Hồi 2:Miu

Năm 157 Tái Khởi Niên

Calverna từng là một thành phố trên không – một trung tâm thương mại, nghiên cứu và quân sự của Đế quốc U.S trong kỷ nguyên trước chiến tranh.
Giờ đây, nó không còn bay. Nó  rơi xuống ,vỡ nát và được tái thiết như một pháo đài sống dựa trên cái xác của công nghệ cũ.Bầu trời Calverna không có màu chỉ có ánh đèn đỏ cam nhấp nháy từ hàng trăm tháp giám sát và đường ống thải sinh học.Tầng mây luôn dày,ngả màu nâu xám do khí thải từ các lò xử lý gen khiến ánh sáng mặt trời không bao giờ có thể chạm tới mặt đất .Gió nơi đây không lạnh cũng không mát-nó mang mùi dầu cháy,mô sinh học mục rữa và tạp chất hóa học.Người dân nơi đây gọi nó là "U Phong".

Được xây dựng trên khung xương còn sót lại của thành phố cũ,đây là nơi lãnh chúa Merkharn và các quan chức U.S sống.Tường được tráng hợp kim phản quang để tránh "ánh nhìn của đám thấp kém". Trong khuôn viên phủ,nô lệ phục vụ chỉ được bước trên lối đi riêng-phủ bụi bạc để tránh dấu chân.Ở nơi này,tiếng la hét không bao giờ vang xa-vì tường được thiết kế để "giữ lại âm thanh cần thiết cho quyền lực".Đây là Tầng Thượng-Khu vực Lãnh chúa.Kế tiếp là Tầng Trung-Khu sản xuất và điều phối.Là nơi chế tạo vũ khí sinh học cấp thấp,tái tạo mô sống và thử nghiệm trên dị tộc.Nô lệ ở đây bị chia làm 3 loại:Thí nghiệm sống,Lao động chính,Tình nguyện bất đắc dĩ(cưỡng bức).Thỉnh thoảng người ta sẽ nghe thấy tiếng nổ nhỏ,đèn đỏ nhấp nháy-nghĩa là một "mẫu vật"đã vượt ngưỡng chịu đựng.Cuối cùng là Tầng Dưới-Khu Dân Cư.Đây là nơi sống của nô lệ cấp thấp,người dân bị chiếm đất,dị tộc bị thuần hóa và cả những kẻ bị lãng quên.Nhà cửa ở khu này được chắp vá bằng kim loại gỉ,da sinh học và các tấm chắn rò rỉ từ các nhà máy cũ.Nước uống được lọc từ ống thải kỹ thuật và trẻ em đã phải học cách tránh drone giám sát từ khi lên 3.Toàn thành phố được điều khiển bởi trí tuệ nhân tạo đã lỗi tên là G.A.I.N-đã bị hư hại một phần sau chiến tranh,nên đôi khi nó cấp quyền kiểm soát cho một nô lệ...rồi xóa sạch ký ức sau 10 giây?Mọi hành động đều bị nó giám sát.Mỗi bước đi trong thành phố có thể là bước đi cuối cùng.

Người ta gọi cô bằng số hiệu "287",một nô lệ phục vụ cấp thấp trong phủ Lãnh Chúa Merkharn-một trong ba Tổng trấn quân khu phía Đông của Đế Quốc.Cô có voc dáng nhỏ nhắn gầy gò như thể bị rút hết máu qua từng mùa đông lạnh giá trong tầng hầm.Làn da tái xanh,không phải vì bệnh mà là vì sống quá lâu dưới ánh đèn nhân tạo và bụi kim loại.Tóc cô dài,đen như mực chưa khô-thường bị cắt nham nhở bởi tay những gã cai ngục trong những cuộc tra tấn.Nhưng cô không bao giờ cắt hết-mỗi sợi tóc là một lời thề cho không bao giờ dứt.Có vẻ như đôi mắt là vũ khí mạnh mẽ nhất của cô:sâu,trầm,không chớp.Trong đôi mắt đã không còn ánh sáng cũng như không có bóng tối như tro bụi vừa tắt lửa,gò má cao,sống mũi thẳng đường nét sắc không phải vẻ đẹp rực rỡ mà là vẻ đẹp của sự bền bỉ.Trên cổ,sau lớp da tái xám là vòng kiểm soát sinh học-một dải kim loại lạnh buốt có đèn nhấp nháy,được nối trực tiếp vào dây thần kinh sống cổ.Hàng ngày nó đều ghi lại và lưu trữ dữ liệu để phân tích "mẫu vật".

Mỗi buổi sáng thức dậy tại phủ đế của Merkharn,mẫu vật số 287-nô lệ phục vụ.Không có tiếng chuông.Vòng kiểm soát trên cổ sẽ phát ra xung điện.Manh hơn nếu bạn dậy muộn.Cô rửa mặt bằng nước tái chế chảy nhỏ giọt từ đường ống rỉ.Quần áo là một bộ vải xám mỏng,không có khuy,không có tên.Trước khi ra khỏi phòng,một lính canh kiểm tra phần mạch quét ở cổ-xác nhận cô vẫn còn sống,nhưng không đủ khỏe để trốn.Bàn ăn dài hai chục mét.Cô cùng các nô lệ khác phục vụ 12 lãnh chúa phụ cùng quan khách quân sự.Cô phải ghi nhớ sở thích của từng người:Ai thích rượu lên men từ tủy sống của dị thú,ai muốn thịt shakin sống kèm muối sinh học.Một cái trượt tay-roi điện.Một ánh nhìn không phải-bị lôi đi"tẩy não cảm xúc".Lúc họ bàn chiến dịch,cô ngồi quỳ bên tường như một cái bóng,mang trà,thay bình lọc không khí,lau nền gạch bằng tay.Không ai để ý tới cô vì cô là đồ vật.Nhưng cô lắng nghe,ghi nhớ mọi từ họ nói.Từ vị trí của các kho năng lượng phụ,tuyến đường tuần tra hàng đêm,tới mật hiệu mà các lãnh chúa dùng để mở cổng tầng hầm.Có lần,cô bị bắt quả tang đang nhìn bản đồ treo tường trên phòng chỉ huy,mắt không hề chớp.Tên lính định ra tay trừng phạt cô,nhưng Merkharn chỉ phất tay:"Kệ nó.Một con nô lệ mà biết đọc bản đồ thì ta còn thấy vui hơn là sợ".Nhưng hắn không hề hay biết hắn đã phạm phải sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình.Hàng đêm lúc mọi thứ im lặng,cô không ngủ,đây là thời điểm duy nhất cô được sống thật.Cô vẽ bản đồ bằng máu ngón tay lên vách,hoặc xé từng mảnh giấy ghi mật khẩu,lén nhét vào lưng ghế gỗ mục.Cô nghe tiếng lính say rượu nói mật khẩu cổng kho,cô ghi lại cách mà ánh sáng phản chiếu qua camera hỏng,xác định vùng mù.Cô chờ đợi thời cơ ,một đốm lửa trong lòng,như vết rạn trên gương.Nhỏ thôi,nhưng không thể bị lấp. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro