20. TỔ CHIM

Lớn lên, Temari luôn nghĩ rằng sinh con cũng giống như ra trận. Mọi chi tiết đều được khắc họa rõ ràng với cô, đến nỗi cô không thể nào nhìn theo hướng khác. Mong muốn có con chẳng khác nào trở thành một con cừu bị thương giữa đống đổ nát. Một bữa tiệc thịt cừu. Người ta đâu thể dễ dàng chấp nhận việc tự biến mình thành kẻ yếu thế ngay khi hiểm nguy ló dạng, nhưng làm cha mẹ là một sự lựa chọn.

Ý nghĩ ấy cứ theo cô, len lỏi qua từng chuỗi hạt leng keng quanh mắt cá chân, từng bước chân của một đứa trẻ lạc lõng giữa đất liền. Cô đọc những đường chỉ bạc trong lòng bàn tay của mỗi bà mẹ như một lời cảnh báo.

Nó được in dấu trong nhau thai và chất dịch: ngươi đã thề sẽ chết thay cho những sinh linh này, cảm ơn vì sự hy sinh của ngươi.

Thật kỳ lạ. Khi mẹ mang thai đứa con út, mọi người cùng nhau cất tiếng hát, chẳng hề biết tương lai sẽ mang đến cho họ những rắc rối hỗn loạin của một con quái vật với hàm răng trắng muốt;

Temari chưa bao giờ là kiểu con gái lãng mạn hóa chuyện tự tử.

------

Một đứa trẻ đang uống.

Nó muốn, nó cần và nó lấy.

Gaara không sinh ra đã có hàm răng sắc nhọn, nhưng thật khó để nhớ lần cuối cùng cậu không cào xước làn da trần của cô là khi nào.

Em trai cô mút ngón tay và bú sữa ấm từ bình sữa, và toàn bộ trải nghiệm này giống như việc chọn làm kẻ tử vì đạo vì tình yêu. Nhìn cái bụng căng tròn của em dù chẳng được đền đáp gì giữa đống hỗn độn, Temari hiểu rõ điều gì sẽ xảy ra khi em ngủ thiếp đi.

Cô cảm thấy móng vuốt ẩn dưới tiếng thở yên bình của em.

Những người lớn xung quanh cô bé càu nhàu. Mặc dù mọi người có thể cho rằng việc làm chị cả chẳng khác gì làm cha mẹ, nhưng cô bé có thể nói: "Tôi không chọn mang các em mình đến thế giới này." Nhưng chữ "có thể" không phải là một lựa chọn cần thiết. Nó đòi hỏi cô bé phải dũng cảm. Loại dũng cảm không cần thiết này sẽ hữu ích hơn nếu được dùng để đối phó với những cơn lo lắng hiếm hoi của cô bé - bất cứ khi nào cô bé không thể đọc được suy nghĩ của đứa trẻ sơ sinh, bởi vì cô bé đã nghe kể về một loài chim đẻ trứng trong tổ kẻ khác, và cô bé đã chứng kiến cha mẹ mình phong ấn một con chim cu gáy trong chính mái nhà.

Ngươi được định sẵn là-

"Em đã no chưa?" Đôi khi cô muốn hỏi em khi nhìn vào đôi mắt thủy tinh và những vết sẹo chưa lành trên đốt ngón tay cô, nhưng những cái chạm của em quanh những vết sẹo này chưa bao giờ nhẹ nhàng.

Lên bốn tuổi, Gaara ngước nhìn cô, và khi cậu thả xác những con chim nhỏ đã chết xuống, Temari không còn muốn trở thành người chăm sóc nữa.

------

Kankurou ăn sáng một mình. Cậu rời khỏi phòng mỗi khi Gaara bước vào, và những đứa em trai của cô không bao giờ xuất hiện cùng một chỗ. Cô để mặc sự im lặng kéo dài khi họ di chuyển đồng bộ. Temari chưa một lần lên tiếng về thỏa thuận ngầm này.

Thỉnh thoảng, cô lại bắt gặp cảnh đó. Dụng cụ ăn uống của cậu bẩn hơn của cô, ngâm nước, và khuỷu tay của Kankurou vẫn còn ướt vì cố với tới bồn rửa khi chưa phát triển hoàn toàn. Cô rửa tay và mặt cho cậu. Cậu nhăn mũi tránh ngón tay cái của cô.

“Chúng ta chẳng còn chơi với nhau nữa,” cậu thì thầm vào một đêm tối.

Rồi cậu nuốt chửng lời trách móc ấy, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

------

Cô vẫn cầu nguyện.

Vào ngày sinh nhật của Gaara, cô quỳ xuống. Temari dọn dẹp những chiếc lông vũ rối bù ngoài vườn, còn cái bóng của cô thì nguyền rủa thần linh bằng những chuyển động mệt mỏi, những vết bẩn dưới đầu ngón tay. Cô có cảm giác như mình chỉ biết hai người thân qua những mảnh tri thức gián tiếp.

Kankurou đã trưởng thành hơn, không còn hỏi chị gái mình rằng tại sao chị không quan tâm đến em nữa?

Không ai nói gì trong tổ khi chú chim non đầu tiên chui ra khỏi vỏ trứng, còn những quả khác thì lắc lư qua lại giữa khoảng không. Một lá phổi đầy ắp những lời cầu nguyện, căn phòng tưởng niệm mẹ cô nồng nặc mùi ẩm mốc sau mưa. Cô linh cảm rằng thần linh đang trả lời những câu hỏi của mình bằng cách rắc muối lên vết thương trên da thịt.

Cô thắp hương cho hài cốt của các loài động vật và cô gái ấy đã được chọn trong ánh trăng lung linh.

Ngay lúc này, cô là một người mẹ đang xin lỗi thay cho kẻ khác.

------

Cậu của cô mất vào một ngày trong tuần.

Lẽ ra trời phải mưa, nhưng lại không, và lẽ ra cô phải khóc, nhưng dường như chẳng có gì thoát ra khỏi tiếng nức nở. Cậu đã chết vì bom nổ, và "không còn lựa chọn nào khác". Cha cô nói thêm vài lời tại đám tang, nơi họ xích đứa em trai út của cô lại như thể nó là chất độc. Temari chẳng thể nhớ lần cuối họ nhìn thấy Gaara dưới ánh sáng ban ngày là khi nào. Cô thậm chí còn không nhớ câu nói cuối cùng của cậu là gì.

Temari vò nát tờ khăn giấy trong lòng bàn tay. “Chính mày là thủ phạm”, lời nói chẳng một ai thốt ra.

Kankurou không còn nói chuyện với ai nữa. Chỉ lẩm bẩm dưới hơi thở. Cậu di chuyển như thể đã vượt qua cái bồn rửa và cái tổ này. Cậu muốn bay đi. Tên cô trở nên lạnh ngắt trên đầu lưỡi cậu khi cậu đổi cách xưng hô, và không có cách nào để nói ra một cách tử tế vì cậu không tin gia đình mình có thể dịu dàng. Tiếng chén bát chát chúa vang lên khi cậu đặt chúng trở lại giá.

Cô tặng cậu mình một bông hoa. Quan tài của cậu nằm đó với những chiếc lông vũ gãy vụn, không có thi thể nào để chôn trong đống đất này.

Trên tay cô cũng dính máu.

------

“Tại sao em lại làm thế?”

"Cái gì?"

"Giết," cô nói. Chiến thuật đe dọa của cô đã mất hết tác dụng vì giọng cô run rẩy và cô không còn nhìn ra đứa bé từng bú bình trên đùi cô trong Gaara hiện tại. Những giọt mồ hôi bám trên da cô như những con đỉa. Mặt đất đang rung chuyển, hoặc chỉ là đầu gối cô đang run lên. "Sao em lại giết những người mà em từng nói là yêu thương?"

Cậu suy nghĩ một lúc. Cậu nghĩ và cô biết rằng mọi chuyện cũng không tệ lắm, bởi Gaara chỉ đi săn khi con chim cu gáy thức giấc trong khớp xương, và đôi mắt cậu khẽ rung động trong giấc ngủ.

Rồi cậu nhắm mắt lại.

“Chị không phải mẹ tôi, vậy tại sao chị lại quan tâm?”

---

Đó chính là điểm mấu chốt.

Cuộc chiến ấy chưa bao giờ là của cô.

Cô nghĩ về câu nói đó nhiều hơn mức cần thiết. Cô nghĩ về nó khi cậu dọa giết cô vì tội làm phiền, và dù cô chưa bao giờ là một người mẹ đúng nghĩa, nhưng những dấu răng mà em để lại trên da thịt quanh xương cô lại mách bảo cô một điều khác, lần nào cũng vậy.

------

Trong những ngày thi Chūnin, cô chứng kiến em trai mình cố gắng giết thêm nhiều đứa trẻ, những ngón tay cát siết chặt cổ một đứa trẻ. Sau một lúc, tất cả chỉ còn là cơ bắp và ẩm ướt. Kankurou dường như cũng có cùng cảm xúc, bởi vì cậu không nhìn Gaara, mà nhìn những vết mờ nhạt trên da Temari.

"Chị ổn," cô nói với cậu và chỉ vào mép chỉ bung trên ống tay áo sờn rách.

Nghi lễ trưởng thành đối với họ là canh giữ một pháo đài giữa một mảng xanh vá chắp, nằm dài trên bãi cỏ ướt giòn. Cô cố gắng khâu áo cho cậu sau bữa ăn, và điều khiến cô bận tâm không phải là những đường chỉ vụng về, mà là nguy hiểm rình rập trong một khu rừng tăm tối. Sự im lặng trở nên khó chịu hơn khi chỉ còn hai người họ trước đống lửa. Kankurou phàn nàn bằng những lời cụt ngủn, nhưng cậu không từ chối công việc may vá của cô ngoài vài cái liếc mắt.

Tiếng sột soạt.

Gaara quay lại không xa nơi cắm trại của họ với đôi gót chân phồng rộp, và tiếng động ngừng bặt.

Cô nhìn hàm răng cậu khi cậu ném những con chim xuống đất, rồi lặng lẽ chấp nhận những món quà này.

Mỗi khi ăn, thức ăn chỉ làm ấm được một nửa cái bụng của cô.

------

Rạng sáng, cô gội đầu bên bờ sông. Những đứa trẻ trong kỳ thi thì thiếu thực lực, và đó là một cái hố dành cho những ngôi mộ nông. Temari biết nhiều đứa trong số chúng sẽ không giết chóc để sinh tồn, bởi vì ý nghĩ đó chưa bao giờ thoáng qua trong tâm trí những đứa trẻ lớn lên trong một cuộc sống bình lặng.

Những gợn sóng xanh lướt qua cô, nhẹ nhàng theo dòng. Cô xoắn nhẹ đuôi tóc vàng lên. Cô nghĩ về mẹ của chúng, rồi để dòng suy nghĩ ấy tàn lụi.

Thay vì than khóc, sẽ chẳng còn ai thương tiếc cho gia đình cô khi cô ngã xuống, xuyên qua những cành cây. Đó không phải máu của cô. Cô đã chứng kiến cách cha mình đau buồn, để nỗi đau ấy hóa thành sát khí nhân danh cho một tương lại vụ lợi.

Ngươi đang nghĩ gì vậy? Không ai hỏi, còn các em trai của cô đang ngủ, và nỗi hoài niệm là một con quái thú ám ảnh trong cách cô muốn chạm đến cả hai.

Cô không làm vậy.

Temari chuẩn bị cho ngày mới.

------

"Cô không dựa dẫm vào người khác," cậu ta bình luận, chàng trai đầu tiên từng nhìn thấu cô mà chẳng đòi hỏi gì đáp lại. Đáng lẽ cô phải dễ dàng hiểu được Nara Shikamaru với cái tính bông đùa và những lời bình luận mỉa mai của cậu, nhưng không. Ánh mắt chăm chú của cậu khiến gò má cô nóng bừng.

Cậu ta xé xác cô mà không hề cắn phập răng vào.

Bóng của cậu nới lỏng bóng của cô.

------

Vấn đề là, cô hiểu những cơn cảm nắng và cái ý nghĩa nhỏ nhoi của chúng trong vũ trụ bao la này, bởi vì cô có một vai trò phải hoàn thành, và cơ thể cô sẽ bị vứt bỏ trên chiến trường để che chắn cho Gaara. Cảm nắng chỉ là phản ứng sinh học khi muốn một ai đó, ranh giới bị lung lay sẽ tạo ra thêm rắc rối và con cái.

Điều đó không được ghi lại trong tiểu sử cuộc đời cô.

Thật là ngu ngốc khi phải cân nhắc đến điều đó.

------

Nhưng cô vẫn nghĩ đến, bởi vì Shikamaru khẽ mỉm cười trên khối bê tông, và màu xanh ngọc của chiếc áo khoác cậu mặc thu hút ánh nhìn của cô giữa khoảng không xám xịt và buồn tẻ. Cô mới mười lăm tuổi và cuộc gặp gỡ này khiến lồng ngực cô nhói đau.

Temari nhìn xuống đất trước khi cô có thể siết chặt nắm đấm.

Cô không muốn nghĩ đến màu mắt của cậu ta.

------

Một vụ nổ. Một cuộc bạo loạn.

Có kẻ đang đuổi theo họ, muốn nuốt chửng trái tim họ khi Gaara không thể kiểm soát được con quỷ bên trong. Không khí có vị như tro tàn, cô nghĩ nhưng không nói, bởi vì Temari không hề thắc mắc về kế hoạch, ngay cả khi nó có vẻ đang trở nên tồi tệ. Cô lặp lại bổn phận của một người mẹ giả tạo khi họ chạy trốn, bởi chết vì tình yêu là điều ngu ngốc, nhưng chết vì quê hương làng mạc là điều bắt buộc trong huyết thống của họ.

"Có lẽ chúng ta nên bỏ nó lại," Kankurou đề nghị, bởi vì việc loại bỏ kẻ bị thương, mắt xích bất ổn, yếu nhất là điều hợp lý. Gaara có thể dễ dàng giết chết họ bất cứ lúc nào nếu cậu ta lại lên cơn điên loạn. Cậu ta là gánh nặng cho kế hoạch của làng.

“Không,” Temari ngắt lời. Cô sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện đó, khi vẫn còn thứ khác để cho đi. Ở thế giới bên kia, dù những con chim khác có chết yểu trong tổ, thì chim cu vẫn chỉ là một đứa trẻ, nằm nghiêng ngả, buộc phải hòa nhập ngay cả khi đôi cánh của nó bị cắt cụt.

Họ khác với cha.

Cô sẽ không bỏ rơi một đứa trẻ bị đặt nhầm chỗ.

“Em từng nói chúng ta chẳng còn chơi với nhau nữa, vậy hãy coi đây là trò chơi trốn tìm hay nhất của chúng ta đi.”

Có lẽ sẽ chẳng bao giờ họ tìm thấy cô nữa, điều đó cô không nói ra.

------

Trừ bốn điểm, cô không thể ngăn cản Uchiha Sasuke.

Có lẽ cô nên biết ngay từ giây phút họ nhìn thấy tròng mắt hắn lóe sáng, và tiếng hét vang vọng khắp khu rừng này.

Khi bạn bước vào hỗn loạn, bạn sẽ thay đổi, nhưng có thể sẽ không bao giờ trở lại như trước.

Khi Temari ngã xuống, cô nhớ đã nhìn thấy ánh sáng. Mẹ cô mỉm cười ở một góc. Cô nhớ đã việc cài cúc áo cho Gaara vào tháng đầu tiên mà cậu bé đến với thế giới này (ấm áp), và vẽ vệt sơn đầu tiên lên mũi Kankurou (chính xác). Cô nhớ lại những chiếc bình (xanh lam, trắng, vàng). Vị trí của chúng trước và sau khi mẹ mất (phòng khách, phòng ăn, nơi tưởng niệm và tủ quần áo). Cô nhớ lại đôi dép của cậu trong vườn (cỡ 11, gót đã mòn và chất liệu da cứng). Cô nhớ lại cái chết của cậu (một vụ nổ, được cho là do tự sát).

Trong một khoảnh khắc dài, cảm giác như thể cô đã ở khắp mọi nơi cùng một lúc. Như thể mặt trời đang yêu chiều cô, và mặt trăng lại ở rất gần, đủ gần để soi sáng từng đốm cỏ nhỏ xíu. Thật buồn cười khi cô có thể chết ở đây, và cha cô sẽ chẳng có gì để nói bên mộ cô ngoài câu "nó đã chăm sóc bọn trẻ".

Temari chưa bao giờ muốn trở thành một người mẹ, nhưng điều đó sẽ được khắc trên bia mộ của cô.

Ngực cô từ từ chùng xuống khi nghĩ đến việc sẽ chết ở tuổi mười lăm.

------

Trẻ con ở Suna sinh ra đã đói. Chúng không nghịch đồ ăn vì chưa bao giờ có đủ để cầm gọn trong một bàn tay. Cô được dạy rằng cái miệng nhút nhát là một cái miệng đói. Đêm đầu tiên khi Gaara khóc từ trong bụng mẹ, móng tay cào vào làn da đỏ ửng của mẹ, sự nhẹ nhõm tràn ngập trong phổi cô trước khi nỗi đau kịp ập đến.

Temari nhắm mắt lại.

Hôm nay, cô đã no được một nửa.

Có lẽ cô bé sẽ là đứa trẻ đầu tiên ở Suna phá vỡ một giả thuyết ngầm khi cổ cô cảm thấy như bị kéo ra xa hơn bình thường một chút, và cô vẫn không khóc, không có nước mắt để tưới lên mặt đất này.

Trẻ con ở Suna cũng được sinh ra để trở thành vũ khí, và thật khó để tìm thấy hy vọng ở đó khi tiếng khóc của một đứa trẻ sắp chết lại giống hệt tiếng khóc của một cái miệng đói ăn.

------

Điều buồn cười về chiến tranh là chẳng bao giờ có chỉ dẫn rõ ràng về cách nó sẽ kết thúc

Cô tỉnh dậy và thế giới đã thay đổi.

------

“Người... đối với tôi còn nhiều hơn những gì chính tôi có thể hiểu nổi.”

------

Gaara xin lỗi. Cậu quỳ xuống bên cô, lắp bắp nói, và lần đầu tiên trong đời, cậu nhìn cô với đôi mắt long lanh. Cô ôm chặt Kankurou vì họ không thể tưởng tượng được hình ảnh của đứa em út mà không kèm theo nụ cười trắng toát. Cậu nhìn cô chằm chằm như những tháng ngày cô dõi theo thân hình nhỏ bé của cậu sau cửa sổ và cầu nguyện, lời cầu nguyện đầu tiên của cô kể từ khi mẹ mất, "Làm ơn, làm ơn, hãy để nó sống."

Cô ngồi dậy.

Trẻ con muốn, cần và lấy đi, nhưng chúng bám chặt vào nhau để trôi nổi.

Cô ôm chặt các em trai mình như lời đáp và thả trọng lượng cơ thể mình vào họ nhiều hơn một chút, khi khuôn mặt cô nép vào cổ và vai họ.

------

Lần tiếp theo cô trở lại Konoha, Temari nói chuyện với cậu bé mà cô đã từng lảng tránh ánh mắt.

------

Vào buổi hẹn hò thứ năm, cô nói thẳng với Shikamaru rằng cô sẽ không bao giờ làm mẹ, và việc làm cha mẹ là một gánh nặng mà cô không muốn trải qua thêm lần nào nữa. "Em biết đó là điều mà người ta mong muốn ở chúng ta," cô thú nhận. Chiếc áo khoác của anh thật thoải mái trên người cô, nhưng Temari lại thấy lạnh toát khắp người, như thể cô chẳng có gì ngoài những suy nghĩ này. Bàn chân trái của cô lăn trên một viên sỏi, và họ không bước tiếp. Cảm giác như tất cả đều quá quan trọng mà lại chẳng hề quan trọng chút nào. "Em không thể làm mẹ," cô lắc đầu, "một người chăm sóc, một người mẹ hay một người chỉ biết ngồi đó và lo lắng về những sinh linh chưa được chào đời, anh hiểu chứ?"

Một hơi thở.

"Đó không phải là điều mà em có thể làm", cô tiếp tục nói nhỏ, giọng đầy tội lỗi.

"Ồ."

Chàng trai hẹn hò cùng cô chớp mắt.

Giờ thì cô đã hiểu giọng điệu của anh. Nó không hề mỉa mai như cách cô vẫn thường nghe anh đáp lại những lời châm chọc của Ino ở tiệm hoa, hay những nỗ lực tán tỉnh của Naruto khi cố gắng theo đuổi một cô gái không thèm nhìn lại mình. Giọng Shikamaru pha lẫn chút thương cảm và quan tâm chân thành. Anh chỉ nghe như... bối rối, nhưng không hẳn vậy. Có lẽ điều này nên được nói từ trước buổi hẹn hò thứ ba của họ, hoặc vào lúc anh quyết định quay lại đón cô ở biên giới, và cô để ánh mắt anh lưu luyến khi họ nói lời tạm biệt trước một cuộc chiến khác.

“Dù sao đi nữa,” cô tiếp lời trong khoảng trống.

“Dù sao đi nữa,” anh vẫn lắng nghe.

---

Anh hôn cô khác đi sau nửa đêm, và lời “chúc ngủ ngon” được nói ra không kèm theo ác ý.

Temari không thật sự biết điều đó có nghĩa gì, chỉ là cách anh nắm tay cô trên đường về cũng đã khác lạ.

---

"Chị không nghĩ mọi chuyện giữa chị và Nara sẽ ổn," cô nói sau bồn rửa bát, còn Gaara vẫn đang cố gắng tìm hiểu bản thân trong văn phòng, trong khi Kankurou nhấm nháp bữa ăn dưới ánh mắt nhân nhượng của cô. Cậu ăn chậm lại. Cô nghĩ cậu cũng muốn nói chuyện. "Chuyện này... phức tạp lắm. Chị nghĩ em sẽ không hiểu đâu, nhưng thôi, chắc là không có gì đâu."

"Chà! Ủng hộ quá ha, chị yêu," Kankurou đảo mắt, nhưng câu trả lời chẳng có chút cay độc nào.

"Đó là chuyện sinh con," cô vẫy tay, có tiếng khịt mũi vang lên.

"Không phải chị có hẳn một kế hoạch hai mươi bước trước khi đến đó sao?" Em trai cô hỏi, nhìn thẳng vào cô. "Em thích Nara như bất kỳ chàng trai nào khác sau đó, nhưng chị có thích cậu ta đến mức thử thách mối liên minh của làng trước khi có văn bản chính thức về hôn nhân không?"

“Có và không. Người lớn thường nói về những chuyện này trước khi đeo nhẫn, Kankurou ạ.”

Mưa rơi chậm rãi. Những giọt nước rơi xuống cửa sổ với tốc độ chậm hơn như thể đang lắng nghe nỗi buồn của cô. Temari cởi tạp dề trước khi ném nó vào Kankurou, tuyên bố cậu là người tiếp theo rửa bát. Nó đập vào ngực cậu với một tiếng thịch nặng nề, khi cô chống khuỷu tay lên bàn ăn, ngồi trên mép chiếc ghế cũ kỹ.

“Chị không muốn có con. Không một đứa nào cả. Chẳng phải điều đó là một điều cấm kỵ đối với đàn ông sao?”

“Em không biết. Chắc là không phải với em.”

"Ừ," cô rên rỉ, "vì chúng ta cùng chung một cách nuôi dạy. Chúng ta gần như đã nuôi dạy Gaara, trong khi phải rón rén đi quanh em ấy và cha như thể chúng ta sẽ kết thúc giống như mẹ và máu thịt của bà." Cậu giật mình. Câu nói nghe có vẻ tàn nhẫn hơn cô muốn, những từ ngữ vô thức. "Được rồi, đó không phải lỗi của Gaara, nhưng em thấy đó. Chúng ta đã sống sót. Làm cha mẹ ở Suna là về việc sống sót, những đứa trẻ cào cấu trong tầm nhìn của cửa sổ. Cha mẹ được khuyến khích biến con cái thành vũ khí, Kankurou." Một tiếng thở dài. Đốt ngón tay trái của cô đặt lên thái dương đang nhói đau, nỗi đau ở khắp mọi nơi và cô không thể xác định chính xác nguyên nhân. "Chị chỉ là, không thể. Chị không thể để ai khác sống như... chúng ta."

Đồng ý, cậu thốt lên một tiếng thừa nhận, và đây chính là những gì chiến tranh sẽ gây ra cho những đứa trẻ ở lại, những đứa trẻ chưa bị giết chết bởi cơn đói và những chiếc răng trắng toát của nó.

"Nhưng chị đâu còn phải sống sót nữa," Kankurou nói với cô sau một lúc. "Em sẽ ủng hộ chị bất kể chị chọn làm gì, nhưng chị được phép sống mà không cần phải lo lắng về miếng ăn. Chị biết điều đó mà, phải không?"

Ồ. Cô ngẩng đầu lên, và đây là bối cảnh mặc định của họ: ủng hộ nhau bất kể điều gì.

Cô mỉm cười nhẹ với cậu.

"Phải."

---

Lý do cho sự kỳ lạ của Shikamaru được giải thích vào một tuần sau đó.

---

Kankurou kể Gaara đã giúp đỡ làm thủ tục giấy tờ. Khi không phải tự đày đọa bản thân vì những gì một đứa trẻ bị tổn thương đã làm, cả hai đều cố gắng đảm bảo liên minh giữa các quốc gia sẽ vững chắc, hoặc đúng hơn là đủ vững chắc để một cuộc hôn nhân được chấp nhận, và Temari có thể chọn sống ở bất kì ngôi làng nào bao lâu tùy thích.

Cô ngắm nhìn khung cảnh khi Shikamaru luồn tay qua tóc, và đó là lần đầu tiên cô cảm thấy những gì sắp xảy ra không phải là một ý tưởng không thể chấp nhận được.

Nắng đã chiếu trên tóc anh khi anh cầu hôn, cát thô ráp trên lòng bàn chân khi cô treo dép trên hai ngón tay, trước khi đưa lòng bàn tay còn lại lên miệng. Shikamaru không bận tâm. Tất cả là về họ, và bất cứ điều gì xảy ra với cô, anh đều chấp nhận.

Cô cảm thấy lồng ngực mình căng đầy.

Khi kết hôn, Temari tặng Gaara một chậu cây cảnh.

------
Au: linguidnimbus

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro