2
*****
Móng tay bị cắn thô ráp cào xước vào chiếc cổ nhợt nhạt. "Tao thường không phải là người quan tâm đến phép lịch sự, mày biết không? Ý là nhìn tao này," người đàn ông nói một cách thản nhiên và chỉ vào chiếc áo hoodie đen trơn và quần jean tối màu mà hắn đang mặc. "Nhưng tao thực sự khó chịu về lũ quần chúng mà lại hành xử như thể tụi nó đang là nhân vật chính trong trò chơi của tao."
Tiếng rên rỉ ré lên khi gã đàn ông áo đen đâm con dao bếp vào vai phải nạn nhân. Miếng băng dính đã chặn hết tiếng kêu la của người đàn ông xấu số.
"Hmm... Đây đã là con dao thứ năm được cắm vào, gần như đã hoàn tất một bộ sưu tập. Chú mày có thể chịu thêm một con dao nữa trước khi cơn đau làm mày ngất lịm. Sau đó, trò vui sẽ thực sự bắt đầu."
Đôi mắt đỏ nhảy lên thích thú , "Tao cá là mày đang tự hỏi tại sao mày lại là nạn nhân. Mày không phải là lựa chọn ngẫu nhiên mà vì tao muốn dạy mày cách hành xử lịch thiệp."
Gã sát nhân với tay ra và dùng 4 ngón tay vặn con dao cắm sâu đùi trái của con tin. Máu tươi rỉ ra từ vết thương và tiếng khóc nức nở lại vang lên.
"Mày chẳng mảy may gì khi gạt mọi người sang một bên, chen qua đám đông vì mày nghĩ mày là alpha lắm tiền nhiều của. Nhưng mày còn làm tình yêu của tao suýt bị té ngã bằng cái thân thể bị thịt bẩn thỉu, thậm chí còn không màn xin lỗi. Và kiểu thô lỗ đó là không thể tha thứ được."
Con dao bếp cuối cùng được lấy ra khỏi chiếc bàn bên cạnh. Gã sát nhân giơ nó lên cao và nhìn thân dao lấp lánh phản chiếu từ ánh sáng bóng đèn. Với một điệu cười khúc khích, anh ta đặt con dao xuống và thay vào đó bằng một cái muỗng múc dưa. Cái muỗng tròn trịa nhỏ nhắn này trông không đáng sợ nhưng người đàn ông bị trói vào ghế thì lại run rẩy vì sợ hãi và nhắm chặt mắt.
"Ah-ah-ah," Angel lẩm bẩm, "Tao cần mày mở mắt cơ mà. Hay thế này thì sao? Hãy chọn một bên mà mày thích nhất và tao sẽ chỉ lấy một cái thôi.”
*****
“Một thi thể khác đã được tìm thấy trong nhà kho bỏ hoang ở trung tâm thành phố. Các báo cáo chính thức xác nhận rằng thi thể có nhiều vết đâm và vết cứa. Cảnh sát một lần nữa nghi ngờ Angel of Death là kẻ dính líu, mặc dù cách thức giết người lần này có khác biệt và hắn đã đã lấy đi—”
Izuku lắc đầu và tắt Tivi. Cậu vẫn hy vọng rằng chương trình phát sóng buổi sáng sẽ mang đến điều gì đó tốt đẹp nhưng kể từ khi kẻ giết người này xuất hiện ở Musutafu thì không có gì ngoài cái chết và sự tuyệt vọng.
Cậu chỉ có thể cầu nguyện rằng lần này các thám tử sẽ tìm thấy điều gì đó, một manh mối để đưa kẻ giết người ra ánh sáng. Cho đến lúc đó, cậu và tất cả những người dân còn lại của Musutafu chỉ có thể cảnh giác cực độ. Thành phố chìm trong đau buồn và người dân thì căng thẳng vì sợ hãi, tự hỏi liệu đây có phải là ngày cuối cùng của họ không? Liệu nạn nhân tiếp theo sẽ là người thân và bạn bè của họ.
Một số người tỏ ra can đảm và quyết tâm trưng bộ mặt bình thường làm việc và sống như thường lệ. Izuku là một trong số họ. Nhưng cậu có thể cảm thấy đám mây đen của sự sợ hãi bao trùm lên thành phố và ngày càng khó khăn hơn để giả vờ như nó không tồn tại.
Sau khi tắm rửa xong, Izuku quyết định sẽ lên kế hoạch đến thăm mẹ ở vùng nông thôn. Bà Inko đã nghỉ hưu tại một ngôi nhà nhỏ xinh xắn cách thành phố vài giờ. Không khí trong lành của vùng quê, giọng nói nhẹ nhàng của bà và những bữa ăn ấm áp, luôn kéo Izuku ra khỏi tâm trạng bất an. Cậu gọi điện cho mẹ để thông báo và ra ngoài tiệm mua một đóa hoa yêu thích của bà trước khi lên tàu điện khởi hành. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Izuku thoáng thấy một mái tóc nhợt nhạt đến khó tim. Màu tóc đó trùng với màu của nhánh lan trắng duy nhất mà cậu đã hái cho mẹ mình.
*****
Chiếc chuông trên cửa reo vang, Izuku bước vào quán cà phê quen thuộc. Cậu có phần ngạc nhiên khi không thấy tên nhân viên hay liên tục viết sai tên mình. Không khí ở đây thật u ám còn quán cà phê thì tối tăm và vắng khách. Chủ quán, một người phụ nữ đáng yêu trạc tuổi bà ngoại mà Izuku đã từng nói chuyện vài lần trước đây thò đầu ra khỏi bếp. Bà bước những bước chậm chạp từ quầy phía sau, vừa đi vừa lau nước mắt.
"Tôi xin lỗi, hôm nay chúng tôi không mở cửa—ôi, Midoriya-san. Thật vui khi được gặp lại cậu", Bà nói.
"Bà Ito", Izuku bắt đầu, nở nụ cười an ủi nhất của mình, "Cháu xin lỗi vì đã làm phiền. Cháu không biết là bà đã đóng cửa".
Bà xua tay xin lỗi, "Không sao đâu, cháu yêu. Bà quên treo biển báo đóng cửa. Cháu biết không, xem những thứ như thế này trên TV thì không sao nhưng mà khi đó lại là người quen, người mà chúng ta thân thiết…” Người đàn bà khịt mũi rồi vò nát tờ khăn giấy trên tay.
“Ồ, cháu rất xin lỗi, Ito-san! Có chuyện gì xảy ra với bà vậy?”
Bà chớp mắt, “Ồ. Ôi trời. Sáng nay cậu không xem tin tức à?”
Izuku ngượng ngùng gãi đầu, “À. Hôm nay cháu không xem. Bình thường cháu vẫn xem nhưng sáng nay một người bạn cũ thời trung học đã gọi điện cho cháu để hỏi xem cháu có rảnh để ăn tối vào ngày mai không. Chúng cháu trò chuyện vài tiếng trước khi bụng bắt đầu cồn cào và cháu ghé xuống đây.”
Ito-san hít một hơi thật sâu, miệng bà mở ra rồi khép lại vài lần trước khi lắc đầu. “Bà… bà xin lỗi, nhưng vẫn khó nghĩ đến chuyện đó chứ đừng nói đến việc nói ra. Nhưng gã sát nhân "Thiên thần của Cái chết" lại tấn công vào đêm qua. Cảnh sát tìm thấy xác của A-Abe-san trôi trên sông, nó vẫn còn tươi lắm. Bà biết cậu bé đó từ khi cậu ấy còn là một thiếu niên.”
Izuku nuốt nước bọt, cảm thấy mắt mình ngấn nước còn tim thì thư rơi xuống đâu đó trong dạ dày. Abe-san. Đó là người pha chế—ôi trời, Izuku vừa thấy vui khi không thấy người đàn ông đó ở đây nhưng giờ cậu cảm thấy thật kinh khủng khi nghĩ đến cái chết của anh ta. Cậu có hơi khó chịu vì gã pha chế luôn dùng từ "Deku" để ghi order cho cậu nhưng cậu thật sự thương xót cho anh ta.
"Mẹ kiếp," Izuku chửi thề, trước khi nhăn mặt. "À, xin lỗi. Cháu không nên dùng từ đó nhưng cháu...vừa mới nhìn thấy anh ta hôm kia và anh ta... cháu không bao giờ có thể nghĩ gã sát nhân lại nhắm vào một người như anh ta."
"Không ai trong chúng ta có thể biết được một tâm trí vặn vẹo biến thái như vậy hoạt động như thế nào. Và cháu có quyền chửi rủa hắn ta. Con quái vật ngoài kia là sinh vật đáng nguyền rủa nhất. Hắn giết người không có động cơ, không hối hận và tàn bạo như vậy. Con quái vật đang rình rập những người tốt ngoài kia thì đáng bị ném xuống địa ngục cho thối rữa!" Ito-san nói, giọng bà ấy ngày càng lớn và gằn hơn cho đến khi kết thúc bằng tiếng thở dài mệt nhoc.
“Bà xin lỗi, cháu yêu. Bà thực sự quan tâm đến cậu bé. Tất cả chúng ta đều vậy. Và khi biết rằng chúng ta mất cậu bé như thế này… một nửa nhân viên của bà đã nghỉ việc vì sợ họ có thể là người tiếp theo và những người còn lại thì đang quá đau buồn để có thể làm điều gì. Bà sẽ đóng cửa cửa hàng trong ít nhất một tháng. Bà có thể chịu tổn thất về doanh thu, chỉ là… bà gần như không thể bước qua tiếp. Đau quá. Sẽ phải mất một thời gian để chúng ta vượt qua nỗi đau này.”
Izuku không biết phải nói gì để an ủi người phụ nữ đang đau buồn. Cậu lắp bắp nói những lời xin lỗi và đảm bảo rằng quán cà phê và nhân viên của quán sẽ phục hồi sau chuyện này. Mặc dù là một nhà văn, nhưng tâm trí cậu hiện giờ chỉ có thể nghĩ ra được những lời an ủi sáo rỗng thông thường.
Ito-san vẫn cố nở một nụ cười với cậu, vỗ nhẹ vào Izuku bằng bàn tay nhăn nheo của mình. “Cảm ơn cháu. Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này. Chúng ta đã sống sót qua nhiều năm như vậy, chúng ta sẽ cố gắng thêm vài năm nữa. Chỉ cần... hứa với bà là cháu sẽ an toàn, Midoriya-san. Thành phố này không thể mất đi một người tốt nữa."
Izuku rời đi sau đó cùng tâm trạng vẫn còn bàng hoàng. Cả con phố hôm nay vắng tanh và giờ cậu đã biết lý do tại sao—quán cà phê của Ito-san là trái tim của mảnh đất nhỏ bé này. Việc đóng cửa, đặc biệt là đối với một thảm kịch như thế này, hẳn đã ảnh hưởng nặng nề đến toàn bộ khu phố. Điều này đã ám ảnh Izuku, Ito-san nói rất đúng, mọi chuyện sẽ khác khi đó là người mà bạn quen biết.
Izuku lấy thư và lê bước lên cầu thang, cảm giác mỗi bước chân đều nặng trĩu nỗi buồn và lo lắng cho thành phố mà cậu gọi là nhà. Cuối cùng, cậu ngồi trên chiếc ghế dài trong căn hộ của mình, nhìn chằm chằm vào màn hình tivi tối đen ,trong khoảng thời gian mà anh cảm thấy như hàng giờ đồng hồ. Abe-san. Anh ấy còn trẻ, chỉ hơn Izuku một tuổi. Hai mươi bốn tuổi là quá sớm để chết.
Tivi bắt đầu phát câu chuyện về vụ giết người của Abe-san. Tin tức hai mươi bốn giờ thật kinh khủng theo cách đó, liên tục phát lại những điều tồi tệ nhất trên thế giới trong mỗi giờ. Gã thiên thần được biết đến với cách thức giết người tàn bạo không điểm dừng. Abe-san hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều.
Izuku nhìn chằm chằm vào tay mình một lúc trước khi quyết định rằng cậu cần phải làm gì đó, bất cứ điều gì để bản thân sao nhãng khỏi tin tức tiêu cực. Izuku lục lại đống thư được vứt lộn xộn trên bàn, đôi mắt anh thực sự không đọc được gì cả nhưng một phong bì mỏng màu xanh lá cây rơi ra làm cậu chú ý.
Không có thông tin địa chỉ trên đó, chỉ có tên cậu được viết bằng hán tự. Izuku cau mày, có vẻ như các công cụ tiếp thị ngày càng trở nên bất chấp hơn. Chiếc phong bì nhìn một tấm thiệp hoặc một lá thư từ người thân yêu, một người thân thiết với bạn, người sẽ chỉ cần nhét toàn bộ thứ đó dưới cửa. Izuku không chắc điều gì khiến cậu mở nó ra, tò mò thất vọng hay buồn chán.
Trong đó quả thực là một lá thư và Izuku nghĩ rằng có lẽ đó là một người bạn muốn chúc mừng sinh nhật muộn hoặc đại loại thế.
“Em là điều đẹp đẽ nhất mà anh từng thấy
Thật mong manh và ngọt ngào
Như một con bọ rùa giữa bầy gián thối rữa bẩn thỉu đang hoành hành trên thế giới
Anh muốn bắt em, nhốt em trong một chiếc lọ suốt đời
Xem em nhảy múa quanh chiếc lọ vì anh
Cho đến khi không khí làm nhiễm độc phổi em
Mở lọ ra, ngay trước khi em trút hơi thở cuối cùng
Để anh có thể nếm nó trên lưỡi trước khi cả hai ta tan thành bụi”
…không phải là lời chúc tốt đẹp mà cậu mong đợi. Bất kỳ ai đã viết bài này dường như thích thơ gothic vì toàn bộ bài thơ có phong cách bi kịch lãng mạn. Điển hình nhất chính là vở Romeo và Juliet của William Shakespear nhưng Izuku lại có suy nghĩ thực tế.
Chết trong vòng tay nhau không phải là chuyện lãng mạn. Nó thật đáng sợ và bi thương. Kiểu này hoàn toàn không hợp với sở thích của cậu. Nhưng rõ ràng là nó được viết cho cậu. Không có một Izuku nào khác sống trong khu phức hợp mà người gửi có thể nhầm lẫn. Cậu lật tờ giấy và phong bì theo mọi hướng để xem có dấu hiệu nhận dạng nào không nhưng không có gì cả.
Có điều gì đó kỳ lạ về tờ giấy mà người hâm mộ bí mật này sử dụng. Nó có màu hơi vàng và kết cấu rất giòn và mềm nhăn lại khi cậu lăn ngón tay trên đó. Cứ như thể tờ giấy này đã bị ngâm trong thứ gì đó rồi khô lại. Nó cũng có mùi lạ, một vị chua chua hòa quyện với mùi alpha không thể nhầm lẫn.
Bất chấp tất cả những điều đó, Izuku hoàn toàn bị mọi thứ làm cho nản lòng. Thật kỳ lạ khi nhận được một lá thư tình - nếu người ta có thể gọi thứ bệnh hoạn, hoàn toàn không được yêu cầu đó là một lá thư tình - từ ai đó. Izuku chưa đủ thân thiết với bất kỳ ai để nhận điều như thế này, cậu thậm chí còn không thực sự giao lưu bất kỳ ai ngoài bạn bè và gia đình.
Đây có thể là một trò đùa bệnh hoạn hoặc từ một người lạ biết nơi cậu sống. Xem xét tình hình của thành phố gần đây, thực sự đáng sợ khi nghĩ rằng có người có thể truy cập vào hộp thư của cậu như thế này. Hiện kẻ giết người hàng loạt đang lẩn trốn trong thành phố mà người hâm mộ bí mật của cậu lại gửi thư ngay đúng thời điểm nhạy cảm này.
Izuku cắn môi, liếc nhìn điện thoại của mình. Chắc…không sao đâu. Một người quen nào đó có thể hiểu lầm là cậu có tình ý với họ. Người đó có thể thú nhận trực tiếp với cậu và Izuku có thể từ chối họ một cách nhẹ nhàng. Cậu không tìm kiếm một mối quan hệ vào lúc này, và hẹn hò lãng mạn sau khi nhận bức thư đe dọa là điều cậu không hưởng ứng.
Tuy nhiên, với kẻ giết người đang lẩn trốn ngoài kia thì tốt hơn là nên báo cáo cho cảnh sát.
Số liệu thống kê hiện tại ghi nhận sự gia tăng hoạt động của tội phạm trên diện rộng. Một số người thậm chí còn bao biện cho việc trộm cắp vặt chẳng có ý nghĩa gì so với sự tàn bạo của Angel of Death. Tên sát nhân hàng loạt được xem là kẻ tàn ác nhất ở Musutafu vào lúc này, nhưng điều đó không có nghĩa là không có những tên tội phạm khác đang hoàn hành trong thành phố.
Mặt khác, lực lượng cảnh sát hiện đang tập trung vào việc bắt giữ Angel và có khả năng việc cậu gọi điện báo cảnh sát sẽ họ làm sao nhãng khỏi mối ưu tiên hàng đầu. Bất kể người này là ai, họ đều "thích" cậu và mặc dù nội dung bức thư không mấy dễ chịu, Izuku không nhất thiết nghĩ rằng mình đang gặp nguy hiểm từ người hâm mộ này.
Cậu gấp lại bức thư và nhét vào ngăn kéo. Izuku sẽ giữ nó làm bằng chứng, phòng trường hợp người lạ này hành động một lần nữa. Đêm đó Izuku đã kiểm tra ổ khóa lại 3 lần....
*****
“—không thể tiết lộ liệu đây có phải là một cuộc tấn công khác của Angel of Death hay không, tuy nhiên—”
Izuku thở ra chậm rãi và thận trọng. Một vụ giết người khác và lần này nó còn gần nhà cậu hơn. Người yêu cũ của Izuku đã gọi cậu cách đây vài ngày. Đó là mối tình thời trung học của cậu và anh ta đã trở về thị trấn sau cuộc ly hôn lộn xộn. Izuku không thực sự muốn gặp lại Tanaka nhưng cậu đã chấp nhận lời đề nghị đi ăn tối và hàn huyên.
Họ đã từng là bạn kiêm bạn tình của nhau, sau đó họ chia tay khi vào con đường đại học. Có lẽ họ có thể trở lại làm bạn và đó là điều Izuku hy vọng đạt khi gặp nhau. Cậu thực sự cần một điều gì đó tốt đẹp giữa tất cả sự hỗn loạn và đen tối ở thành phố những ngày này.
Tanaka đã vui vẻ trả tiền cho một chỗ ngồi của 2 người tại một nhà hàng đẹp, đôi mắt của anh ta vui tươi khi anh nói đùa rằng Izuku có thể trả bằng cơ thể của mình nếu cậu ấy quá bận tâm đến việc trả lại tiền lại cho Tanaka.
Tanaka luôn như vậy, nhanh nhẹn, phóng khoáng và hơi thô tục. Theo một cách nào đó, điều đó rất quyến rũ khi họ còn là những thiếu niên ngốc nghếch nhưng giờ đây nó chỉ khiến Izuku cảm thấy bực bội và mơ hồ.
Cậu không tìm kiếm một mối quan hệ như vậy ngay bây giờ. Nhưng… Tanaka vẫn nở nụ cười ấm áp đó, vẫn nghiêng người về phía trước một chút như thể muốn hôn lấy môi của Izuku. Người đàn ông này hiện đã độc thân—vợ anh ta đã lừa dối và biến mất với người tình, chỉ để lại giấy tờ ly hôn. Rõ ràng là anh ta đang tìm kiếm sự thoải mái. Một thứ gì đó quen thuộc và vui vẻ.
Izuku có thể là như vậy đối với Tanaka. Một phần nhỏ trong cậu thậm chí còn muốn điều đó. Cậu không cần phải dành phần đời còn lại của mình với người đàn ông này, nhưng có lẽ Izuku muốn một chút gì đó sưởi ấm cái giường lạnh lẽo. Cả hai đều đã trưởng thành và không cần phải nghĩ về chuyện xa xôi.
Tanaka hài lòng với việc Izuku cuối cùng cũng chấp nhận những lời tán tỉnh của anh ta. Dù anh ta vẫn đang giải quyết một vài việc ở nơi ở mới của anh trong thành phố nhưng Tanaka vẫn hứa là sẽ gặp cậu vào ngày mai.
…Nhưng Tanaka đã không gọi cho cậu
Izuku đã gọi và gọi trong cơn tức giận và buồn bã vì sự không chung thủy của người tình cũ. Và rồi Izuku nhìn sang và thấy khuôn mặt của Tanaka trên màn hình TV.
Đã chết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro