Chương 7


Người đàn ông nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi ngắm nghía, đôi môi mỏng khẽ mở: “Sao em lại đẹp thế hả, Tiểu Đậu Bao.” Giây tiếp theo anh cúi đầu ghé sát, môi răng chạm nhau, pháo hoa trong đầu Tôn Dĩnh Sa bùng nở.

Hơi thở ái tình theo đó lan tỏa, cô vô thức ôm lấy cổ người đàn ông, say đắm đáp trả nụ hôn. Bị sự hưởng ứng của người phụ nữ làm cho hài lòng, Vương Sở Khâm không còn kìm nén nữa mà bế bổng cô lên, bước về phía phòng ngủ.

Hai người quấn quýt trên giường, Tôn Dĩnh Sa thở hổn hển, đôi mắt hạnh long lanh, như thể không chịu nổi sự trêu chọc của người phụ nữ, người đàn ông vươn tay lật người cô lại, anh cắn lên cổ cô, những nụ hôn vụn vặt trượt dài xuống dưới.

“Sa Sa, anh ta đã từng làm vậy với em chưa?”

“Anh ta đã thấy em thế này bao giờ chưa?”

“Hửm?”

Vương Sở Khâm khàn giọng hỏi, mang theo sự tức giận dễ dàng nhận thấy. Không nhận được câu trả lời nên người đàn ông càng trở nên phóng túng hơn. Quần áo của người phụ nữ dần dần bị cởi bỏ, từng mảng da thịt lớn phơi bày trong không khí, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy lạnh, nhưng vừa lại thấy nóng.
Dường như cuối cùng cũng tìm được lời giải thích, Vương Sở Khâm mỗi khi thực hiện một động tác, đều hỏi một câu: “Em đã từng làm vậy với anh ta chưa, Sa Sa.”

“Nói đi, Tôn Dĩnh Sa.”

“…………”

Người đàn ông chỉ mải mê đốt lửa khắp cơ thể cô, nhưng lại không vượt qua bước cuối cùng, hơn nữa người đàn ông này lại quá rõ những điểm mẫn cảm trên người cô. Tôn Dĩnh Sa bị giày vò khó chịu, quay người ôm lấy người đàn ông hôn: “Touge. Em… chỉ có anh, em nhớ anh lắm…”

Từ khi tái hợp đến nay, đây là lần đầu tiên Tôn Dĩnh Sa bộc lộ nỗi nhớ nhung của mình. Người đàn ông khựng lại, sống mũi cay cay. Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng hôn lên mắt anh để che đi những giọt lệ chớm hiện nơi khóe mi. Rồi lại hết lần này đến lần khác thì thầm bên tai người đàn ông: “Gege, em nhớ anh lắm”…
Đột nhiên, tay Vương Sở Khâm luồn vào tóc cô, bàn tay còn lại trở nên càng bất an, dụ dỗ hỏi: “Có thể chạm vào không, Sa Sa.”

Anh chẳng phải đã chạm rồi sao…

Tôn Dĩnh Sa quay đầu đi, không nói lời từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như một lời mời gọi.

“……………”

“……………”

Đôi mắt người phụ nữ mờ đi trong màn sương, nhưng vẫn còn chút ý thức, bám lấy vai người đàn ông rên rỉ nói yêu anh. Lời dỗ dành của người đàn ông trầm thấp quyến rũ, khiến lòng người ngứa ngáy, dẫn dắt cô nói ra những lời ngượng ngùng ấy…

Tôn Dĩnh Sa ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi thì hai người lại quấn quýt cho đến khi mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, không biết bị giày vò bao lâu, người phụ nữ nằm trên ngực Vương Sở Khâm khẽ run rẩy, người đàn ông khẽ cười: “Bảo bối, sao người em mềm vậy.” Tôn Dĩnh Sa xấu hổ đến mức không nói nên lời, cắn mạnh một cái vào vai Vương Sở Khâm, rồi lại mất sức, nằm phủ phục trên người anh mà say ngủ…

Đợi đến khi Tôn Dĩnh Sa tỉnh lại đã là hai giờ chiều ngày hôm sau, nhìn căn phòng tràn ngập không khí dâm mĩ xung quanh, cùng với cảm giác đau nhức khắp cơ thể như sau năm trận đấu trong một ngày, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy mặt mình lại bắt đầu nóng bừng. Trong lúc mơ màng, cô thấy kẻ chủ mưu đang úp sấp trên bụng mình, nghiêm túc lắng nghe điều gì đó: “Anh đang làm gì vậy?”

Tôn Dĩnh Sa tỏ vẻ không hiểu.

Vương Sở Khâm nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc ra hiệu im lặng, rồi lại lắng nghe một lát, sau đó nghiêm túc giải thích: “Anh đang nghe xem bên trong có em bé không.”

Tôn Dĩnh Sa: “?”

“Cút đi!”

Trong tiếng cười đùa, hai người lại lăn vào nhau, trên mặt Vương Sở Khâm hiện lên nụ cười kỳ lạ, anh quấn quýt cọ cọ trên người Tôn Dĩnh Sa. Như thể cảm nhận được điều gì đó, Tôn Dĩnh Sa vùng vẫy thoát khỏi vòng tay người đàn ông: “Anh tránh ra, đau, anh có thể kiềm chế một chút được không.”

Như không nghe thấy, ánh mắt người đàn ông trần trụi và đầy chiếm hữu:“Anh đã rất kiềm chế rồi, Tiểu Đậu Bao, ngoan đi.”

“……………”

“……………”

Sau đó, Tôn Dĩnh Sa thở hổn hển, thề sẽ không bao giờ tin bất cứ lời nào của người đàn ông trên giường nữa, rồi trầm giọng mắng một câu: “Vương Sở Khâm anh là đồ khốn nạn!”

Trên mặt người đàn ông nở nụ cười thỏa mãn, dịu dàng ôm cô vào lòng: “Ừm, Tiểu Đậu Bao nói gì cũng đúng hết, anh là đồ khốn nạn.”

“Reng reng reng reng”

Một tiếng rung điện thoại phá vỡ bầu không khí mờ ám, Vương Sở Khâm nghiêng người liếc nhìn người gọi đến, là Cố Chí Hành.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro