1
"Temari, đừng lại gần nó."
Cô bé nghi hoặc nhìn người cha với vẻ mặt nghiêm nghị, rồi quay sang nhìn cậu bé tóc đỏ rực giữa bão cát. Thân hình nhỏ bé đang ôm một con gấu bông to gần bằng mình, trông thật cô đơn giữa sa mạc.
Temari nhìn chằm chằm, rõ ràng trên mặt cậu bé đã có nước mắt.
"Cha..."
"Còn đứng đó làm gì? Đi mau." Người cha đã đi được vài bước quay đầu lại, bất mãn nhìn Temari.
Lần này Temari không chần chừ nữa, cô bé chỉ còn lưu luyến quay người lại, lần cuối nhìn về phía cậu bé, rồi rời đi.
"Chị hai ơi, đừng đi..."
Tiếng van xin của cậu em trai không ngừng vang lên, nghe thật vô vọng.
Nhưng bản thân cô bé chưa bao giờ dám cãi lời cha, nên đối với âm thanh đó, cô chỉ thấy tim mình âm ỉ đau, nhưng không thể quay đầu lại an ủi cậu.
—
"Gaara!"
Cô bật dậy. Cảm thấy hai mắt nằng nặng, nước mắt cứ vô tư lăn dài, quần áo cũng bị mồ hôi làm ướt đẫm.
"Hóa ra là mơ..."
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã mọc.
Tỉnh giấc rồi, cô không thể ngủ lại được nữa, dù sao đi nữa... đó là đoạn quá khứ không thể kể lại.
Ngực cô đau nhói rất lâu, đành phải đứng dậy vệ sinh cá nhân.
Gió buổi sáng không quá lớn, cơn đau trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Đã lâu rồi không gặp giấc mơ như vậy... Do gần đây mình quá mệt mỏi sao...
Cô nhìn mình trong gương, vẻ mặt tiều tụy, có chút thất vọng.
Cô cũng chỉ mới 21 tuổi, mặc dù chưa có nếp nhăn, nhưng rõ ràng trông rất thiếu tinh thần.
.
.
.
Sau khi sửa soạn xong, cô đeo chiếc Tam Tinh Phiến ra ngoài, đón lấy làn gió buổi sáng mang theo những hạt cát li ti. Nhìn quanh, vẫn là những bức tường màu đất quen thuộc, sự kết hợp giữa bàn làm việc, giá sách và tủ đựng tài liệu, khiến văn phòng không quá lạnh lẽo.
Chiếc mũ Kage của Kazekage đặt lặng lẽ trên bàn, những tập tài liệu trên bàn chất cao như núi.
Mọi thứ đều như thường lệ, không có gì bất thường.
Cát bay ngoài cửa sổ khiến Temari cảm thấy vô cùng quen thuộc và thân thiết.
Cát bay khắp làng Cát đã thấm vào máu, khắc sâu vào gen của cô.
"Temari, dậy sớm thế." Giọng nói quen thuộc từ phía sau kéo cô trở về thực tại.
"Ừm. Embmới là người nên nghỉ ngơi cho tốt."
Là Gaara.
Temari xót xa nhìn em trai. Trước đây, Shukaku luôn khiến cậu không ngủ được, quầng thâm mắt nghiêm trọng làm dân làng càng thêm sợ hã... Giờ đây thế giới đã hòa bình, cậu càng nên nghĩ cho sức khỏe của mình.
"Đây là công việc của Kazekage, thỉnh thoảng dậy sớm nhìn ngắm ngôi làng của mình cũng không có gì là không tốt." Gaara khẽ mỉm cười.
Đứa trẻ kinh khủng từng bị gọi là sát nhân, giờ đây mỉm cười có thể sưởi ấm cả thành phố.
Temari mừng vì sự trưởng thành này của em trai, mừng vì cậu đã lớn lên và buông bỏ hận thù, đối xử với mọi người dịu dàng, thân thiện.
Lúc này, Kankuro cũng dụi mắt đi vào.
"Hai người thật là, sáng sớm đã..." Kankuro nhìn hai người một lượt, bất lực giang tay, "Các trưởng lão hôm qua còn hỏi em chuyện hôn nhân chính trị đấy, Temari..."
Mặt Temari dần đỏ lên, "Chuyện này để sau đi."
"Họ hỏi em là chị có vừa mắt ai không, họ đã hỏi nhiều lần rồi, em cũng hết cách." Kankuro lại giơ tay ra vẻ "xin tha cho tôi đi."
Lòng cô rối bời, không biết phải làm sao.
Trong đầu cô lại hiện lên hình bóng quen thuộc đó...
"Temari, chị... có ý kiến gì à?" Kankuro cúi sát hỏi cô.
"Không có!" Cô quay mặt đi, đẩy khuôn mặt tò mò của Kankuro ra, giả vờ muốn lấy Tam Tinh Phiến đánh cậu ta, khiến Kankuro sợ hãi trốn sau lưng Gaara.
Khốn kiếp... chuyện gì đang xảy ra vậy...
"Vì Temari không thích, nên chúng ta đổi chủ đề đi." Gaara cảm thấy không khí có chút căng thẳng, vội vàng hòa giải.
Cứ như bị ai đó chạm đúng tâm tư, mặt Temari nóng ran.
"Có... có chuyện gì thì gọi chị." Nói xong, Temari bỏ chạy như muốn thoát thân.
Gaara và Kankuro khó hiểu nhìn nhau, rồi nhún vai.
.
.
.
Temari đứng trên nóc văn phòng Kazekage, đón làn gió đầy cát.
Temari chưa bao giờ nghĩ linh tinh.
Đúng vậy, đó mới là cô, cô gái thận trọng đó.
Thế nhưng... tại sao cứ nhắc đến chuyện hôn nhân chính trị, cô lại vô tình nghĩ đến người con trai đó...
Cô thở dài liên tục, muốn xua đi ý nghĩ nguy hiểm này.
"Temari, lúc nãy là em quá lỗ mãng rồi," giọng Kankuro vang lên từ phía sau, "Em thấy mặt chị đỏ lên, không làm chị không vui chứ?"
Đỏ mặt ư?!
"Chị... chị không phải người nhỏ nhen như vậy." Temari cố giữ bình tĩnh.
Gió dần lớn hơn, mang theo những hạt cát mịn, không ngừng tạt vào mặt hai chị em.
Nói là thoải mái thì không phải, nói là khó chịu thì cũng không hẳn, tóm lại họ đã quá quen với cảm giác đặc biệt này.
Dù sao thì gió và cát là đặc trưng của quê hương họ.
"Temari, em có chuyện muốn nói với chị." Gaara xuất hiện phía sau hai người, "Chị có thể vào trong một lát không?"
Nói rồi, Temari rời khỏi ban công, tai cô lập tức được yên tĩnh hơn nhiều.
.
.
.
Gaara lặng lẽ nhìn Temari, dường như đang đợi cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Chuyện gì vậy?"
Temari cảm thấy không khí có chút nặng nề.
"Em muốn... nhờ chị mang một tập tài liệu đến Làng Lá."
Giọng Gaara bình tĩnh, nhưng mang theo sự ôn hòa.
Temari đồng ý ngay. Dù sao thì em trai nhờ mang tài liệu, Temari chưa bao giờ từ chối một lần nào.
Chính vì quá khứ tăm tối, cô hiểu được sự khó khăn của em trai mình.
Giờ đây, cuối cùng cô cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp khi được em trai mình tin cậy với tư cách là một người chị, làm sao có thể nói bỏ cuộc là bỏ cuộc được.
Là một nhà ngoại giao của Làng Cát, cô biết hòa bình đến không hề dễ dàng, và cũng biết thân phận này có ý nghĩa như thế nào đối với Kazekage.
Mang tài liệu à... Cứ giao cho chị!
Temari tràn đầy ý chí chiến đấu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Giống như những lần ngoại giao trước, trong lòng cô đều là sự phấn khích không thể kìm nén.
Hôn nhân chính trị à...
Quả nhiên là Temari, chị gái của Kazekage, cuối cùng cũng phải đối mặt với ngày này.
Lẽ nào con gái lớn lên, đích đến cuối cùng là lấy chồng sao?
Chỉ có cách này mới có thể duy trì hòa bình sao?
Temari nghĩ vậy, tay chậm lại khi sắp xếp quần áo, cúi đầu thất vọng.
Hóa ra... dù là thời đại nào, hôn nhân chính trị vẫn là một phương tiện để duy trì hòa bình, chỉ là được gọi là hôn nhân chính trị mà thôi.
Chỉ sợ cứ kéo dài như vậy, họ sẽ gây khó dễ cho Gaara...
Nghĩ đến đây, cô đóng ba lô lại, nhảy lên giường nằm xuống.
Cửa sổ không đóng, gió khẽ lùa vào, như đang thì thầm với cô gái, kể lể về sự cô độc giữa sa mạc.
Trong cơn mơ màng, cô chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng.
Gió ngừng thổi, cát mịn cuộn xoáy cũng lắng xuống, từ từ rơi xuống mặt đất thuộc về chúng.
Mặt trăng ló ra, rải ánh sáng xuống sa mạc.
.
.
.
"Ngài Temari, đi đường cẩn thận ạ." Lính canh nhiệt tình chào Temari.
"Cố gắng lên nhé!" Temari đáp lại bằng một nụ cười, rồi nhanh chóng lao đi.
Nếu là trước đây, cô tuyệt đối sẽ không đến Làng Lá suôn sẻ như vậy, chắc chắn sẽ gặp phải đủ loại phục kích trên đường.
Có lẽ đây chính là biểu tượng của hòa bình...
"Kia... không phải là bạn gái của Ngài cố vấn của Hokage đại nhân sao?"
"Suỵt! Nói nhỏ thôi!"
"Lại đến Làng Lá gửi tài liệu à?"
"Có lẽ đó chỉ là thứ yếu thôi..."
Izumo và Kotetsu thấy Temari, liền thì thầm với nhau.
Cô chỉ gật đầu chào họ, rồi thong thả bước vào Làng Lá.
Dù sao cô cũng là khách quen của Làng Lá, nên các ninja canh cổng đều lơ là cảnh giác với cô.
Việc cô thường xuyên chào tạm biệt Shikamaru ở đây đã đủ khiến họ thả lỏng cảnh giác, họ đã sớm đạt được sự đồng thuận.
.
.
.
"Vất vả cho cô rồi, Temari, còn phải phiền cô đi một quãng đường xa để mang đến đây." Nhìn Temari với vẻ mặt bình tĩnh, Kakashi nheo mắt cười.
"Không có gì, tôi cũng là phụng mệnh của Kazekage, so với hòa bình phải đổi bằng sinh mạng, việc này chẳng đáng là gì." Ánh mắt Temari thoáng qua một chút thất vọng, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Cũng đúng. Đã lặn lội đường xa đến Làng Lá, cô cứ đi dạo tùy thích, tôi sẽ cử ninja của làng làm hướng dẫn viên cho cô." Kakashi rõ ràng nhìn thấy sự câu nệ của Temari, cười nói.
"Làm phiền ngài rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro