Kết cục của một thế giới nào đó
#haoyoh_birthday_đếm_ngược_bảy_ngày
Tác giả: Mao
Link: https://privatter.net/p/6794731
Bản dịch thực hiện khi chưa có sự đồng ý của tác giả, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI ĐÂU HẾT!
──────────
Tôi tại thế giới đó
Ánh mắt nhìn chằm chằm Hao hệt như một kẻ thù xứng đáng bị tiêu diệt, ghét bỏ trái tim lạnh lùng và tàn nhẫn ấy.
Hao cũng thế, nhìn xuống bản thân tôi bằng đôi mắt lạnh lùng ấy.
Hắn ta giết tôi hết lần này đến lần khác.
Và rồi cuối cùng
Bắng chính đôi tay này, tôi đã...
◇ ◆ ◇
"Sao thế?"
Nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy, trong phút chốc, Yoh chẳng rõ nơi này là đâu. Ngón tay ấy chạm vào mắt cậu, lau đi thứ gì đó trên mắt.
"Hao"
Tiếng lò xo trên chiếc giường cũ kêu cót két. Căn nhà đổ nát nơi làng Patch. Như thường lệ, Hao cùng với cậu chui vào giường, sẻ chia cho nhau hơi ấm và chìm vào mộng đẹp với cảm giác thoải mái.
"Em gặp ác mộng à?"
Cuối cùng Yoh mới nhận ra rằng mình đang rơi nước mắt trước lời nói dù mang theo chút trêu chọc, nhưng cũng đầy lòng tốt ấy.
"Em mơ... Đáng sợ lắm..."
Cảnh tượng khi ấy sống động đến nỗi Yoh tưởng mình đang xem một bộ phim. Cảm giác khi ấy, cái cảm giác tự tay mình giết chết một người quan trọng hơn tất thảy. Hao luôn nhìn cậu bằng một ánh mắt sắc lạnh, như thể liếc nhìn một thứ vô dụng không cần thiết, dù cho Hao luôn nhìn cậu với đôi mắt ân cần vô cùng.
Dù răng Yoh yêu Hao, và cậu phải yêu hắn. Nhưng từ tận đáy lòng, trái tim cậu căm ghét hắn hơn tất cả thứ gì.
"Sợ lắm."
Yoh lẩm bẩm.
Cũng trên chiếc gối ấy, cậu vươn tay ôm lấy hắn.
"Thật sự, sợ lắm đó..."
Yoh với tay víu lấy hắn, Hao im lặng, chấp nhận những níu kéo của cậu qua những cái ôm. Hắn vỗ nhẹ lưng cậu, mong sao Yoh bình tĩnh, rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Yoh chẳng thể ngừng khóc.
Sợ lắm
Thật sự đáng sợ lắm
Nhưng hơn thế nữa
——— Em buồn lắm.
Mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, tàn nhẫn hơn ai khác, thậm chí còn rời bỏ cả đồng đội.
Cũng cô đơn hơn tất cả.
Chính tay Yoh giết hắn, đến lúc chết cũng chỉ có mỗi bản thân hắn mà thôi.
Hao lặng lẽ nhìn xuống Yoh đang dùng đôi tay run rẩy níu lấy tay hắn.
"Chỉ là mơ thôi."
Chỉ là mơ thôi.
Hao đang ở đây mà.
Một nửa duy nhất chẳng thể thay thế, là gia đình của Yoh. Sự tồn tại trân quý đối nỗi chẳng thể thay thế, quan trọng hơn bất kỳ ai.
"Yoh."
Nước mắt của Yoh cứ rơi mãi không ngừng. Đối với Hao, tiếng khóc của cậu như khiến trái tim hắn đau nhói.
"Nhìn qua đây."
Hao nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhem nhuốc nước của Yoh lên. Đôi mắt đẫm lệ của cậu và ánh mắt dịu dàng của hắn đan xen.
"Ai là người đã ở cạnh em từ lúc sinh ra đến giờ?"
"Là Hao."
Đối với Yoh, Hao là gia đình, là bạn, cũng là một người thầy. Quá trình huấn luyện của Hao tuy nghiêm khắc, nhưng hắn lại chưa hề phàn nào với một Yoh còn non trẻ.
Yoh tham gia vào Shaman Fight không phải vì Hao bảo vậy.
Mà là cậu muốn giúp hắn.
"Điều gì quan trọng với em nhất?"
''Là Hao''
Luchist và Opacho, bộ ba Kanna, Machi, Mari. Hay Peyote với Boris và Turbine, cả Bill, Zang-ching, Broken và BoZ nữa.
Ai cũng tử tế với Yoh cả, cùng nhau cười đùa mỗi ngày, là những người bạn quan trọng đáng trân quý.
Ngay cả Anna và Manta, cả Ren với Ryu cùng Horohoro cũng lo lắng cho cậu, cũng như dành cho Yoh một tình cảm đặc biệt. Dù cho chẳng phải là đồng minh trên Shaman Fight, Yoh chẳng thể nào ghét họ được.
Nhưng nếu có ai đó bảo Yoh rằng hãy chọn một người, cậu sẽ không do dự
——— Yoh sẽ chọn Hao.
"Em thuộc về ai''
Hao mỉm cười, đặt tay lên má Yoh. Đáp lại cái chạm tay ấy, Yoh mỉm cười quyến rũ.
''Thuộc về Hao''
Có thể đây chẳng phải là một câu hỏi, vì dù sao, cả hai người đều đã rõ trước câu trả lời.
Dù cho có chuyện gì đi chăng nữa, dù cho có bất cứ điều gì xảy ra, đây vĩnh viễn là một sự thật không thể thay đổi.
Bản thân Yoh chỉ thuộc về duy nhất mình Hao.
Khuôn mặt vốn tràn ngập nỗi buồn của Yoh cuối cùng cũng bừng sáng, Hao cười vui vẻ trước phản ứng đấy.
''Biết vậy rồi thì có gì phải sợ đâu nhỉ?''
Phải, Yoh không có gì để sợ cả.
Không thù ghét, không đánh nhau, cũng chẳng tàn sát lẫn nhau như chính ''Yoh'' của thế giới đó.
Thà rằng Yoh từ bỏ mạng sống, còn hơn chính tay mình giết hao.
Bởi vì, với cậu, ——— Hao là tất cả.
Khuôn mặt Yoh cuối cùng cũng trở về như mọi ngày, ngoan ngoãn cọ vào ngực Hao.
Đáng yêu như mèo con vậy, hắn phì cười xoa đầu cậu.
"Hôm nay em trẻ con quá đấy.''
Giọng điệu tràn ngập trêu chọc nhưng lại rất đỗi ngọt ngào. Yoh cố gắng phản bác, nhưng mí mắt cậu dần dần trở nên nặng trĩu.
Giờ cũng đã bình minh, những tia sáng lờ mờ xuất hiện bên ngoài cửa sổ. Yoh cố gắng mở mắt cho tỉnh, nhưng tay Hao lại ngăn hành động đó lại.
''Em ngủ thêm đi.''
''Không... Phải dậy...''
Yoh lắc đầu, có lẽ sợ bản thân một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Cậu sợ mình lại gặp ác mộng
Như thể xoa dịu, Hao nhẹ nhàng ôm lấy Yoh, áo môi vào tai cậu.
''Sẽ không gặp ác mộng nữa đâu, ngủ đi.''
''Hao...''
Yoh ôm chặt lấy cánh tay Hao, như thể hiểu ý, hắn nở nụ cười ngọt ngào.
''Không sao đâu, ta sẽ vẫn sẽ ở đây cho đến khi em thức giấc.''
''... Hứa đấy... Nhé...''
Có thể đã đến giới hạn, sau khi kết thúc lời nói ngốc nghếch kia, Yoh chìm vào thế giới của những giấc mơ. Dù sao thì tối qua, cũng đã khá lâu rồi Hao mới bắt Yoh luyện tập nhiều đến thế, nên có lẽ giờ đây cậu vẫn mệt.
Lần này, Yoh sẽ ngủ sâu đến nỗi thậm chí mà cậu chưa hề mơ đến.
Hao thì thầm vào tai cậu câu chúc ngủ ngon, rồi ôm lấy cơ thể cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc.
Đột nhiên, Hao như thể cảm nhận được điều gì, hắn đưa mắt về hướng đó.
Đôi mắt hắn sắc lạnh hoàn toàn trái ngược với vẻ hòa ái khi nhìn Yoh.
''Một thế giới song song, một tương lai có thể tồn tại... tồn tại sao..''
Yoh và thế giới nơi Hao là kẻ thù.
Một thế giới đầy ghét bỏ, tổn thương và tàn sát lẫn nhau. Không đơn giản là cơn ác mộng. Vì đây có thể là kết thúc đã xảy ra ở một thế giới khác.
Hao ném ánh mắt sắt lẹm về phía Đại Linh Hồn.
"Ý ngươi là gì đây?''
Hao, kẻ có khả năng nhìn thấu tâm trí lẫn mọi thứ, kể cả nội dung cơn ác mộng của Yoh, nỗi buồn mà cậu cảm thấy và sự tuyệt vọng lay động cả tâm hồn.
Đại Linh Hồn là nguồn cơn của cơn ác mộng ấy.
''Giỏi làm trò hề.''
Đối với Yoh, hình ảnh của cậu và hắn trong thế giới đó có lẽ là một cú sốc lớn. Một cái kết tàn khốc của một thế giới tàn nhẫn, như thể tách Yoh ra khỏi hắn.
''Đưa cho ngươi?''
Bất cứ ai đều không thể mang Yoh đi khỏi hắn, kể cả là Đại Linh Hồn đi nữa.
Yoh là của Hao.
Sinh ra vì Hao, mạnh mẽ hơn vì Hao và tồn tại cũng chỉ vì hắn. Cả cơ thể, tâm trí và tâm hồn của Yoh, tất cả mọi thứ hình thành lên cậu
''Em ấy là của ta.''
Đôi mắt ám ảnh ấy chẳng phản chiếu bất cứ điều gì ngoài Yoh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro