15. ĐẦU ĐỘC
“Vãi lều! Cậu tự đầu độc chính mình?”
"Ừ? Thực ra thì đó là một câu chuyện dài nhưng mọi chuyện bắt đầu như thế đấy."
“Temari, cậu kể chuyện hay hơn Shikamaru. Cậu sẽ thích nghe lắm đấy Karui, đây là chuyện vãi lều nhất của họ từ trước đến nay.”
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ kể lại câu chuyện từ đầu… Chỉ cần cậu đừng xen vào là được, Ino.”
“Tớ sẽ không.”
“…”
"HỨA !"
------
Cô đang ngủ tại một quán trọ gần biên giới ở Hoả Quốc thì một tên sát thủ đã trèo vào qua cửa sổ.
Cô đang mang theo một số tài liệu liên quan đến các vấn đề ngoại giao ở biên giới Hoả - Phong. Điều này đã gây xôn xao dư luận địa phương và thu hút sự chú ý của một số doanh nhân có tiếng.
Và mọi chuyện sẽ ổn nếu tên sát thủ không có lưỡi kiếm tẩm độc.
Cô đã dùng chiến thuật tấn công một cách khôn ngoan, tiến đủ gần đến tên sát thủ để có thể cắt cổ hắn.
Điều cô không ngờ tới là lưỡi kiếm đâm vào hông cô có tẩm chất độc.
Vậy là cô ngồi đó, trong bộ đồ ngủ, trong một quán trọ khi mặt trời từ từ mọc lên cùng với xác của một sát thủ và chất độc đang dần ngấm vào cơ thể.
"Chết tiệt."
------
Cô đã phải xin lỗi người phụ nữ ở quán trọ rất nhiều.
Buổi sáng, khi bước vào phòng, người phụ nữ lớn tuổi đã vô cùng kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng đó.
“Tối qua tôi nghe thấy tiếng ồn ào, cô gái ạ. Tôi tưởng cô đã hứa với tôi rằng cô chỉ là một người phụ nữ danh giá và chúng ta đã đồng ý là không có- HỞ!!!”
"Tôi rất xin lỗi thưa bà. Hắn ta đã cố ăn trộm đồ của tôi, tôi sẽ xử lý thi thể giúp bà" cô ấy giơ tay lên xin lỗi "Tôi hứa và tôi thực sự xin lỗi."
Người phụ nữ nhìn cô với ánh mắt giận dữ, rồi sắc mặt trở nên khó coi trước khi bình tĩnh lại. Bà ta thở dài. "Shinobi, trả tôi gấp đôi, tôi sẽ xử lý."
Temari gật đầu, tránh ánh mắt của bà ấy, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
"Đã nhiều năm rồi ở đây không có án mạng, vậy nên đừng nói với ai, biết đâu ta lại cho cô ở lại đây." Người phụ nữ lớn tuổi cau mày nhìn cô, "Vậy cô là nhân vật quan trọng à? Không phải ninja nào cũng được phép mang theo mớ giấy tờ gây chết người như này."
Temari vẫn giữ vẻ bình tĩnh và mỉm cười với người phụ nữ, không muốn nói hết sự thật. "Tôi chỉ là một người phụ nữ chăm chỉ như bà thôi. Giờ tôi có thể nhờ bà lấy giúp tôi một ít vật tư y tế được không? Rồi tôi sẽ đi ngay."
------
Ngay khi ra khỏi làng, cô ngồi xuống và bắt đầu kiểm tra vết thương.
Mọi shinobi làng Cát đều được huấn luyện về chất độc, chưa kể còn lớn lên cùng người em trai bị ám ảnh bởi nghệ thuật chế tạo chất độc từ khi cậu ta biết đi, nên Temari có khả năng nắm bắt khá tốt cách xử lý chúng.
Loại này tác dụng chậm nhưng có thể gây tử vong. Cô mở túi thuốc độc mang theo. Cô không có thuốc giải, nhưng nếu tiêm một liều nhỏ một trong số những loại thuốc độc mà cô mang theo thì sẽ ngăn chặn được sự lây lan của chất độc.
Temari kiểm tra vết cắt: sâu khoảng 2 cm, ngay dưới xương sườn trái cuối cùng. Cô nhăn mặt khi đổ cồn vào vết thương, cố gắng rửa sạch. Sau đó, cô phong ấn chiếc quạt sắt của mình vào trong một cuộn giấy để dễ mang đi và nhỏ hai giọt thuốc độc hàm lượng cao được Kankurou phê duyệt dưới lưỡi.
"Kinh vãi."
------
Temari khá tỉnh táo vào ngày đầu tiên của chuyến đi, đi được khá xa, nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng. Cô cứ nghe thấy tiếng mẹ hát ru đâu đó trong một góc nào đó của não.
Khi mặt trời lặn, cô uống thêm vài giọt nữa, lần này để bản thân nếm thử chất độc một cách trọn vẹn. Kỳ lạ thay, giờ nó lại ngọt hơn.
Cô không ngủ, vẫn tiếp tục đi bộ trong rừng sâu suốt đêm, lắng nghe tiếng động vật ẩn núp trong bụi rậm và cầu nguyện rằng đêm nay sẽ không có ai muốn tấn công cô vì cô biết rõ rằng mình sẽ không thể chịu đựng được trong tình trạng này.
Temari uống thêm vài giọt nữa khi mặt trời mọc.
Không lâu sau, cô nhìn thấy hồn ma của cha mình. Ban đầu, cô chỉ lướt qua bóng ông ta, rồi ông ta nói chuyện với cô, và cô nhận ra mình đang chửi rủa ông bằng tiếng Suna bản xứ.
Ông ta biến mất vào khu rừng khi cô nhìn thấy cổng Làng Lá ở đằng xa.
------
Khi đến văn phòng Hokage, Temari gần như không thể đi thẳng được. Thị lực của cô mờ đi và cô không thể cảm nhận được đôi chân của mình, nhưng tập tài liệu vẫn an toàn trong tay cô, được ôm chặt trước ngực.
Cô cúi chào Hokage thật sâu. Tầm mắt cô tối sầm lại trong giây lát khi cô đứng thẳng dậy.
Kakashi hầu như không nhìn cô, mắt vẫn chăm chú vào đống giấy tờ đang làm.
"Chuyến đi của Temari-san đến đây có vui không?", Kakashi nhìn cô lần đầu tiên kể từ khi cô bước vào văn phòng. Anh nhận thấy ánh mắt trống rỗng và vẻ mặt tái nhợt của cô.
Temari nghiêng đầu sang một bên, những con bướm hồng nhỏ xíu bay lượn quanh đầu anh. Nó làm cô nhớ đến một cuốn sách cô từng đọc cho Kankurou nghe hồi nhỏ. Cô khá chắc mình đã nghe anh nói nhưng chưa kịp ghi nhớ từng từ.
“Tôi có tài liệu đây! Thưa ngài Kage Kakashi-san.”
Shikamaru suýt nữa thì đụng trúng cô khi bước vào văn phòng. Anh dừng lại cách cô chỉ vài cm, và khi nhận ra cô gần như không để ý, anh quan sát cô thật kỹ lưỡng trong khi nhẹ nhàng di chuyển xung quanh cô trong tầm mắt mà không bị phát hiện.
Temari giơ tập tài liệu ra trước mặt. Ai đó đã cầm lấy chúng từ tay cô.
“Temari-san, tôi không muốn vượt quá giới hạn, nhưng cô ổn chứ? Có vấn đề gì xảy ra trong quá trình giao tài liệu không?”
Cô lại nghe thấy tiếng mẹ mình hát, lần này to hơn, liệu bà có đang kêu cứu không? Và cô khá chắc là cậu mình cũng đang ở trong phòng với họ, nhưng chẳng phải cậu ấy đã chết rồi sao? Cô cố gắng tập trung nhưng tiếng hát quá lớn.
"À, đúng rồi," cô vén áo lên, để lộ hẳn vết cắt bị đầu độc ở hông (và gần hết cả áo ngực). "Đừng lo, tôi đã tự đầu độc mình suốt thời gian qua... Một thứ gì đó để chống lại nó." cô lại mỉm cười, tự hào vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
Căn phòng im lặng trong giây lát. Hai người đàn ông đều sửng sốt.
“À, Shikamaru, anh đến đây khi nào thế?”
Cô chớp mắt nhìn bạn trai, "xinh quá" cô tự nhủ nhiều hơn là nói với anh. Đáp lại, anh tiến lại gần cô rất nhẹ nhàng.
Điều cuối cùng cô nhìn thấy trước khi ngất đi là khuôn mặt lo lắng của Shikamaru khi anh kịp đỡ cô ngay trước khi cô ngã xuống sàn.
------
Temari tỉnh dậy trong một căn phòng bệnh viện sáng sủa, rên rỉ.
“Đau quá, mình không thích bị đâm.”
"Xin lỗi em."
Sự im lặng bao trùm. Cô có thể kiệt sức và nửa tỉnh nửa mê nhưng cô biết rõ anh đang buồn. Cô khiến anh sợ.
“Anh biết em biết mình đang làm gì, và trò đầu độc của em dường như đã cứu mạng em, nhưng, chết tiệt Tem, anh không thể để mất em được.”
Shikamaru đang dựa vào giường bệnh của cô, khuỷu tay đặt cạnh eo cô, đầu vùi vào tay, che mặt khỏi cô.
"Anh biết đó là một phần của thỏa thuận, một phần của công việc và cuộc sống của một shinobi. Anh biết. Nhưng anh không thể mất em. Không phải như thế này."
Cô biết anh đang chìm sâu vào suy nghĩ. Cô không thể nói gì nhiều và cũng không có cơ hội vì Sakura đã gõ cửa, nhẹ nhàng bước vào.
“Ừm, mừng khi thấy cậu tỉnh lại. Chúng tớ đã rửa sạch hết độc trong vết thương rồi, tuy sẽ để lại sẹo nhưng tớ nghĩ cậu không bận tâm lắm đâu. Chất độc mà cậu tiêm vào, tớ cũng chắc là cậu biết rồi, sẽ tự đào thải ra khỏi cơ thể. Vậy nên, hãy nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, cậu sẽ sớm khỏe lại thôi,” người phụ nữ tóc hồng mỉm cười, “thật mừng khi thấy cậu an toàn, Temari.”
Temari chỉ gật đầu đáp lại, vô thức nắm lấy tay Shikamaru, thậm chí không nhận ra ngón tay của họ đã đan vào nhau cho đến khi Sakura quay người bỏ đi.
------
Cô được xuất viện vào giờ ăn tối với lời cam đoan rằng sẽ có người theo dõi cô trong ít nhất 48 giờ tới.
Vì vậy, Shikamaru từ từ dẫn cô đến căn hộ của mình và đặt cô lên giường. Cô ngủ thiếp đi gần như ngay lập tức.
------
Khi tỉnh dậy, cuối cùng Temari cũng lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể. Cô lăn qua lăn lại trên giường, nhận ra phía bên kia giường dường như vẫn còn nguyên vẹn, nhưng có một chiếc ghế trong phòng.
“Đồ mít ướt này.”
Cô để ý thấy cốc nước trên tủ đầu giường nên cẩn thận ngồi dậy, từ từ uống hết cốc nước lớn.
Sau khi giãn cơ, cô nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, vỗ nước lên mặt và cố gắng giữ cho mình trông tươi tắn. Sắc mặt cô đã hồng hào trở lại, đủ tự tin để đối mặt với anh.
------
Shikamaru đang ngồi ngoài ban công, ngả người về phía mặt trời, chân gác lên lan can, điếu thuốc trên tay.
“Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được nữa.”
Cô không cần hỏi thêm. Họ quá hiểu nhau, cô biết điều này đã khơi dậy điều gì trong anh.
“Anh không thể mất em khi chúng ta không hơn gì 'đồng nghiệp' cả. Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng mình hầu như còn không có đủ tư cách chuyên môn để đến dự đám tang của em nữa.”
Anh không muốn họ phải đối mặt với kết cục giống như Kurenai và Asuma, không bao giờ chính thức hóa mọi thứ, trở thành điều không nói ra mà ai cũng biết nhưng không ai thừa nhận.
Có một khoảng im lặng kéo dài trước khi cô lên tiếng.
"Hội đồng. Anh biết em sẽ cưới anh ngay lập tức, nhưng chính trị mà Shikamaru. Chúng ta không thể cứ thế mà làm," cô ra dấu "muốn làm gì thì làm." Cô bước từ cửa ban công đang mở về phía chiếc ghế sofa gỗ anh đang ngồi. Anh nhấc tay lên tựa lưng ghế để cô có thể ngồi vào lòng anh. Temari nghiêng người về phía mặt anh, đưa tay lên má anh. "Em là công chúa, anh biết mà? Điều đó khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn, nhưng không có nghĩa là em không cảm thấy giống anh."
Shikamaru vứt điếu thuốc vào gạt tàn và nắm chặt tay cô, thở dài.
“Anh biết, nhưng Tem, anh chịu đựng đủ rồi. Nếu em nghiêm túc với anh, chúng ta hãy bắt đầu từng bước một. Em muốn nhận bao nhiêu nhiệm vụ cấp S và A cũng được, nhưng ít nhất cũng phải cho anh cái danh xưng 'góa vợ' chứ.”
“Đó có phải là lời cầu hôn không?”
"Xin lỗi, em muốn anh quỳ xuống sao? Hay là một màn phô trương trước công chúng? Em có muốn một ngàn đoá hồng không? Hay là một ngàn cánh hoa hồng?"
"KHÔNG !"
“Đó là câu trả lời cho lời cầu hôn hay cho màn phô trương trước công chúng và hoa hồng?”
“Em ghét những thứ phô trương, và hoa thì đẹp nhưng không phải hoa hồng.”
“…”
"Kankurou và Gaara đã đồng thuận. Có hai đứa nó bên cạnh, chúng ta sẽ có thể xử lý được hội đồng. May mà anh là người kế nhiệm chức tộc trưởng chứ không phải một tên vô lại nào đó, ít ra cũng có chút gì đó lận lưng, nhưng sẽ tuyệt hơn nếu anh là một Hyuuga..."
"Chắc chắn em không phải là mẫu người yêu lý tưởng của Hinata rồi, cưng à."
Cô dịch người, ngồi lên đùi anh.
"Ít nhất thì anh cũng phải có nhẫn chứ?"
“Đó có phải là câu trả lời “đồng ý” không?”
Cô cười nhếch mép, nghiêng người lại gần hơn "Anh có không?"
“Đó có phải là câu trả lời “đồng ý” không?”
Cô cau mày, chấp nhận thất bại, ngồi xuống và đưa tay trái lên
“Vâng, tôi, Temari, nữ thần gió phi thường đến từ vùng đất sa mạc khắc nghiệt nhất vui vẻ chấp nhận lời cầu hôn của anh, thiên tài của Làng Lá.”
Cô không hề để ý đến chiếc nhẫn anh đang cầm trên tay cho đến tận bây giờ. Chiếc nhẫn vàng đơn giản với một viên kim cương xám cắt theo kiểu ngọc lục bảo, vừa vặn trên ngón tay cô.
Temari đưa bàn tay vừa được đeo nhẫn lên trước mặt, quan sát sự lấp lánh khi anh mặt trời phản chiếu vào nó, "Ấn tượng đấy."
“Anh sẽ kết hôn với người thuộc hoàng tộc, nên vậy cũng đáng thôi.”
Cô buông tay, vội vàng nghiêng người về phía trước và tựa trán vào trán anh.
“Em thề là em không có ý ép anh cưới em khi tự đầu độc mình đâu.”
“Ò, anh đã định làm điều này bất chấp có độc điếc gì kia hay không, nên chuyện này hoàn toàn không liên quan. Chúng ta có thể đặt một phòng suite đẹp ở ryokan có suối nước nóng riêng mà em thích vào cuối tuần này.”
------
Khi hai người ngâm mình trong làn nước nóng vào cuối tuần đó, Temari nhớ lại những ảo giác mà cô đã có trong lúc phê thuốc.
“Anh biết không, em đã nhìn thấy cả cha và mẹ, ít nhất là em đã nghe tiếng mẹ hát.”
"Thật sự?"
"Em tự hỏi, em nghĩ mẹ em sẽ thích chuyện của anh và em đấy. Toàn bộ chuyện tình trắc trở này."
“Ừm hửm.”
“Còn ba em sẽ ghét việc em kết hôn với một người ngoài làng, lại còn là người đến từ Konoha. Thành thật mà nói thì điều đó càng khiến ông ta khó chịu thêm.”
“…”
“…”
"Tem, thề với thần linh nếu anh là hành vi nổi loạn cuối cùng của em chống lại cha-"
Cô đổ xô nước lên đầu anh, cười lớn.
"Em"
Shikamaru không thể làm gì khác ngoài việc cười toe toét khi cô mỉm cười với anh.
"yêu"
Nhìn thấy cô thư giãn và thoải mái, thực sự cho phép bản thân mình là chính mình mà không có sự bó buộc nào.
"anh"
Cô nghiêng người tới hôn anh và khi chỉ còn cách môi anh vài milimet, cô thì thầm.
“Liệu có thực sự quan trọng nếu anh là một hành vi nổi loạn của em không?”
Sẽ không.
------
"Vậy, đó có phải là hành vi nổi loạn cuối cùng không? Kết hôn với Shikamaru ấy?"
“Ha ha, không, không! Chắc chắn là ban đầu hội đồng không mấy hài lòng, nhưng tin tôi đi, nếu muốn nổi loạn đúng nghĩa thì tôi đã dụ dỗ Hinata kết hôn rồi.”
------
Au: ArmchairAnthropologist
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro