Chương 20: Bình Minh Ở Tokyo
Một buổi sáng đầu xuân, ánh nắng trải dài khắp các con phố.
Tokyo trở lại nhịp sống vốn có — ồn ào, hối hả, nhưng hôm nay, trong mắt Ran, thành phố này dường như dịu dàng hơn bao giờ hết.
Cô đứng bên cửa sổ bệnh viện Teito, nơi mình từng làm việc suốt bảy năm qua, nhìn những tia sáng phản chiếu lên kính.
Giọng nữ y tá vang lên từ phía sau:
"Bác sĩ Mori, có người chờ chị ở tầng dưới ạ."
Ran khẽ mỉm cười.
"Cảm ơn nhé."
Cô tháo găng tay, bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Hành lang hôm nay vắng lặng, chỉ còn hương thuốc khử trùng quen thuộc.
Và ở cuối hành lang ấy — Shinichi đang đứng, dựa người vào lan can, áo sơ mi xanh nhạt, nụ cười nhẹ nhàng như thể chưa từng có những vết thương, chưa từng có máu hay khói súng.
"Anh đến sớm thế?" cô hỏi, khẽ bước lại gần.
"Thói quen nghề nghiệp." Anh nhún vai. "Anh không giỏi chờ ai cả."
"Thế mà vẫn chờ em à?"
"Vì em đáng để chờ."
Ran bật cười, cái kiểu cười mà Shinichi biết chỉ xuất hiện khi cô thật sự thấy bình yên.
⸻
Họ cùng xuống quán cà phê nhỏ gần bệnh viện — nơi lần đầu tiên họ gặp nhau, khi anh nằm trên giường bệnh với vết thương đầy máu.
Bàn ghế vẫn như cũ, chỉ khác là giờ giữa họ không còn khoảng cách nào nữa.
Shinichi khuấy nhẹ cà phê, ánh mắt vẫn dõi về phía cô:
"Vụ án Kurosawa đã kết thúc rồi. Hôm qua anh nhận được quyết định điều chuyển về tổ đặc nhiệm điều tra nội bộ. Có lẽ anh sẽ ở lại Tokyo thêm lâu."
Ran ngẩng lên, ánh mắt dịu mà sáng.
"Nghe như một lời hứa."
"Cũng có thể xem là vậy."
Anh mỉm cười, ngón tay khẽ gõ vào thành ly.
"Còn em? Có định nghỉ ngơi chút không? Sau tất cả..."
"Có lẽ không."
Cô nhìn ra đường, nơi nắng rọi lên mái tóc những người qua lại.
"Bệnh nhân vẫn cần em. Và... em vẫn cần công việc này để biết rằng mình còn hữu ích."
Anh gật đầu, không nói gì thêm.
Một lúc sau, anh khẽ cười:
"Chúng ta giống nhau thật đấy. Cứ tưởng mỗi người đi một hướng, cuối cùng vẫn cùng chọn ở lại Tokyo."
"Vì Tokyo là nơi bắt đầu."
"Và là nơi chúng ta tìm lại chính mình."
⸻
Chiều hôm đó, họ cùng đi bộ trên cây cầu Meguro.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa anh đào đầu mùa.
Ran kéo nhẹ áo khoác của mình, rồi dừng lại nhìn xuống dòng sông lấp lánh.
"Anh biết không, em từng nghĩ sau tất cả, mình sẽ rời khỏi nơi này. Nhưng rồi em nhận ra... có những ký ức, dù đau đớn, vẫn là một phần của mình."
Shinichi khẽ đáp:
"Còn anh... từng muốn rời đi để quên mọi thứ. Nhưng em khiến anh hiểu, đôi khi, người ta không cần quên quá khứ, chỉ cần có ai đó ở bên để nó không còn làm mình sợ nữa."
Ran quay sang nhìn anh, ánh mắt hiền nhưng sâu.
"Anh lúc nào cũng nói những lời khiến người ta không biết nên cười hay nên khóc."
"Thế thì đừng nói gì cả." Anh bước lại gần, giọng nhẹ như gió. "Chỉ cần ở đây thôi."
Cô đứng yên.
Gió thổi bay vài cánh hoa anh đào, vương lên tóc cô, và anh khẽ gạt đi — một cử chỉ nhỏ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tất cả thời gian như dừng lại.
⸻
Một tháng sau.
Trên bàn làm việc trong trụ sở cảnh sát Tokyo, Shinichi mở phong bì trắng.
Bên trong là tấm ảnh chụp anh và Ran — được phóng viên Yomiuri gửi tặng. Ảnh chụp trong ngày vụ án kết thúc, khi Ran đang băng vết thương cho anh.
Góc ảnh mờ, ánh sáng nghiêng, nhưng đôi mắt họ đều ánh lên cùng một thứ cảm xúc: tin tưởng và an yên.
Anh bật cười khẽ, đặt tấm ảnh vào ngăn kéo, rồi lấy điện thoại:
Tối nay ăn tối cùng nhé?
Phía bên kia trả lời gần như ngay lập tức:
Em trực ca đêm. Nhưng nếu anh mang cà phê đến thì có thể tính là hẹn hò.
Anh đáp lại:
Vậy thì anh đi ngay.
⸻
Đêm.
Bệnh viện Teito vẫn sáng đèn.
Ran đứng trên sân thượng, gió lạnh mang theo mùi mưa.
Từ xa, cô thấy bóng người quen thuộc bước vào – áo khoác xám, tay cầm hai ly cà phê, nụ cười y như ngày đầu họ gặp.
Cô khẽ cười, tiến lại gần.
"Anh thật sự đến."
"Em bảo cà phê tính là hẹn hò mà."
Họ ngồi bên nhau, không nói nhiều.
Dưới chân, thành phố rực sáng.
Trên đầu, bầu trời dần quang.
Ran khẽ nói, giọng nhỏ nhưng chắc:
"Shinichi, anh có bao giờ nghĩ... nếu ngày đó em không cứu anh, mọi chuyện sẽ khác?"
Anh nghiêng đầu, mỉm cười:
"Anh không tin vào 'nếu'. Anh chỉ biết — dù ở thời điểm nào, dù trong hoàn cảnh nào, anh vẫn sẽ tìm thấy em."
Ran cười, dựa đầu vào vai anh.
"Anh lúc nào cũng biết nói đúng thứ người ta muốn nghe."
"Vì lần này, anh nói thật."
⸻
Tokyo vẫn ồn ào, vẫn đầy những bí mật và bóng tối.
Nhưng giữa hàng triệu con người ấy, họ đã tìm thấy nhau.
Không phải định mệnh, mà là lựa chọn — một lựa chọn bình yên sau bão tố.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro