Chương 12


Lúc Ngô Thế Huân nói chuyện còn nhéo nhẹ lên tay cô, Lâm Duẫn Nhi vừa bỏ miếng quýt cuối cùng vào trong miệng, vừa nói: "Ngọt."

Tuy rằng không phải loại quả quý hiếm gì, nhưng quả thật là không tồi.

Vị chua ngọt, hương đậm.

"Em bóc cho anh một quả." Lâm Duẫn Nhi vừa nói đã duỗi tay ra cầm một quả, đầu ngón tay hơi dùng sức bóc, vô cùng lưu loát lọt vỏ quả quýt, cô bẻ ra một múi, sau đó đưa ra.

Ngô Thế Huân vẫn giữ tư thế dựa vào sô pha, mang theo dáng vẻ biếng nhác tùy ý, anh giơ tay gỡ cà vạt, lại không có thêm động tác khác

Lâm Duẫn Nhi thu tay lại, cúi đầu gỡ nốt xơ quýt ra, dáng vẻ cụp mi vô cùng dễ thương, ở dưới ánh đèn lại càng xinh đẹp ngoan ngoãn.

Động tác của cô rất nhanh, chưa đến 10s đã xử lí xong, ngẩng đầu nhìn anh: "Ngô Thế Huân, anh không ăn sao?"

Đầu ngón tay cô gái nhỏ màu xanh nhạt, đặc biệt vừa lột xong quả quýt, móng lại sạch sẽ như một viên ngọc xinh đẹp được cắt tạo tỉ mỉ.

Ngô Thế Huân giật mình, khóe mắt cùng khóe miệng đều hơi hơi nâng lên, “Em đút cho anh đi. ”

Cũng chỉ là đút một quả quýt thôi mà, dù sao trong phòng khách cũng chả có ai khác, Lâm Duẫn Nhi cũng không thấy ngượng ngùng, cô tiến lại gần một chút, sau đó đưa tay để quả quýt bên môi anh.

Chờ Ngô Thế Huân hé miệng, cô liền đút miếng quýt, lúc định thu tay lại, ngón tay đột nhiên bị anh cắm nhẹ.

Ngô Thế Huân rất biết chừng mực, không để cô rút tay ra ngoài nhưng cũng chẳng đến mức làm cô thấy đau.

Cảm giác trên đầu ngón tay truyền đếm hết sức rõ ràng, cô thậm chí còn cảm nhận được đầu lưỡi của ah khẽ đảo qua lòng bàn tay, ma sát nhẹ nhàng, tựa như truyền tới cả đáy lòng.

Trong lòng Lâm Duẫn Nhi như có dòng điện chạy qua, nhưng chưa đến ba giây, Ngô Thế Huân đã buông tay cô ra, anh nuốt miếng quýt xuống.

Lâm Duẫn Nhi bị ma xui quỷ khiến lại hỏi một câu: “Còn muốn ăn nữa không?”

Quả nhiên là ma xui quỷ khiến, hỏi xong cực kì hối hận.

Lâm Duẫn Nhi hận không thể đem những lời này nuốt trở lại, cô nhéo nhéo đầu ngón tay, sau đó nghe được Ngô Thế Huân cực kì phối hợp nhẹ thả ra một chữ: “Ăn.”

Lâm Duẫn Nhi: “……”

Cô chỉ đành đứng dậy, muốn lấy quả quýt vừa thuận tay đặt lên đĩa quả lại, kết quả, tay còn chưa đụng tới quả quýt đã bị anh nắm cổ tay kéo về

Lâm Duẫn Nhi bị anh đè lên sô pha, cổ tay cô bị anh giữ chặt, không thể động đậy.

Ngô Thế Huân cũng không cho cô thời gian để phản ứng, cúi đầu hôn xuống, môi lưỡi hai người giao nhau đều mang theo vị quýt tươi mát, không phân biệt nổi.

Anh hôn rất mãnh liệt, giống như đã nín nhịn rất lâu rồi.

Lâm Duẫn Nhi vừa hơi không thoải mái mà động đậy thân mình, hai chân đã bị anh dùng đầu gối chặn lại, Ngô Thế Huân hôn từ khóe môi cô dời xuống, dọc theo độ cung bên sườn mặt rồi hôn đến bên tai, anh mở miệng, giọng còn khàn hơn vừa rồi nữa: "Ăn em."

Cũng không biết hôm nay người này có phải uống lộn thuốc không nữa, Lâm Duẫn Nhi nghiêng nghiêng đầu, cố gắng ổn định hô hấp: "Đây là phòng khách nhà anh đấy......."

Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi, Ngô Thế Huân vì ở bên cạnh kiểu người như Lục Cận Thanh nên vài ba ngày đã sinh ra loại ý niệm này.

Lâm Duẫn Nhi đẩy đẩy anh, “Đứng lên, chờ lát nữa bị mẹ với em gái anh thấy....…”

Thì không tốt đâu.

Còn chưa nói xong, cần cổ cô đã thấy lạnh, cô rũ rũ mắt xuống, sau đó liền thấy ngón tay anh đang lộng hành, cửi từng nút từng nút áo sơmi của cô

Bên ngoài Lâm Duẫn Nhi mặc một chiếc áo gió màu xanh lam, bên trong mặc một chiếc sơmi trắng, lúc cửi đến nút áo thứ tư, gió ấm từ điều hòa mới từ từ phả vào da thịt ở phần cổ lộ ra của cô.

Chỉ mới hơn 10p trước cô còn hứng thù bừng bừng mà nhìn bộ dạng muốn khóc của Ngô Du Sở

Bây giờ, muốn khóc lại biến thành cô mất rồi.

Lâm Duẫn Nhi hít sâu một hơi, giơ tay đè bàn tay vẫn đang tiếp tục mò xuống dưới của, "Đi lên lầu......."

Phòng khách dù sao cũng coi như nơi công cộng rồi.

Ngỡ đâu lát nữa Thẩm Văn Hinh và Ngô Thế Huân Sở không tiếng động đi xuống...... Lâm Duẫn Nhi thật không dám nghĩ nữa.

Động tác của Ngô Thế Huân quả nhiên dừng lại, đáy mắt anh lóe lên ánh sáng, sau đó chống bên người Lâm Duẫn Nhi ngồi dậy.

Vì anh như vậy, Lâm Duẫn Nhi lại có chút không bình tĩnh lại được.

Ngô Thế Huân, người này quả nhiên lợi hại, nói đến là đến, nói dừng cũng có thể lập tức dừng lại.

Cô thắt lại nút áo sơmi, cưỡng trức đứng dậy đã bị Ngô Thế Huân kéo đến ngồi trên đùi, tay anh vẫn quy quy củ củ đặt ở bên eo cô, cằm tì lên vai cô, Lâm Duẫn Nhi không nhìn thấy mặt anh, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra.

“Ngoan, để anh ôm một lát.”

Giọng anh vẫn trầm thấp dễ nghe như thế, lúc này lại còn mang theo vài phần mệt mỏi không dễ phát hiện

Trước khi về nước anh đã bận rồi, sau khi về nước cũng vẫn bận rộn như thế.

Mấy ngày nay lúc ở nhà, đôi khi Lâm Duẫn Nhi tỉnh dậy đều thấy Ngô Thế Huân vẫn đang làm việc.

Lâm Duẫn Nhi mím môi, không dám lộn xộn, ngoan ngoãn, tùy ý để anh ôm.

Ngô Thế Huân nhắm mắt lại, vất vả lắm mới đè ngọn lửa dưới bụng xuống, lại nghe thấy Lâm Duẫn Nhi khẽ hỏi: “ Ngô Thế Huân, vụ hot search của em và Lục Chi Nhiên là do anh áp xuống sao?”

Lúc Lâm Duẫn Nhi gọi tên anh, âm cuối tinh tế, hệt như có con mèo nhỏ cào vào lòng anh một cái, Ngô Thế Huân “Ân” một tiếng, “Bị ba anh nhìn thấy thì không tốt lắm.”

Hèn gì mấy hôm trước cũng không quản đến, hôm nay lại áp xuống.

“Em với Lục Chi Nhiên không có gì, chính là ngẫu nhiên gặp mặt thôi.”

Không dễ dàng gì, còn biết giải thích với anh cơ đấy.

Khóe môi Ngô Thế Huân cong cong, thanh thanh đạm đạm trả lời một tiếng như "hừ" ra từ mũi: “Ân.”

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy phản ứng của  Ngô Thế Huân không giống bộ dạng cô nghĩ lắm.

Cô nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: “Thật sự không có gì.”

“Anh biết.”

Lâm Duẫn Nhi cũng không nói gì nữa.

Cách vài phút, cô cảm giác được vòng tay ôm eo cô rõ ràng buộc chặt hơn một chút, anh nghiêng nghiêng đầu, cằm vẫn tì lên vai cô như cũ, môi mỏng lại dán lên vành tai cô khẽ hôn: “Làm sao bây giờ……”

“Cái gì làm sao bây giờ?”

“Vẫn muốn em.”

Lâm Duẫn Nhi: “……”

Âm cuối của Ngô Thế Huân rơi xuống, tay phải đã chui vào áo gió của cô, vạt áo sơmi vốn dĩ sơ vin trong váy, lúc này cũng bị anh dễ dàng kéo ra.

Tay anh thăm dò vào, mới nhéo nhẹ lên eo cô một cái đã khiến người Lâm Duẫn Nhi co lại.

Đầu lưỡi Ngô Thế Huân ở bên môi cô, đáy mắt hiện lên vẻ hứng thú, eo Lâm Duẫn Nhi nhỏ nhắn lại mềm mại, chỉ cần một tay anh là có thể dễ dàng cố định rồi.

Tay anh tiếp tục hướng lên trên, vừa cởi dây áo trong của Lâm Duẫn Nhi ra thì bên ngoài cửa có tiếng động.

Lâm Duẫn Nhi không chú ý, nhưng Ngô Thế Huân nghe được.

Anh nhíu mi, lấy tay ra từ trong quần áo của Lâm Duẫn Nhi, sau đó lại đem áo gió khoác nhanh lại cho cô, ôm cô đặt xuống sô pha.

Giây tiếp theo, cửa đã bị người ta mở ra.

Lúc này Lâm Duẫn Nhi mới phản ứng lại, theo bản năng quay đầu ra nhìn, vừa liếc mắt một cái, đã khiến cô sợ đến mức hô hấp cũng ngừng luôn.

Ngô Bác Đào về trước một ngày.

Ngay lúc mà cô còn chưa chuẩn bị tinh thần chút nào cả.

Trên mặt  vẫn còn rặng mây đỏ chưa tan hết, sau khi bị Ngô Bác Đào nhìn qua, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình.

Trên mặt Ngô Thế Huân vẫn là bộ dạng lạnh nhạt, kéo Lâm Duẫn Nhi đứng dậy: "Ba!"

“Đừng gọi tôi là ba!”

Ông mới không có loại con trai này.

Đều dám trốn ông đi Cục Dân Chính làm chứng nhận.

Giọng Ngô Bác Đào không khống chế được, lập tức gọi Ngô Du Sở trên lầu xuống, hiển nhiên Ngô Du Sở cũng là không ngờ ông sẽ về hôm nay, sửng sốt vài giây mới đứng trên cầu thang chào hỏi: “Ba, ba…… Sao hôm nay ba đã về rồi a?”

Ngô Bác Đào không để ý tới Ngô Du Sở, lúc trước ông ngồi phi cơ nghe Thẩm Văn Hinh nói chuyện này qua điện thoại, đã nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ trút rồi, lúc này lại không thể bộc phát trước mặt Lâm Duẫn Nhi, cố gắng khắc chế xuống: “ Ngô Thế Huân, anh theo tôi lên!”

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy có chút không thích hợp nhưng lại không thể nói không đúng chỗ nào cả

Mí mắt cô nhảy vài cái, theo bản năng liền túm chặt tay Ngô Thế Huân.

“Ngoan a, ở dưới lầu chờ anh.”

Ngô Thế Huân rút tay ra, đi theo Ngô Bác Đào lên lầu.

Rất nhanh, cửa thư phòng “Phanh” một tiếng đóng lại.

Cả Lâm Duẫn Nhi và Ngô Du Sở cùng run rẩy một chút.

Một hồi lâu, Lâm Duẫn Nhi nghe thấy Ngô Du Sở nói hai chữ.

“Xong rồi.”

Giọng cô nàng không lớn, nhưng Lâm Duẫn Nhi có thể nghe ra trong giọng nói của cô có chứa sợ hãi cùng lo lắng.

Lâm Duẫn Nhi đối với cô em chồng này không thể nói là thích, cũng không thể nói là ghét, nhưng đối với chuyện hôm nay, Ngô Du Sở khẳng định biết cái gì đấy, cô nhíu nhíu mày, không nhịn được hỏi một câu: “Ai xong rồi?”

Ngô Du Sở hình như vẫn chưa khồi phục lại tinh thần, buột miệng thốt ra: “Anh trai xong rồi a……”

“Có ý gì chứ?”

Ngô Du Sở đã trở về từ cõi mộng, nhưng cô nàng cũng biết không giấu được, trừng mắt nhìn cô một cái mới nói: "Hôm nay, ba tôi mới biết hai người kết hôn rồi."

Tim Lâm Duẫn Nhi như bị cái gì đó đánh trúng, cực kì nặng nề, đè ép khiến nàng có chút không thở nổi.

Ngô Du Sở lại không cho cô thời gian phản ứng, đỡ tay vịn cầu thang chạy lên lầu, “Cộp cộp cộp” vài tiếng, lộn xộn.

Cả mắt trái và mắt phải của Lâm Duẫn Nhi đồng thời nhảy dựng lên, hơn nữa nhảy còn theo tiết tấu nữa chứ, cô siết chặt ngón tay, một lúc lâu sau mới có chút sức lực ngồi lại xuống sô pha.

·

Ngô Du Sở làm bộ bưng trà đưa nước, vào thư phòng Ngô Bác Đào một lần.

Lúc cọ tới cọ lui muốn đóng cửa, vừa hay nghe thấy giọng nói cực kì tức giận của Ngô Bác Đào: “Anh có nên cưới nó hay không, không phải trong lòng anh hiểu rõ hay sao?”

Tạm dừng nửa giây, tạm thới chuyển tức giận đến người cô nàng, “ Ngô Du Sở, con đóng cửa lại cho ba!”

Tay Ngô Du Sở tay run, run run rẩy rẩy đóng cửa lại.

Cô không cam lòng, bắt đầu dán vào vách cửa nghe lén.

Nhưng mà cánh cửa này quả thật cách âm rất tốt, đến một chữ cũng chẳng nghe thấy.

Mãi đến hơn mười phút sau, Ngô Thế Huân mở cửa đi ra.

Ngô Du Sở ho khan vài tiếng, giọng không khống chế được có hơi bén nhọn: “Anh…… Ba có đánh anh không?”

Ngô Thế Huân liếc cô liếc một cái, không đáp.

Ngô Du Sở: “Anh……”

“Nhân lúc còn sớm lập tức làm sáng tỏ tin tức cho anh, ” Ngô Thế Huân nhíu mi, sắc mặt không được tốt lắm, “Đừng để anh phải tự mình làm.”

Ngô Du Sở không ngờ anh đột nhiên lại lôi chuyện này ra, cũng không dám chống đối gì, "Nga" một tiếng rồi không đáp, ngượng ngùng trở về phòng của mình.

Lúc Ngô Thế Huân xuống lầu, Lâm Duẫn Nhi vừa hay giương mắt nhìn qua.

Đôi mắt cô rất đẹp, mắt hạnh mang theo mấy phần quyến rũ, nhưng ở trên mặt cô lại có vẻ thanh thuần kì lạ.

Nhưng lại chẳng xung đột chút nào cả.

Ngô Thế Huân khẽ cười, “Mệt à?”

Lâm Duẫn Nhi lắc lắc đầu: “Bình thường thôi ạ.”

“Anh quên hợp đồng ngày mai cần ở nhà rồi.”

Lâm Duẫn Nhi hiểu ý anh, hôm nay chắc là không cần ở lại Giang Nam nhất phẩm nữa.

Cô đứng dậy, sau đó nghe được Ngô Thế Huân nói: “Có thể lái xe không?”

“Có thể.”

Hình như nhìn ra đáy mắt cô có vài tia kinh ngạc, Ngô Thế Huân giải thích: “Hôm nay hơi mệt chút.”

Hôm nay Ngô Thế Huân mệt, Lâm Duẫn Nhi có thể nhìn.

Giọng Ngô Du Sở vốn dĩ không tính là lớn, nhưng là ai bảo biệt thự lại an tĩnh quá làm gì, cho nên Lâm Duẫn Nhi đều nghe rõ những lời cô bé nói.

Trong lòng cô có chút loạn, lúc lái xe về nhà gặp đèn đỏ, cố ý phanh xe gấp một chút, người đàn ông ngồi bên ghế phó lái theo quán tính ngã về phía trước, đụng vào lưng ghế.

Trong nháy mắt ấy, Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy lông mày anh nhíu lại, anh nghiêng đầu nhìn qua, giọng có chút nhẹ: "Sao thế?"

Ngón tay cầm lái của Lâm Duẫn Nhi có chút run run, cô dùng sức nắm chặt, sau khi đổi sang đèn xanh, mới nói một câu “Không có gì”, sau đó khởi động xe.

Lúc về đến nhà đã hơn 9h rồi, giờ này cũng không tính là quá muộn.

Sau khi Lâm Duẫn Nhi lái xe về gara, lại đi theo Ngô Thế Huân về phòng.

Cô đi cách anh chỉ hai bước chân, hít sau vài cái mới mở miệng: " Ngô Thế Huân, anh cửi quần áo ra!"

Anh xoay người lại, mi mắt khẽ níu lại, mắt hơi hơi nheo, giọng không lớn, nhưng là có chút nặng, còn hơi ách lại: “Sao thế, muốn à?”

Lâm Duẫn Nhi tự động xem nhẹ lời anh nói, giống như đang muốn nghiệm chứng cái gì, mặt không đổi sắc, lại vội vàng lặp lại một lần: “Cởi quần áo ra——”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro