnh.”

Lâm Duẫn Nhi: “………”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro