4.【SHIKADAI】BỘ NÃO CỦA CHA VÀ THÁI ĐỘ CỦA MẸ
Temari ngạc nhiên khi vị Chunin của Học viện gõ cửa văn phòng cô để đưa cho cô một tờ giấy từ giáo viên của Shikadai, yêu cầu cô ở lại trò chuyện khi đến đón con. Cậu bé hầu như khá ngoan, và dù đôi khi có sử dụng phần thiên tài của tộc Nara trong mấy trò nghịch ngợm với con trai của Naruto thì cậu vẫn mang trong mình cái tính lười biếng của cha mình. Nhóc con này thường chỉ đưa cho Boruto một kế hoạch rồi ngồi gần quan sát, nên cùng lắm chỉ bị mắng nhẹ. Bị gọi phụ huynh đến để nói chuyện quả là một điều mới mẻ.
Khi đến Học viện, nhóc con thông minh sáu tuổi của cô đang đứng ở hành lang bên ngoài lớp học, hai tay khoanh lại, mũi hếch lên trời cùng với vẻ mặt bướng bỉnh đặc trưng của tộc Sabaku.
Cậu bạn côn trùng của Shikamaru đang đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt nghiêm nghị. À thì, cô đoán vậy, bởi cậu ta đang đeo cái kính kỳ quặc đó, nên cô thực sự không thể biết được cậu ta trông như thế nào. Khi con trai cô nhìn thấy cô, nhóc con càng ngẩng cao cằm hơn, không có vẻ gì là xấu hổ cả. Temari nhướn mày nhìn thằng bé, nửa thích thú với thái độ của nó, nửa quan ngại. Shikadai biết tốt hơn hết là phải cố gắng bằng mọi cách để thoát khỏi việc bị phạt sau khi phạm lỗi; thằng bé sẽ đá nhẹ chân, nhìn cô bằng ánh mắt cún con, nhưng rồi lại cam chịu số phận khi chẳng có cách nào thành công. Còn giờ thì thằng bé không hề đá chân tí nào, vậy nên đây không còn là một trò đùa nghịch nữa.
"Chị Temari, chị có thể theo tôi vào đây không?" Cậu bạn côn trùng gọi.
"Con làm gì thế, nhóc?" Cô lẩm bẩm với con trai. Thằng bé nhún vai.
"Shikadai, con có thể vào cùng mẹ." Aburame, tên gì ấy nhỉ, nói.
Họ bước vào lớp. Temari ngồi xuống một trong những chiếc ghế được đặt trước bàn giáo viên trong khi... Shiba ư? Có lẽ vậy? Shiba ngồi xuống ghế đối diện họ và khoanh tay nghiêm nghị. Cậu ta nhìn chằm chằm về phía con trai cô như thể đang chờ đợi thằng bé tiết lộ bí mật nào đó. Shikadai đã trèo lên chiếc ghế bên cạnh cô và khoanh tay, nhìn chằm chằm lên trần nhà như thể toàn bộ sự việc này chẳng liên quan gì đến mình.
"Được rồi, có chuyện gì thế?" cuối cùng cô ấy hỏi.
"Chị Temari, chúng tôi bắt gặp con trai chị đang đánh nhau với một bạn cùng lớp sau giờ học."
Chị đơ cái mặt chị ra.
"Cháu nó đã làm gì cơ?" Cô hỏi, chớp mắt, "Con đã làm gì?" Cô lặp lại với cậu bé.
Thằng bé chỉ nhún vai. Cô cứ ngỡ Naruto hay Kiba sẽ nhảy ra khỏi tủ và hét lên "Ha! Bắt được rồi!", nhưng Shiba lại rất nghiêm túc. Cô nhìn xuống đứa con bé bỏng của mình.
"Vậy, con thắng chứ?"
Shikadai cười khúc khích. Shiba không thấy vui lắm.
Không phải Shiba, mà là gì nhỉ? Shun? Shin? Shino! Chính là nó.
"Temari, chuyện này rất nghiêm trọng."
"Thì tôi có cười đâu?" cô gắt lên.
"Bạn cùng lớp của em ấy hiện đang trong tình trạng rất tệ," Shino nghiêm túc nói.
Temari nhìn con trai mình. Quần áo của cậu bé có thể hơi nhàu nhĩ và bẩn, nhưng không hề có một vết xước nào trên người. "Vậy là con đã thắng."
Shino xoa thái dương. "Bà Nara," cậu ta lên tiếng, rõ ràng là đang mất kiên nhẫn.
"Thầy à, tôi hiểu rõ con trai tôi mà. Cháu nó có quậy không? Chắc chắn có. Nhưng cháu nó sẽ không đi đánh những đứa trẻ khác chỉ để cho vui. Tôi chắc chắn là nó có lý do."
Cả hai người lớn đều quay sang nhìn cậu bé sáu tuổi đang bận rộn nhặt lá trên quần áo với vẻ chán chường y xì cái mặt cáu kỉnh của Shikamaru luôn. Và khá chắc Shino cũng nhận ra điều đó. Cậu bé sẽ không làm điều gì mà mình không muốn.
"Kể cho thầy và mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra đi, Shikadai," dù vậy, giáo viên của nhóc vẫn cố gắng.
Shikadai nhìn thẳng vào thầy mình với vẻ khinh khỉnh, ngay lập tức chuyển từ trạng thái Shikamaru cáu kỉnh sang trạng thái Kankurou khốn nạn. Temari suýt khịt mũi. Ít nhất thì giờ cô cũng biết được rằng ngoài đôi mắt xanh biếc kia ra, thằng bé còn có chút gì đó giống Sabaku.
"Không." Thằng bé gắt lên.
Cô khịt mũi. Shino trừng mắt nhìn cô. Hoặc ít nhất là cô đoán vậy qua bầu không khí căng thẳng đang dâng lên.
"Đây là lý do tại sao chúng tôi gọi chị, chị Temari. Em ấy từ chối nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra và cũng không chịu xin lỗi."
"Con sẽ không xin lỗi." cậu bé giải thích.
Cô gắng hết sức để kìm nén sự thích thú. "Con trai, kể cho mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra đi." Cô giục.
Thằng bé nhìn cô với ánh mắt đau khổ. "Con có cần phải làm vậy không?"
"Được chứ, con có thể không nói gì và bị phạt vì bướng. Tùy con lựa chọn."
Thằng bé đảo mắt và thở dài bực bội, cố gắng thể hiện sự không hài lòng của mình trước khi đầu hàng. "Akira chế giễu Inojin vì bạn ấy nhút nhát và thích hoa, nên con đã đấm vào mặt cậu ta và nói rằng nếu cậu ta còn nói điều gì đó ác ý với bạn bè của con nữa thì con sẽ đấm gãy răng cậu ta để cậu ta không thể nói được gì nữa", thằng bé thờ ơ nói, hoàn toàn không hối lỗi.
Temari bật cười. Shikadai nhích người một chút trên ghế. Nhóc khốn nạn này tự hào về điều đó! Thằng bé đi đá đít lũ bắt nạt và tự hào về điều đó. Cô cười toe toét với con trai. Chết tiệt, cô tự hào về thằng bé. Cô nóng lòng muốn kể cho Shikamaru nghe chuyện này. Chouji và Ino sẽ sốc ngất mất thôi.
Shino thở dài. Cậu ta có vẻ không đồng tình. "Thầy hiểu cảm giác đó, Shikadai, nhưng dùng bạo lực với bạn bè là sai. Con biết chúng ta không thể giải quyết vấn đề bằng cách đó mà."
"Ý thầy là 'không còn nữa', phải không?" Temari càu nhàu.
"Bà Nara, bà đang không giúp được gì cả."
"Tôi đâu có cố giúp gì đâu. Có đứa nào đó bắt nạt bạn của con trai tôi và cháu nó đã cố gắng ngăn cản. Tôi không thấy có vấn đề gì với chuyện đó cả. Nếu cách của cháu nó làm thầy khó chịu, chúng tôi sẽ xử lý, nhưng thầy cũng nên nói chuyện với đứa nhóc kia đi."
Shino nhìn chằm chằm vào cả hai người một cách nghiêm nghị trong vài giây - hay đúng hơn là cô nghĩ vậy - nhưng cuối cùng cậu ta chỉ gật đầu đồng ý. Cậu ta thuyết giảng thêm với Shikadai một bài diễn văn ngắn về việc xây dựng mối quan hệ với bạn cùng lớp và không nên dùng bạo lực một cách tùy tiện, rồi thả họ ra.
Shikadai rời khỏi tòa nhà, đầu ngẩng cao (một điều thật buồn cười nhưng cũng thật đáng yêu ở một cậu bé nhỏ xíu như vậy), nhưng cái tự hào liểng xiểng đó của cậu bé giảm dần theo từng bước chân. Khi họ rời khỏi khuôn viên Học viện, cậu bé dường như xìu xuống hẳn. Nhóc con lê bước một lúc rồi mới dừng lại. Khi Temari nhận ra con trai mình không còn ở bên cạnh, cô quay lại nhìn. Cậu bé đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt cún con và đá đá chân.
Đấy, nó đó.
"Mẹ không giận, Shikadai."
"Không ạ?" Thằng bé có vẻ rất ngạc nhiên. "Nhưng mẹ đã nói với thầy Shino là sẽ làm gì đó mà."
Cô bước lại gần và cúi xuống ngang tầm mắt cậu. "Nghe này, con biết rõ thầy Shino nói đúng và con không nên đi đánh người khác, đúng không?"
Cậu gật đầu một cách nghiêm túc.
"Chà, nhưng mẹ nghĩ đứng nhìn bạn mình bị trêu chọc còn tệ hơn. Vậy nên, mẹ sẽ làm gì đó," cô giơ tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài. Cậu nhìn mẹ mình với vẻ bối rối. Cô gật đầu, lòng bàn tay đang mở ra. "Nào, đập tay nào."
Shikadai cười toe toét, rạng rỡ, đôi mắt xanh lá cây sáng lên lấp lánh trên khuôn mặt hệt như cha cậu. Cậu đập tay vào tay mẹ và họ cùng nở một nụ cười điên dại, như pháo hoa. Temari đứng phắt dậy và nắm lấy tay con trai.
"Chờ đến khi chúng ta kể lại chuyện này cho các cậu của con nghe. Con thực sự đã nói với thằng nhóc đó rằng con sẽ đánh gãy răng nó sao?"
"Vâng! Nó xấu tính lắm!"
Thằng bé có trí tuệ của cha mình và thái độ của cô. Cô thầm mỉm cười. Một ngày nào đó thằng nhóc này sẽ làm cả thế giới phải kinh ngạc.
Khi Shikamaru về nhà sau một ngày "làm cố vấn" như cái cách mà Temari thường gọi, cô gần như đã nhảy bổ vào anh ở cửa.
"Shikamaru, chúng ta nên sinh thêm con. Hai đứa mình đang làm quá tốt vai trò làm cha mẹ luôn á."
------
Au: Kimiz
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro