Chapter IV
Vòng đấu thầu thứ hai kết thúc, Thiệu Quần nhận được điện thoại của Giản Tùy Anh.
"Tiểu Quần Tử, suốt thời gian qua những gì anh giúp đỡ tôi đã trở thành vô ích rồi, người anh em, tôi có lỗi với anh" Giọng nói của Giản Tuỳ Anh nghe buồn buồn.
Thiệu Quần cười thầm trong lòng, giành được sự hợp tác của trường A đã là một kế hoạch chắc chắn rồi, chưa kể sợ bạn nhỏ kia sẽ xảy ra chuyện gì đó, hắn đã nhờ người giải quyết ổn thoả, nếu như vậy thì thật là địa ngục không thắng thầu.
"Này, thật là chuyện lớn," Thiệu Quần vui vẻ chiều theo tính thích diễn kịch của Giản Tùy Anh, nói: "Đừng buồn, tôi có một dự án trong tay rất phù hợp với công ty của cậu, nếu không được thầu này thì tôi đưa dự án khác cho cậu, xong rồi cậu có thể tiếp quản nó."
Đúng như dự đoán, Giản Tuỳ Anh thật sự không mất nhiều thời gian để phá vỡ không khí " u buồn" và cười lớn nói: "Anh thật sự không tin tôi, đúng không, hoài nghi thực lực của lão tử sao? Tất nhiên, Giản thiếu gia này đã giành chiến thắng một cách dễ dàng"
Qua điện thoại có thể nghe được tiếng khịt mũi của Giản Tùy Anh, Thiệu Quần cũng cười mắng anh: "Cậu biết trêu chọc tôi đấy."
"Vẫn chưa xong đâu, nghe nói khu công nghiệp sắp khởi công, hội nghị quyên góp phải đưa vào chương trình nghị sự, việc xây dựng chi nhánh không phải chuyện ngày một ngày hai." Vừa nhắc tới chuyện làm ăn, giọng điệu của Giản Tùy Anh nhanh chóng trở nên nghiêm túc trở lại.
"Được, liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Thiệu Quần cúp điện thoại, tiếp tục xem tài liệu trong tay, nhưng tâm trí càng ngày càng trôi xa không thể kiểm soát.
Hắn biết rất rõ mình và Giản Tuỳ Anh đã như thế nào suốt những năm qua.
Quay lại sáu bảy năm, lúc đó họ mới ngoài đôi mươi, hai chàng trai trẻ tuổi suốt ngày đi chơi với nhau vui vẻ gần như khắp thành phố Bắc Kinh, thậm chí còn có chung một chú vịt con và một người tình nhỏ với nhau. Không biết đã làm điều này bao nhiêu lần.
Tuổi trẻ là vô tận, niềm đam mê là bất tận, hormone lại dâng trào nên việc lăn lên giường sau khi uống rượu dường như là điều đương nhiên.
Họ đã làm tất cả những gì phải làm, nhưng cuối cùng, khi đến vấn đề cuối cùng là ai trên ai dưới, ai trong ai ngoài, cả hai đều không chịu nhượng bộ, đến mức đánh nhau trong khách sạn trước khi kéo quần lên.
Lúc đầu không say đến mức đó nhưng sau trận đại chiến thì cả hai hoàn toàn tỉnh táo.
Thoát khỏi sự khống chế của Thiệu Quần, Giản Tuỳ Anh thở hổn hển và mặc quần áo rồi im lặng rời đi.
Có vẻ như kể từ đó, hai người đã ngầm kiềm chế việc tìm kiếm nhau, thậm chí tránh gặp nhau nếu có thể, đáng tiếc vòng tròn chồng chéo quá nhiều nên khi gặp nhau, họ không còn cách nào khác là phải bắt đầu lao vào cãi nhau.
Lý Văn Tốn hỏi riêng Thiệu Quần: " Hai người không phải trước đây như cặp song sinh luôn dính với nhau như hình với bóng sao? Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên chia tay vậy?"
Thiệu Quần im lặng hút một điếu thuốc: "Làm sao tôi biết được."
Lý Văn Tốn im lặng, không hỏi thêm câu nào nữa, anh ta biết rằng không ai có thể moi ra được những điều mà Thiệu Quần không muốn nói, và thật tình anh ta rất vui khi thỉnh thoảng được thưởng thức những màn đấu võ mồm hay của họ.
Nhưng trên thực tế, Thiệu Quần có thể cảm giác được, suy nghĩ của Giản Tùy Anh và hắn hẳn là giống nhau, đúng là vị trí trên dưới có vấn đề, quan trọng nhất là hai người bọn họ đã ở bên nhau từ khi còn mặc quần hở đũng. Sau bao nhiêu năm, dù không phải là anh em ruột thịt nhưng họ đã trở thành anh em, cấp độ này mối quan hệ đang giống như một đường cảnh báo màu đỏ căng ra giữa họ, và họ nhất thời không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Hơn nữa, họ đều là những người ham vui, không ai muốn tự đeo gông vào cổ sớm, và có lẽ cả đời này họ cũng sẽ không bao giờ làm như vậy
Nghĩ như vậy, Thiệu Quỳ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không tệ, tình nhân giống như bộ quần áo mặc mấy lần cũng thấy chán vứt đi, về phần Giản Tuỳ Anh, hắn ước chừng cả đời này mình sẽ không thể vứt bỏ được.
Cho đến lúc này, hai người lại thân thiết nhờ nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, mỗi lần nhìn thấy Giản Tuỳ Anh xuất hiện trong văn phòng hoặc thậm chí ở nhà mà không báo trước, Thiệu Quần luôn cảm thấy như có một cái lông vũ nào đó trêu chọc trái tim mình và những cảm phức tạp không tên nào đó đã bị phong ấn trong nhiều năm, bây giờ nóng lòng muốn trỗi dậy
Có thể ép một người như Giản Tùy Anh dưới thân mình là cảm giác như thế nào?, Hẳn là rất thỏa mãn khát vọng chinh phục của một người đàn ông, càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng.
Tuy nhiên, Giản Tuỳ Anh không muốn thì Thiệu Quần cũng sẽ không dùng vũ lực với cậu. Tốt nhất là nên hiểu tính cách của nhau, nếu Thiệu Quần thực sự làm như vậy thì rất có thể cho đến khi chết hắn cũng không thể nhìn thấy bóng lưng của người ấy. Điều này hắn không muốn nó xảy ra chút nào.
Trong thời gian chuẩn bị, Thiệu Quần và Giản Tuỳ Anh vẫn gặp nhau như thường lệ khi có công việc và chia tay ngay khi việc được giải quyết.
Có vẻ như vì mối quan hệ trong hai tháng qua nhìn chung khá dễ chịu nên Giản Tuỳ Anh cuối cùng cũng ngừng bật chế độ " người không quen " với Thiệu Quần. Đôi khi trò chuyện vui vẻ, cậu ấy lại đùa giỡn và cười như trước, vui đến mức nghiêng người tới lui ngã vào người Thiệu Quần, hắn chỉ có thể đưa tay ra đỡ lấy cậu. Rồi ngay khi cậu rời khỏi văn phòng, hắn ta sẽ lập tức khoác lên bộ mặt CEO đầy nghiêm nghi, không hề có chút dấu vết nào về những gì đùa giỡn vừa xảy ra, cách pha trò trẻ con trước mặt chính người kia.
Phải nói rằng đây là tiêu chuẩn kép của Thiệu Quần chỉ dành riêng cho người bạn từ nhỏ - Giản Tuỳ Anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhiều phóng viên truyền thông đã đến dự buổi quyên góp, cuối cùng có sự tham gia của hai công ty niêm yết và một trường trung học trọng điểm ở Bắc Kinh, dưới sân khấu còn có một chiếc camera đen.
Sau khi có mặt, Giản Tuỳ Anh đẩy Thiệu Quần lên ghế và sửa lại tóc cho hắn: "Anh bạn trẻ, anh cần phải đẹp trai hơn một chút, đừng làm tôi xấu hổ trước công chúng"
"Đảm bảo sẽ làm hài lòng thiếu gia Giản." Thiệu Quần nhướng mày.
Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ, có thông báo hai công ty sẽ quyên góp tổng cộng 20 triệu cổ phiếu cho Trường THCS A để xây dựng chi nhánh tại Quận 1. Mặc dù cuộc họp quyên góp nhanh chóng kết thúc trong nửa giờ, nhưng các phóng viên bên dưới dường như đã được tiêm máu gà , dù sao chỉ cần Thiệu thiếu gia và thiếu gia Giản đứng trên cùng một sân khấu, đã trở thành đã là tiêu đề trang nhất của các trang web và báo chí lớn ngày mai.
Sau buổi lễ, mọi người vào phòng họp ký giấy quyên góp, đồng thời đưa cho Ngô Văn Bạch xem hợp đồng dự án xây dựng chi nhánh mới được soạn thảo. Ngô Văn Bạch và hai trợ lý kiểm tra từng mục một, Giản Tuỳ Anh và Thiệu Quần dành hơn một giờ để nói chuyện phiếm với những người này trước khi ký hợp đồng.
"Tôi là người phía Đông, mời anh Giản và anh Thiệu ăn cơm tối, tôi không biết phải cảm ơn công ty các anh đã ủng hộ mạnh mẽ như thế nào, tối nay đừng khách khí với tôi."
Ngô tiên sinh còn trẻ, có năng lực, ăn nói lưu loát, Giản Tùy Anh vẫn vui vẻ đối phó với người như vậy, "Được rồi, lát nữa chúng tôi sẽ làm theo sự sắp xếp của anh."
Bữa ăn được khách và chủ nhà thưởng thức, nhưng đáng tiếc là nam trợ lý do Ngô Văn Bạch mang đến lại có thể đỡ rượu nhiều lần cho anh ta, còn Thiệu Quần và Giản Tùy Anh đều là nữ thư ký nên họ đã uống rất nhiều.
Tiệc rượu kết thúc cũng đã khuya, Thiệu Quần nói tài xế đã đến, yêu cầu người của Ngô Văn Bạch phái thư ký về trước, để bọn họ yên. Hai người đang đợi tài xế tới ngoài cửa, Giản Tùy Anh uống nhiều hơn Thiệu Quần, hiện tại đứng ở đó có chút lắc lư.
"Em thấy không thoải mái à?" Thiệu Quần nắm lấy cánh tay của Giản Tùy Anh, không có ai đỡ nên chỉ trong chốc lát cậu đã ngã xuống đất.
"Chóng mặt, nhức đầu..." Giản Tùy Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tay còn lại của Thiệu Quần đưa lên xoa xoa thái dương, "Anh Giản, tôi có thể làm gì?"
"Chúng ta sẽ... Có người tỉnh táo phải không?"
Đây là sự thật, Thiệu Quần không biết là mình tự trách mình luôn gây ra xui xẻo cho Giản Tùy Anh hay miệng quạ cực kỳ lợi hại của Giản Tùy Anh. Tiếng bước chân cố ý hạ thấp truyền đến từ phía sau, mặc dù rượu đã làm giảm đi độ nhạy cảm của giác quan nhưng Thiệu Quần vẫn nhanh chóng cảnh giác quay người lại, vừa nhìn thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo, cơ thể hắn theo phản ứng bản năng liền bảo vệ Giản Tuỳ Anh.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro