Chương 4: Mùi Trà Sớm và Ánh Sáng Bình Minh
Ánh sáng đầu ngày nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ gỗ, lách qua những tấm rèm mỏng, chiếu vào căn phòng nhỏ ấm cúng của điệp phủ. Không gian tràn ngập yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chim hót líu lo ngoài vườn và tiếng cốc chén va vào nhau, những âm thanh của một buổi sáng mới bắt đầu. Shinobu đã thức dậy từ sớm, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, nhưng nàng đã bắt đầu thói quen của mình, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống mỗi ngày.
Lặng lẽ đứng bên bàn, Shinobu nhẹ nhàng rót nước sôi vào chiếc ấm trà bằng sứ trắng, từng giọt nước trong suốt lan tỏa lên bề mặt trà, tạo thành những làn khói mờ ảo. Mùi trà nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng, mang theo hơi ấm của mùa xuân, đánh thức mọi giác quan. Đôi tay điêu luyện của Shinobu làm mọi việc thật nhẹ nhàng, như một vũ điệu không lời. Thói quen pha trà này không phải chỉ để thưởng thức, mà còn là cách để nàng tìm lại sự bình yên trong tâm hồn mỗi sáng.
Mitsuri, sau một đêm nghỉ ngơi thoải mái, bước từ trong phòng ra. Cô vẫn còn cảm nhận được cái mát lạnh của sương sớm vương trên mái tóc dài, những lọn tóc còn ướt đẫm, ánh sáng ban mai làm nổi bật vẻ dịu dàng của cô. Đôi mắt Mitsuri vẫn còn ngái ngủ, nhưng khi cô ngửi thấy mùi trà thơm, ánh mắt ấy lập tức sáng lên. Cô bước đến gần Shinobu, nụ cười tươi tắn như những đóa hoa mới nở trong sương sớm.
"Em làm trà à?" Mitsuri hỏi, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng qua lá cây. Cô ngồi xuống gần bàn trà, đôi mắt dõi theo những chuyển động nhẹ nhàng của Shinobu, như thể không muốn bỏ sót bất kỳ khoảnh khắc nào của nàng.
Shinobu quay sang, nở một nụ cười nhạt. "Ừ, sáng nay em muốn thử một loại trà mới. Chị thử xem, có hợp khẩu vị không?" Nàng mời Mitsuri một cách tự nhiên, không cần phải nói quá nhiều, nhưng mỗi lời nói đều chứa đựng sự chăm sóc nhẹ nhàng.
Mitsuri đón lấy chiếc tách từ tay Shinobu, ngón tay cô khẽ chạm vào mép sứ, cảm nhận sự ấm áp từ chiếc tách trà. Cô nhấp một ngụm, hương vị trà hơi đắng nhưng lại dễ chịu, lan tỏa trong vòm họng, như những nụ cười nhẹ nhàng trong trái tim cô. Trà này không chỉ có hương thơm, mà còn như một lời thì thầm, nhắc nhở cô về những giây phút tĩnh lặng bên Shinobu, về những khoảnh khắc họ cùng chia sẻ.
Cô mỉm cười, nhìn vào mắt Shinobu, rồi khẽ nói: "Chị không biết là mình có thể yêu thích trà đến vậy. Cảm ơn em."
Shinobu không vội đáp, chỉ nhấc chiếc tách của mình lên, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mặt trời bắt đầu vươn lên, rọi sáng khắp không gian. Cảm giác thanh thản trong lòng Shinobu giống như những làn gió nhẹ, cuốn đi mọi muộn phiền, để lại một không gian trong lành, đầy hy vọng. Nàng quay lại nhìn Mitsuri, ánh mắt ấy không cần lời, chỉ là một cái nhìn chân thành, đầy yêu thương.
"Chị thích là tốt rồi," Shinobu nói khẽ, giọng nàng vẫn dịu dàng như thế. Nàng nhẹ nhàng xoa một chiếc bánh mochi anh đào lên tay Mitsuri, như muốn mang đến cho cô một chút ngọt ngào từ những buổi sáng đơn giản như thế này.
Mitsuri ngạc nhiên, ánh mắt cô sáng lên, đôi má ửng hồng. "Em thật biết cách khiến chị vui, đúng là không thể thiếu em trong mỗi sáng."
Shinobu mỉm cười, ánh mắt nàng đầy sự chăm sóc và thân thiết. "Vậy chị phải thử làm món này lần sau, xem chị có thể học hỏi được không."
Không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chim hót và tiếng cốc chén nhẹ nhàng va vào nhau. Shinobu và Mitsuri ngồi bên cạnh nhau, cùng thưởng thức trà, cùng chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt không quan trọng, nhưng lại khiến thời gian như dừng lại. Những khoảng lặng ấy như một phần của tình bạn, của sự thân thiết giữa hai người, không cần phải nói gì thêm, chỉ là cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc này.
Bên ngoài, ánh mặt trời đã lên cao hơn, chiếu sáng căn phòng và cả thế giới xung quanh. Những tia sáng đầu tiên trong ngày vẽ lên những vệt sáng mỏng trên bàn, làm tôn lên vẻ đẹp đơn giản mà quý giá của buổi sáng ấy. Và trong ánh sáng ấy, họ ngồi cạnh nhau, như thể thế giới này chỉ thuộc về hai người, trong không gian riêng của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro