RA - Bố đơn thân

"Này, Haibara, khi nào thì bác tiến sĩ quay lại?"
"Tớ vẫn chưa hoàn thành xong trò chơi cuối cùng nữa."
"Conan-kun đã đi rồi...Còn bác tiến sĩ nói sẽ đi du lịch nước ngoài trong một tháng ..."

Cả ba đứa nhóc đội thám tử nhí đều yểu xìu.

"Tớ nghĩ sẽ sớm thôi." Haibara liếc nhìn người đàn ông đang quét dọn ngoài cửa hàng, "Có thể là tuần sau." "Yên tâm đi, bác tiến sĩ sẽ mang đến rất nhiều quà về cho các cậu đó."

Đương nhiên, lúc đó cũng là lúc Haibara sẽ biến mất.
"Mọi người cũng mau về đi."

"Hôm nay Ai-chan đợi người thân đến bao giờ vậy?" Ayumi nhìn đồng hồ treo tường.

"Nhắc mới nhớ, bọn tớ chưa thấy gia đình mới mà cậu ở cùng đấy, Haibara."
"Tớ cảm thấy rất đáng ngờ."
"Được rồi, đã đến giờ bé ngoan phải về nhà rồi." Chàng phục vụ tóc vàng lên tiếng.
"Bọn em chỉ tò mò một chút thôi. Thêm năm phút nữa thôi."

"Đừng lo lắng, anh đã nhìn thấy người đến đón Ai-chan."
Haibara nhàm chán nhìn anh.

------------

"Này! Anh ta là người như thế nào?" Cô hỏi. Con người này nói dối không chớp mắt, lại đổ lỗi cho cấp dưới.

"Lúc trước tôi đã giải thích rồi, bởi vì tình cờ trên đường tan làm tới đây, lại gặp người quen nên phải chào hỏi, tạm thời chỉ có thể giải quyết như vậy."
"Vậy khi nào thì anh nghỉ việc ở đây?" Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng."Chuyện đã qua, tại sao anh vẫn ở lại đây làm việc?"

"Ừ, tại sao nhỉ..." Furuya lảng tránh câu hỏi này.
"Thu thập manh mối cũng tốt, cứ để tôi ở đâu cũng được, tại sao tôi phải ở cùng anh?"

"Là vì ​​lý do an toàn."

"Vậy việc để tôi tiếp tục đi học?"

"Được thôi." Furuya do dự một chút. "Đây là lựa chọn tốt nhất mà chúng tôi đã quyết định sau nhiều cuộc họp. Tôi hy vọng em hợp tác."
Tất nhiên anh đã chọn không để việc này cho Kazami.
Làm thế nào Kazami có thể nuôi dạy một đứa trẻ tốt được chứ!
"Vậy hôm nay anh phải cùng tôi đi mua nguyên liệu cho bữa tối."
"Được." Anh gật đầu một cách máy móc, nhận nhiệm vụ không thể gọi là nhiệm vụ này.

-----------

Xoa xoa ngón tay, có thể cảm giác được làn hơi nước trong không khí. Dù trời không mưa nhưng độ ẩm vẫn lên tới 80%.
Thời tiết khó chịu làm cho mọi người cũng thấy bực bội.
Furuuya bắt đầu nghĩ xem liệu mình có nên mua một chiếc máy sấy hay không.
Quần áo không được để cùng.
Đi học ở trường, các hoạt động ngoại khóa, bài tập về nhà.
Ôi làm bố đơn thân mệt mỏi...
Ngoài ra còn có bữa tối dinh dưỡng cho học sinh tiểu học nữa.
"Tôi đã nói trên một nghìn lần là tôi không phải học sinh tiểu học, thôi anh muốn làm gì thì làm." Haibara nhìn những món ăn khá là "công thức của mẹ", chịu không nổi của tình yêu cao như núi của cha trên trời rơi xuống này.
"Đừng làm biểu cảm như vậy chứ." Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Furuuya, cô nói thêm.

------------

"Chị Enomoto, chị có thích xem phim gián điệp không?"
Haibara đung đưa chân trên ghế cạnh quầy bar.
"Chị không thích lắm, nhưng cũng không có ghét. Chị không xem nhiều phim gián điệp. À, anh Amuro gần đây hay nghỉ làm lắm, quản lý có nói với chị là... "

Haibara chống cằm, nói. " Em đang đợi bố." Nói xong, cô còn chớp mắt, nước mắt chực trào ra. "...trước đây mẹ không cho em đi tìm bố. Nhưng gần đây mẹ em..."

Azusa ngạc nhiên lùi lại một bước, liếc nhìn Amuro đang dọn bàn.
"Người bố mà em nói không phải là..."
Cô ấy luôn giỏi trong việc chấp nhận mọi tình huống.
"Nhưng xét về tuổi tác thì có vẻ không lạ..."
"Xét về ngoại hình... cũng..."
Nhưng dù sao vẫn có sự dao động đáng kể.

"Đang nói xấu tôi à?"
"À... cái đó..."

Anh Amuro có muốn mọi người biết anh ấy có một cô con gái hay không nhỉ?
Tâm trí của Azusa đã bắt đầu hình thành 800 khung cảnh.
Haibara quay đầu lại, vẻ mặt tủi thân, nước mắt lăn dài.
"Mẹ không muốn con nữa, bố cũng không cần con."

"Này anh Amuro, tôi biết anh có suy nghĩ riêng, nhưng Ai-chan thật là một cô con gái đáng yêu." "Không không không." Amuro cười gượng, xua tay. "Đứa nhỏ này dạo này nghiện game quá. Nó là con của một người họ hàng. Vì gia đình phải đi công tác tạm thời ở nước ngoài nên tôi nhận chăm sóc cô nhóc này thôi."

---------

"Lần sau tôi sẽ giận thật đó."
"Làm bố thật rắc rối? Tôi tưởng mấy ngày nay anh rất vui. Hay là, do ở trước mặt cô phục vụ đó, nên làm bố thật rắc rối?" Cô nheo mắt trêu chọc.

"Nếu thêm quá nhiều yếu tố gia đình vào sẽ khiến danh tính khó sử dụng lại."

"Ơ--tôi nghĩ đó là lý do để anh tiếp tục làm việc ở đây đấy." Haibara có phần thất vọng nói. "Tuy cô ấy có nói không thích phim gián điệp. Cũng có nhiều cảnh phục vụ nữ xuất hiện trong phim hành động mà." Haibara tự nói với chính mình.

"Tôi và cô Azusa trong sạch." Furuya cũng không biết mình đang giải thích cái gì.
"Mặc dù luôn có một kết thúc có hậu. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cả nhân vật chính lẫn người qua đường đều đủ đáng thương."
Cô không nghe anh nói chút nào.
Furuya im lặng.
Ngày mai sắp đến, sẽ là ngày mà cô trở lại thành Miyano Shiho.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro