Chương 18:

Dạo gần đây, Shinichi thường thấy cậu bạn nam lớp khác hay ve vãn Ran. Mỗi lần Ran đi qua, ánh mắt của hai cậu nhìn nhau, im lặng mà đầy hiểu ý — cả hai đều biết rằng điều đó liên quan tới một người con gái.

Shinichi không thể chịu nổi. Cậu cảm thấy tim mình gợn lên những cơn sóng ghen tuông, vừa muốn giữ Ran cho riêng mình, vừa muốn cô hiểu rằng: Ran chỉ thuộc về cậu.

Shinichi không nói nhiều, nhưng những hành động của cậu đủ để Ran hiểu. Cậu thường xuyên ho nhẹ khi Ran đứng gần người khác, đôi khi lại nhẹ nhàng khoác tay cô, cử chỉ vừa đủ để Ran nhận ra cậu đang "đánh dấu" sự quan tâm.

Ran vốn lạnh lùng, không hề phản ứng gì, nhưng khi Shinichi tiến sát, dịu dàng nắm tay cô, cô lại mềm lòng, tim đập dồn dập, mặt nóng lên. Những hành động tưởng chừng nhỏ ấy lại khiến trái tim Ran loạn nhịp, nhận ra rằng Shinichi không chỉ yêu cô, mà còn muốn cô biết: cậu không chấp nhận ai xen vào.

Đêm đến, Shinichi vẫn không giấu được sự khó chịu trong lòng sau những chuyện sáng. Cậu hậm hực, đôi mắt ánh lên vẻ ghen tuông và một chút... nũng nịu, như muốn Ran dỗ dành cậu.

Ran nhìn cậu, cảm giác vừa lo lắng, vừa mềm lòng. Cô ngồi cạnh, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, nắm lấy tay cậu, thì thầm những lời dịu dàng:
"Shinichi... em ở đây, em không để anh buồn đâu."

Shinichi áp sát đầu vào vai cô, giọng trầm, hơi khàn:
"Em... là của anh, Ran. Em biết không?"

Ran nghẹn ngào, mặt đỏ, cắn môi. Cô không nói gì ngay, nhưng đôi mắt lúng liếng, run run lại thừa nhận tất cả trong im lặng.

Shinichi mỉm cười, gần như kích hoạt mọi cảm xúc trong cậu. Cậu kéo cô lại gần hơn, ôm chặt, hôn nhẹ lên trán, lên má, rồi ghé sát tai cô thì thầm:
"Anh không thể chịu được nếu ai đó lại ở gần em..."

Ran chỉ biết siết tay cậu, khẽ thở, môi run run. "Shinichi... em... em..."

Và rồi, cuối cùng, lời nói thoát ra: "Của anh... của Shinichi..."

Shinichi khẽ nhếch môi, đôi mắt lóe lên tia hạnh phúc. "Đúng rồi... Ran là của anh. Chỉ của anh thôi."

Đêm hôm đó, Ran không ngủ, quấn quýt bên Shinichi. Cả hai không cần nói nhiều, chỉ dùng ánh mắt, hơi thở, cử chỉ dịu dàng để bày tỏ tình cảm.

Shinichi vuốt ve tóc cô, giữ tay cô trong tay cậu. Ran đáp lại bằng những cái ôm nhẹ, những nụ hôn trên gò má, trên trán, thì thầm bên tai cậu. Mỗi lần như thế, tim cả hai dường như đồng điệu, hơi thở hòa vào nhau.

Cả đêm, họ quấn quýt từ sofa đến giường, từ phòng khách đến phòng ngủ, thậm chí đến cửa sổ. Mỗi nơi đều để lại dấu vết của hai người: những chiếc ôm, những ánh mắt, những nụ hôn, những tiếng cười khẽ và những tiếng thở dồn dập của cả hai.

Ran biết mình đang mềm nhũn hoàn toàn trước Shinichi. Shinichi thì như tìm được thế giới riêng của mình: thế giới chỉ có Ran, nơi cậu có thể yêu, chiếm hữu và bảo vệ cô trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro