stares into those forest greens;
Áp lực công việc đè nặng lên vai Furuya Rei như một tảng đá khổng lồ. Những vụ án chồng chất, những cuộc họp triền miên, những nhiệm vụ bí mật khiến hắn gần như kiệt sức. Đồng nghiệp của hắn, nhận thấy sự căng thẳng tột độ của Furuya, đã tặng hắn một tấm vé tham quan triển lãm nghệ thuật. Ngay cả sếp của hắn, Kuroda Hyoue, người nổi tiếng nghiêm khắc, cũng cho hắn một ngày nghỉ để thư giãn đầu óc.
Furuya đến triển lãm với tâm trạng miễn cưỡng. Hắn vốn không phải là người yêu thích nghệ thuật, nên những bức tranh trừu tượng, những tác phẩm điêu khắc kỳ lạ không gây ấn tượng gì với hắn. Hắn đi lang thang qua các phòng trưng bày, cảm thấy buồn chán và mệt mỏi.
Rồi hắn dừng lại trước một bức tranh. Đó là chân dung một người đàn ông ngoại quốc. Đôi mắt của người đàn ông ấy sáng ngời và quý giá như những viên ngọc lục bảo. Furuya, một cảnh sát điều tra dày dặn kinh nghiệm, bỗng dưng cảm thấy một điều gì đó kỳ lạ. Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí hắn biến đổi, Furuya thấy đồng cảm với tên trộm lừng danh Kaito Kid. Hắn đã hiểu cảm giác khi thấy một thứ quý giá mà bản thân ham muốn và ao ước phải sở hữu cho bằng được. Hắn muốn đánh cắp "những viên ngọc lục bảo" trong bức tranh ấy.
Đôi mắt ấy ám ảnh hắn suốt nhiều tháng. Hắn không thể quên được vẻ đẹp kỳ lạ và sức hút mãnh liệt của chúng. Chúng xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trong suy nghĩ của hắn, khiến hắn mất tập trung trong công việc.
Một ngày nọ, Kuroda gọi hắn đến văn phòng. "Chúng ta sẽ có một cuộc điều tra chung với FBI," ông nói.
Furuya không mấy thiện cảm với FBI. Hắn cảm thấy họ quá kiêu ngạo và hay can thiệp vào công việc của Nhật Bản. Hắn đến cuộc họp với vẻ mặt khó chịu.
Khi Furuya bước vào phòng họp, mọi ánh mắt đổ dồn về hắn. Furuya bước vào quá mạnh bạo, khiến cả căn phòng im lặng. Kazami, trợ lý của hắn, vội vàng xin lỗi mọi người và nhắc nhở Furuya đến gặp đặc vụ chủ chốt của FBI.
Furuya không hài lòng chút nào. Hắn tiến đến chỗ một người đàn ông đang xem xét tài liệu. Người đàn ông đó đội một chiếc mũ len và mặc toàn đồ đen. Furuya đứng trước mặt anh ta và chào hỏi.
Người đàn ông ngẩng đầu lên.
Furuya nhận ra ngay lập tức. "Những viên ngọc lục bảo" mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay ở ngay đây.
Người đàn ông đó có đôi mắt xanh lục bảo, sáng ngời và quý giá như trong bức tranh. Đó là Akai Shuichi, đặc vụ FBI tài năng và bí ẩn.
Furuya cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Hắn không thể tin được rằng người đàn ông trong bức tranh lại tồn tại ngoài đời thực, và lại là một đặc vụ FBI.
"Chào anh, tôi là Furuya Rei, từ Cục Cảnh sát Quốc gia Nhật Bản," Furuya nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
"Akai Shuichi," người đàn ông đáp, giọng nói trầm ấm và có chút mỉa mai. "Rất vui được hợp tác với cậu."
Cuộc gặp gỡ định mệnh đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của Furuya. Hắn bị cuốn hút bởi Akai, không chỉ bởi đôi mắt xanh lục bảo mà còn bởi sự thông minh, bí ẩn và tài năng của anh.
Furuya bắt đầu quan sát Akai, cố gắng hiểu rõ hơn về con người anh. Hắn nhận ra rằng Akai không chỉ là một đặc vụ tài năng mà còn là một người đàn ông phức tạp, mang trong mình nhiều bí mật.
Trong quá trình điều tra chung, Furuya và Akai phải làm việc cùng nhau, giải quyết những vụ án hóc búa. Họ dần dần hiểu nhau hơn, vượt qua những định kiến ban đầu.
Furuya nhận ra rằng Akai không hề kiêu ngạo hay can thiệp như hắn từng nghĩ. Anh là một người đàn ông có trách nhiệm, luôn đặt lợi ích của người khác lên hàng đầu.
Akai cũng nhận ra rằng Furuya không chỉ là một cảnh sát giỏi mà còn là một người đàn ông trung thực và dũng cảm. Anh ngưỡng mộ sự tận tâm và lòng yêu nước của Furuya.
Mối quan hệ của họ dần dần phát triển, từ sự nghi ngờ và cạnh tranh ban đầu, trở thành sự tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau.
Furuya vẫn bị ám ảnh bởi đôi mắt xanh lục bảo của Akai. Hắn không thể giải thích được sức hút kỳ lạ của chúng. Hắn chỉ biết rằng hắn muốn bảo vệ chúng, muốn giữ chúng an toàn. Muốn đôi ngọc lục bảo ấy chỉ chiếu lấy hình ảnh của bản thân. Quan trọng hơn, Furuya muốn giữ cho màu xanh lục bảo ấy mãi sáng như bây giờ. Không dính khói lửa nhân gian.
Một đêm nọ, khi họ đang làm việc muộn trong văn phòng, Furuya không thể kìm nén được nữa. Hắn nhìn thẳng vào mắt Akai và nói: "Đôi mắt của anh... chúng rất đẹp."
Akai nhìn hắn, đôi mắt xanh lục bảo sáng lên trong bóng tối. "Cậu...Cậu thực sự tán tỉnh người ta bằng những lời này sao?" anh nói, Akai khẽ cười.
Furuya cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Hắn không biết phải nói gì tiếp theo. Mặc dù câu nói đó có hơi xúc phạm lòng tự trọng của Furuya, hắn không thể tức giận nổi khi đôi mắt ấy nhìn hắn. Furuya nghĩ bản thân hắn chưa từng bị một cám dỗ nào làm chùn bước. Nhưng có lẽ từ khi trông thấy đôi mắt trong bức tranh ở triển lãm, hắn đã thua rồi. Thua một cách triệt để. Thua một cách thuyết phục. Vì chỉ cần Akai cho hắn một ánh mắt, Furuya sẵn sàng dâng hiến mọi thứ hắn có cho anh, chứ đừng nói đến việc có tức giận hay không vì mấy lời nói chọc điên thương hiệu Akai Shuichi. Hắn chỉ biết rằng hắn muốn ở bên cạnh Akai, muốn khám phá những bí mật ẩn chứa trong đôi mắt xanh lục bảo ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro