2. CÂU HỎI
Shikamaru nhận được rất nhiều câu hỏi và cố gắng tìm câu trả lời.
Phải, họ đã dành rất nhiều thời gian bên nhau. Phải, họ thích nhau - như bạn bè. Không, họ không hẹn hò. Không, họ không ứ ừ.
Không, anh không yêu cô ấy-
Anh có không?
------
Shikamaru thường hay lưỡng lự ở câu trả lời đó, đột nhiên cảm thấy không chắc chắn. Và điều đó không giống anh thường ngày chút nào.
Tình yêu thật phức tạp. Nó khó hiểu, khó chịu, và quá đỗi phiền phức. Phủ nhận thì dễ hơn. Không làm gì cả còn dễ hơn. Mà dù sao thì Temari cũng không phải kiểu người dễ yêu. Cô ấy mạnh mẽ và táo bạo, chưa từng thể hiện dấu hiệu nào cho thấy mặt dịu dàng mà cha anh từng nói đến. Temari không hề có mặt dịu dàng. (Anh chưa từng thấy, và họ đã dành rất nhiều thời gian bên nhau.)
"Vậy, nếu các cậu không hẹn hò..." Naruto hỏi, bằng giọng điệu giả tạo ngây thơ báo hiệu điều rắc rối nào đó không thể tránh khỏi, "Vậy cậu gọi buổi tối nay là gì?"
Shikamaru chớp mắt. "Tối nay á?"
"Ừ. Sakura bảo hai cậu hay qua đêm với nhau." Naruto hắng giọng. "Cậu biết đấy..."
"Không. Tớ không biết. Và chúng tớ không 'qua đêm cùng nhau'. Sakura đưa thông tin sai lệch rồi." Shikamaru thực sự, thực sự muốn cút ra khỏi nơi khác. Một nơi nào đó khác ngoài việc bị kẹt trong tòa nhà Hokage và bị bạn mình thẩm vấn. "Cô ấy chỉ ghé qua vì chúng tớ cần bàn chuyện thôi. Chỉ vậy thôi."
"Sakura bảo không có lý do gì để cô ấy phải đến nhà cậu cả, vì mọi thông tin cậu cần đều có trong tòa nhà này."
Shikamaru thầm rủa Sakura. "Cái đầu ngu ngốc của cậu có suy nghĩ độc lập nào không, hay chỉ biết lặp lại những gì người khác nói?"
Naruto chớp mắt như cú. "Ino nói hai người đang hẹn hò. Chouji cũng nghĩ vậy."
"Chúng tớ không hẹn hò," Shikamaru bực bội lặp lại. "Tớ nhắc lại lần cuối, chúng tớ chỉ bàn luận về những chuyện liên quan đến công việc mà thôi. Bởi vì đó là công việc. Chỉ là một công việc phiền phức, không có gì lãng mạn cả. Tại sao không ai tin chúng tớ chứ?"
Naruto trông chẳng có vẻ gì là áy náy. Cậu nhún vai. "Có lẽ vì hai người yêu nhau và đều quá cố chấp không chịu thừa nhận."
"Chúng tớ không-" Một lần nữa, chết tiệt, đầu óc anh như bị cắt đứt, không thể diễn đạt thành lời câu phủ nhận. Vốn là người thích chiến thuật rút lui, anh quay đi, "Tớ có việc. Tớ đi đây."
Nụ cười rạng rỡ của Naruto khiến Shikamaru muốn bóp cổ cậu ta. "Vui vẻ nhé!"
------
Không, họ không yêu nhau.
Họ có không?
Cảm thấy bối rối, Shikamaru dành một khoảng thời gian vô cùng dài để nhìn chằm chằm lên bầu trời và cố gắng tìm ra câu trả lời. Họ chưa bao giờ nhắc đến tình yêu. Họ chưa bao giờ bàn luận về chuyện hẹn hò. Thực tế, cả hai đều chủ động tránh nói chuyện với nhau về bất cứ điều gì có thể bị coi là quá riêng tư, quá sâu sắc. Họ hời hợt với nhau một cách lố bịch. Có một mối liên hệ không thể phủ nhận giữa họ, nhưng, ừm... cả hai đều không muốn làm gì cả.
Anh không muốn bận tâm, còn cô ấy... Anh cho rằng cô ấy quá kiêu hãnh để thực hiện bước tiếp theo.
Việc phải thực hiện bước tiếp theo thật đáng sợ.
Họ có nên nói chuyện này không? Liệu anh có ngu ngốc khi nghĩ đến chuyện đó không? Temari là người cộc cằn và nóng nảy, và anh không chắc mình có thực sự muốn bị bao quanh bởi cái kiểu người đó 24/7 không. Cô đã chứng kiến anh ở những lúc tồi tệ nhất; một mớ hỗn độn khóc lóc, than vãn, trẻ con, nhưng anh chưa bao giờ thấy cô ở trạng thái nào khác ngoài sự bình tĩnh và điềm đạm, với chút bạo lực tiềm ẩn. Liệu cô có thể tử tế được không?
Anh biết mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng suy nghĩ quá nhiều là chuyện thường tình của anh. Đâu phải anh dành nhiều thời gian để nghĩ về bản thân và Temari khi ở bên nhau. Anh không dành những ngày tháng hai người bên nhau để tận hưởng chúng. Anh cũng chẳng nghĩ cách kéo dài thời gian bên nhau, chẳng hạn như trì hoãn nhiệm vụ để họ có thể làm lâu hơn một chút, hay cố chấp gọi đồ ăn mang về và nghỉ ngơi một lát, vì anh không muốn chào tạm biệt, ăn một mình rồi chờ đến ngày mai mới gặp cô.
Anh không đếm từng ngày sau khi cô rời đi cho đến khi cô quay lại. Anh không thức dậy sớm khi cô sắp đến, với nỗi mong đợi dâng trào trong huyết quản. Anh chắc chắn, tuyệt đối, không mơ về cô. Điều đó thật nực cười.
"Cậu đang nghĩ ngợi gì thế?" Temari ngắt đi dòng suy nghĩ của anh, và anh gần như giật mình bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Anh quên mất cô đang ở đây. Sự im lặng, sự hiện diện đơn thuần của cô, tự nhiên đến nỗi anh thậm chí còn không nhận ra. Nó chỉ đơn giản là thuộc về nơi này. Nó bình thường. Nó là... điều gì đó khiến cuộc sống của anh trở nên trọn vẹn hơn. "... Chẳng có gì quan trọng cả."
Anh không phải là một kẻ nói dối giỏi. Temari nhận ra rõ điều này, chỉ nhướn mày nghi ngờ, rồi nhún vai, rồi lại tập trung vào cuộn giấy trước mặt. Anh quan sát cô làm việc.
Không, chẳng có lý do gì để họ phải ở đây cả. Nhưng tòa nhà Hokage thì ngột ngạt và buồn tẻ, còn Temari thì chưa bao giờ thấy ánh hoàng hôn xuyên qua khu rừng. Quang cảnh từ hiên sau nhà Shikamaru thật ngoạn mục, tại sao họ lại phải lãng phí nó chứ?
Temari đang làm việc lặng lẽ, dường như đã quen với chế độ lúc bật lúc tắt của Shikamaru trong việc hoàn thành nhiệm vụ. Anh cố tình chậm trễ. Anh muốn buổi tối kéo dài mãi. Anh không muốn cô rời đi, không muốn phải chờ đợi để gặp lại cô.
Shikamaru im lặng nhìn ra khu rừng. Mặt trời đang lặn dần, những tia nắng dài kỳ lạ len lỏi qua tán cây. Tiếng chim hót líu lo cũng bắt đầu lặng dần.
"Buổi tối ở đây thật yên bình," Temari cuối cùng cũng lên tiếng. Cô ngước nhìn bầu trời, vài đám mây lững lờ trôi, bầu trời hồng rực. Cuộn giấy đã hoàn thành.
Trời lặng gió. Temari đã quen với tiếng gió hú liên tục. Sự yên bình, tĩnh lặng ấy thật xa lạ và mới mẻ, nhưng không phải là điều gì đó khó chịu.
Một chuyển động trong bụi rậm khiến cả hai cảnh giác, nhưng Shikamaru thì không hẳn vì cậu biết đó là gì. Từ trong rừng, một con hươu nhỏ lông sẫm bước ra. Nó nhìn thẳng vào họ, đầu ngẩng cao, mũi giật giật.
Shikamaru chẳng bận tâm; hươu nai ở khắp rừng, đi hai ba bước là bắt gặp. Nhưng Temari cứ nhìn chằm chằm vào nó, như thể đó là thứ kỳ thú nhất trên đời. Và đó là lúc Shikamaru nhận ra -
Temari chưa từng nhìn thấy hươu trước đây.
Cô chưa từng thấy một con hươu thật sự nào, còn sống, thở hay cử động. Chẳng có con hươu nào ở Suna cả, và cô cũng chưa ở trong rừng đủ lâu để chúng có thể vượt qua nỗi ngại ngùng và mạo hiểm bước ra ngoài gặp cô.
Temari nhìn chằm chằm vào nó, hoàn toàn bị mê hoặc, và điều đó khiến bụng dạ của Shikamaru trở nên nôn nao lạ kì.
Con hươu cái tiến thêm một bước về phía trước, tai hướng về phía họ.
Shikamaru nhìn con hươu và Temari. Cuối cùng, anh đề nghị: "Cô có muốn sờ cô ấy không?"
Temari gật đầu.
Shikamaru đứng dậy, bước xuống hiên nhà, ngồi xổm trên cỏ, đưa một tay ra. Con nai cái nhận ra anh, liền tiến lại gần không chút do dự. Nó có đôi chân dài, thon thả, thân hình mảnh mai và đôi tai tròn trịa. Nó hít hà bàn tay Shikamaru đưa ra, rồi liếm lòng bàn tay anh, phòng trường hợp anh bỗng dưng hóa thành thức ăn.
"Xin lỗi," anh lẩm bẩm. "Anh không mang đồ ăn vặt cho em." Anh xoa tai nó, gãi gãi gáy. Nó nghiêng người về phía anh. Anh cảm thấy Temari cũng đến bên mình, lặng lẽ tiến lại gần.
Cô chậm rãi ngồi xuống cạnh anh, đầu gối gập lại, gần anh một cách lạ thường. Gần đến nỗi vai họ gần như chạm vào nhau. Giọng cô nhẹ nhàng hơn anh từng nghĩ. "Tôi sẽ không làm cô ấy sợ chứ?"
"Không. Cô ấy thân thiện mà." Anh rụt tay lại. Không nhận được sự chú ý từ anh nữa, con hươu cái bước một bước về phía Temari để dò xét cô.
Temari đưa tay ra rất cẩn thận, ban đầu chỉ chạm nhẹ đầu ngón tay vào bên cổ con hươu cái. Bộ lông mượt mà, màu nâu đỏ sẫm, óng ánh. Khi con hươu cái đứng yên, Temari tự tin hơn một chút vào hành động của mình, đặt lòng bàn tay lên con vật và vuốt ve thật mạnh.
Con hươu cái đứng yên, chớp đôi mắt ướt át, nghển đầu nhìn về phía tiếp xúc.
"Cô ấy thật xinh đẹp," Temari thì thầm, mắt nhìn chằm chằm vào con vật, vẻ mặt say mê.
Shikamaru không nhìn con hươu cái. Anh nhìn Temari, nhìn nụ cười dịu dàng, nét mặt hiền hoà của cô. Ánh nắng chiều tà làm tóc cô gần như phát sáng, đôi mắt cũng sáng lên. Và anh chợt hiểu ra tất cả những gì cha anh từng nói về việc phải lòng mẹ anh. "Đúng vậy."
Hai suy nghĩ tiếp theo vừa bất ngờ, vừa chẳng hề đột nhiên chút nào. Em thuộc về nơi này với anh, anh nghĩ. Cô trông thật tự nhiên, thật hạnh phúc, với khu rừng làm nền và một con hươu trong tay.
Suy nghĩ thứ hai của anh là anh muốn dành phần đời còn lại của mình bên em.
Con hươu cái ngẩng đầu, quay lại nhìn vào rừng, tai vểnh lên. Chắc hẳn có điều gì đó đã cảnh báo nó, nên nó lùi lại, cẩn thận, lịch sự, trước khi nhảy vọt vào rừng.
Temari buông thõng tay xuống đầu gối, nhìn con hươu rút lui với nụ cười dịu dàng như cũ. Chính khi cô quay sang anh với nụ cười ấy, không có chút trơ tráo và ra vẻ thường thấy, anh mới quyết định, cúi xuống gần hơn, đưa tay lên ôm lấy má cô.
Cô đã có thể hất chúng ra. Cô đã có thể lùi lại. (Cô cũng đã có thể giết anh.) Cô nhanh hơn anh, có lẽ còn khỏe hơn, và dễ dàng phản ứng mà không cần suy nghĩ. Nhưng cô không lùi lại. Cô hoàn toàn bất động, đôi mắt sáng long lanh nhắm lại, hình như thậm chí còn nghiêng người lại gần hơn, nhưng có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của anh mà thôi.
Dù sao đi nữa, anh cũng không còn dùng lý trí nữa mà chiều theo ham muốn được hôn cô, ban đầu nhẹ nhàng, nhưng rồi tự tin hơn với từng giây trôi qua và anh không bị gió mạnh hất văng vào gốc cây gần đó. Cô hoàn toàn không kháng cự, và chính nhận ra điều đó đã khiến anh tỉnh táo lại, lùi lại, chớp mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên.
"Em không cản anh," anh nói.
"Tại sao em phải làm thế?" Cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy sao?
Shikamaru nuốt nước bọt. Tay anh di chuyển ra sau gáy cô, những ngón tay khẽ luồn vào tóc cô. "Bởi vì..." Bởi vì em quá tầm với của anh, chẳng buồn cười chút nào. Bởi vì em là Temari, và em sẽ đá đít anh bất cứ lúc nào. Bởi vì anh sẽ không bao giờ có được may mắn này. Bởi vì em quá tốt so với anh. Bởi vì...
"Sáng mai con hươu có quay lại không?" cô hỏi nhẹ nhàng, mắt vẫn nhìn vào môi anh.
"Hả?" Dù là một thiên tài, anh cũng khó mà theo kịp độ nhảy chủ đề như vậy. Anh lúng túng một lúc mới tìm được từ ngữ để tiếp lời. "Ừ, ừ, hầu hết là vậy. Ý anh là, chúng đến bất cứ khi nào em gọi."
"Vậy thì..." Má cô ửng hồng. Shikamaru choáng váng. "Anh có phiền không... nếu sáng mai em quay lại sớm...?"
Cô có thể ngọt ngào, có thể nhẹ nhàng và dịu dàng. Thật là một tuyệt tác. Shikamaru thở ra một hơi, không nhận ra mình đã nín thở từ lâu. "Em có muốn... ngủ lại đây không?"
Trong một lúc, cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt lục lam tuyệt đẹp nhìn thẳng vào mắt anh. Khoảnh khắc ấy như thể kéo dài mãi mãi, huyền ảo với ánh nắng trên mái tóc cô và làn da ửng hồng.
Điều tiếp theo Shikamaru biết là gáy anh đập xuống đất và có một cơ thể áp vào người, môi chạm vào môi, và những suy nghĩ mạch lạc tiếp tục trôi đi.
Chà, anh đã có được một Temari dịu dàng trong hai mươi giây. Đó là một khởi đầu (tốt).
------
Phải, họ đã dành rất nhiều thời gian bên nhau. Phải, họ thích nhau - hơn cả tình bạn. Phải, họ đang hẹn hò. Không, họ không ứ ừ. (Câu trả lời này không nhất thiết đúng; nhưng Gaara và Kankuro không cần biết điều đó.)
Phải, anh yêu cô.
Anh thực sự yêu cô. Nhiều hơn những gì anh có thể tưởng tượng.
Đến nỗi, một ngày nọ, khi cô đang đứng dưới một hồ nắng, cùng một con hươu đang gặm cỏ trong tay, anh tiến lại gần, thận trọng, lo lắng nhưng hoàn toàn quyết tâm. "Này, Temari?"
Và cô mỉm cười với anh, nụ cười đặc biệt ấy, với những đường nét mềm mại và đôi mắt sáng ngời, thắp sáng cả thế giới xung quanh. Nó khiến tim anh đập nhanh, tay anh siết chặt chiếc nhẫn, và anh nuốt trôi nỗi lo lắng. "Anh có thể hỏi em một điều không...?"
Câu trả lời, thật nhẹ nhõm thay, là có.
------
Au: SpicedGold
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro