Bi kịch
Vườn thượng uyển
Ran đang đứng trên cây cầu ngắm nhìn bầu trời đêm trải dài vô tận. Bây giờ trời đã bước vào đông, bước vào khoảng thời gian mà tròn 11 năm về trước hoàng hậu của đất nước Phù Tang bắt đầu ngã bệnh. Ran nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời mà nghĩ đến mẹ, nàng bắt đầu khóc
- Thái tử phi? – Một giọng nam trầm ấm vang lên phía sau Ran
Nàng giật mình quay lại, bắt gặp phải ánh mắt quan tâm của vị hoàng tử
- Hoàng tử Takahiro?
- Phải. Ran, ta có thể nói với nàng một chuyện được không?
- Hoàng tử cứ nói.
- Ta thích nàng. – Chưa để Ran kịp nói gì thêm thì Takeshi đã ra hiệu cho nàng im lặng – Nàng chưa cần phải trả lời ta vội. Ta sẽ cho nàng thời gian suy nghĩ và thêm 1 câu hỏi nữa. Nếu như thái tử của đất nước này bỏ nàng, nàng sẽ theo ta chứ?
- Hoàng tử...
- Tạm biệt.
Ngay lập tức, hoàng tử của Thủy quốc biến mất. Và thêm 1 giọng nói nữa
- Thái tử phi.
- Mọi người.
- Thần là Kuroba Aoko, đây là Hattori Kazuha và Hakuba Shiho, có chuyện gì làm người lo lắng vậy?
- Mọi người đừng nói thế được không? Mình kết bạn với nhau nha.
- Được thôi. – Shiho
- Vậy có chuyện gì làm cậu lo lắng vậy? – Kazuha
- Có phải là vì chuyện của thái tử không ạ? – Aoko
- Phải. – Ran buồn bã trả lời
- Cậu đừng quá lo, tớ biết Shinichi từ lúc huynh ấy còn nhỏ, một khi huynh ấy đã yêu ai thì rất khó để huynh ấy từ bỏ. – Shiho
- Có lẽ là vậy nhưng...
- Đừng như vậy mà, thái tử thực sự là một người tốt chứ không phải như cậu nói đâu.
- Có lẽ là vậy.
- Cậu nên tha thứ cho thái tử đi. Thái tử thực sự là một người rất đẹp trai và tài giỏi nên cậu ấy được rất nhiều người hâm mộ và yêu mến, cậu cũng phải hiểu cho cái chức vụ của cậu ấy chứ?
- Cảm ơn các cậu nhiều lắm. Nói chuyện với các cậu thế này tớ có cảm giác như đang ở quê hương của tớ vậy.
**~~ Ta là dải phân cách thời gian ~~**
Đêm đó, Shinichi sau khi xử lý xong hết các bàn tấu sớ thì quay trở về Đông cung nghỉ ngơi. Chàng cố gắng thật nhẹ nhàng để tránh không làm nương tử của mình thức giấc. Kéo chăn lên ngủ, ngắm nhìn gương mặt thánh thiện yên bình của Ran làm chàng cảm thấy hối hận, thì thầm chỉ đủ mình nghe thấy, chàng nói:
- Ran, ta xin lỗi.
- Thiếp hiểu mà. – Ran nhẹ nhàng nói
- Nàng chưa ngủ sao? – Shinichi ngạc nhiên
- Thiếp không ngủ được.
Ôm chặt lấy Ran trong vòng tay, Shinichi nói:
- Ran, ta xin lỗi, ta thực sự xin lỗi
- Không sao đâu, thiếp hiểu mà. – Ran đáp lại cái ôm của đấng phu quân – chàng là một vị thái tử, chàng được rất nhiều người yêu quý, nhưng chàng chỉ yêu mình thiếp thôi, đúng chứ?
- Đúng vậy.
Đáp lại sự tha thứ của Ran, Shinichi đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, Ran cũng mở miệng đáp lấy cái hôn đó của đấng phu quân.
Còn về phần của Ran thì nàng vẫn nhớ đến lời tỏ tình của hoàng tử Thủy quốc và có lẽ là nàng đã có câu trả lời nhưng thực sự là nàng không muốn làm tổn thương anh ta.
Ngày hôm sau:
3 người bạn kia đánh thức Ran từ sáng sớm rồi lùa ra ngự hoa viên chơi. Đến giữa đường thì 3 người tự động lủi đi từ lúc nào không hay, chỉ còn lại một mình Ran bơ vơ lạc long đi trong ngự hoa viên, miệng lầm bầm than tại sao mấy đứa bạn mình lại phũ phàng bỏ rơi nàng như thế chứ? Ngày hôm nay còn có thể tệ đến thế nào được nữa?
(Daiku: Rất tệ là đằng khác)
"Rầm!!" mải lầm bẩm một mình mà không để ý đường nên đột nhiên va phải ái đó, nàng loạng choạng lùi lại vài bước, trác nổi một cục u, cảm giác đau nhức truyền đến não
Ngẩng đầu lên nhìn xem mình va phải cái gì thì thấy 1 người toàn thân đỏ chóe đang đứng xoa xoa đầu, trên mặt đất là khay đồ điểm tâm vương vãi
- Cô là...
- To gan! Sao ngươi dám đâm vào vào bổn công chúa chứ? – Giọng nói the thé như xé vải vang lên, cặp mắt đỏ rực đầy tức giận bắn về phía Ran
- Xin lỗi. Là do ta không chú ý – Nàng lãnh đạm nói (Daiku: nhiễm tính của phu quân rồi đây), đôi chân nhanh chóng cất bước
Vừa mới sáng sớm àm dây dưa vào mấy cái vụ như thế này thì đen cả ngày, tránh được lúc nào hay lúc đấy. Nhịn, phải nhẫn nhịn
Nhưng lòng kiên nhẫn của nàng cũng có giới hạn, đã xin lỗi rồi mà ả còn chanh chua quát trả:
- Xin lỗi là xong à? Ngươi có biết bao nhiêu tâm huyết của ta dồn vào khay điểm tâm đã bị ngươi phá sạch rồi không? Ngươi có mắt mà như mù, có người đi đường mà cũng không nhìn nói – Kin vốn quen thói cũ mà tác oai tác quái, mặc kệ đối thủ lại là người phụ nữ được thái tử cưng chiều nhất
Mấy ngày nay tâm trạng của Ran đã vốn không được tốt, rất dễ bùng cháy bất cứ lúc nào. Và đây chính là lúc đó.
- Mù? – Nàng mỉa mai – ngươi nói ta có người đi đường cũng không nhìn nổi. Ta không nhìn thấy đường đã đành, nhưng ngươi lại va vào ta. Nhin thấy người mù mà không tránh nên va phải, bây giờ để xe ai mù đây hả?
- Ngươi... - Kin bị nói cho á khẩu, chỉ biết chỉ trỏ nghiến răng nghiến lợi
- Ta làm sao? Hết mù rồi đến câm luôn hả? Tí nữa đến điếc đúng không?
- Ngươi dám xúc phạm ta, còn làm hỏng điểm tâm của thái tử. Hôm nay ta nhất định thay thái tử trừng trị ngươi
Lọt vào tai nàng chỉ có đúng cụm từ "hỏng điểm tâm của thái tử", những thứ còn lại thì nàng không nghe rõ. Trong lòng nàng dấy lên bao nhiêu ngờ vực
- 'Điểm tâm của Shinichi không phải chỉ có ngự thiện phòng mới được làm và dâng lên thôi sao? Ngoài bọn họ thì chỉ có mình và hoàng hậu được phép đụng vào. Thế sao Kin lại được...? Chẳng lẽ...' – mặt nàng bỗng tối sầm lại, bây giờ nàng không suy nghĩ gì nhiều nữa, lập tức muốn đi hỏi cho rõ ràng...
"chát!" Một cái tát dáng xuống má nàng, rất mạnh và bất ngờ làm nàng không kịp phản ứng. Khi tỉnh lại thì nàng thấy mình đã ngã xuống dưới đất, má đỏ rát lên, một vài chỗ còn rỉ máu
- Ha ha... xem bây giờ ngươi có còn dám lớn tiếng nữa không? – Kin đứng chống nạnh hả hê cười, ánh mắt nhìn nàng tóe lên tia khinh bỉ
Ran từ từ chống tay đứng dậy, ánh mắt kiên cường nhìn Kin
- Tiểu nhân.
- Ngươi nói cái gì? – Karin giận sôi máu tím tái mặt mũi
- Ngươi điếc à? Ta nói ngươi là đồ TIỂU NHÂN
- Sao ngươi dám vô lễ với hoàng hậu tương lai? - Ả rít lên, người hầu xung quanh kinh hãi lùi lại vài bước
- Hoàng hậu? Ngươi nói...ngươi... - Nàng kinh ngạc sợ hãi. Nói vậy tức là...
Tháy biểu hiện sững sờ của ran, Kin tiếp tục vênh váo ra mặt
- KHông sai. Ta chính là hoàng hậu tương lai của đất nước mặt Trời Mọc. Hạng người lai lịch bất minh như ngươi khôn hồn đừng cướp chồng của người khác nữa. Bằng không... - Ả vung tay lên, nhân cơ hội nàng đang ngẩn ngơ suy nghĩ định giáng thêm cái tát nữa
Bàn tay vừa vung lên cao đang theo lực hạ xuống đến giữa chừng thì bị một bàn tay khác thô ráp và cứng cỏi ngăn lại
Kị bực tức quay đầu lại định quát kẻ to gan đó thì đã bị ánh mắt lạnh lẽo của người đó làm cho run người, môi mấp máy thanh lời...
- Shi...Shinichi?
Cái tên quen thuộc làm cho nàng bừng tỉnh, giật mình nhìn lên định vui mừng reo lên thì đã bị cho lời nói ban này cả Kin làm ngưng lại động tác. Lặng lẽ cúi đầu xuống, giọng nói toát lên vẻ u buồn
- Xin lỗi đã làm phiền. – rồi cất bước chạy nhanh ra khỏi ngự hoa viên
- Ran... - Shinichi hất tay Kin ra và bước nhanh đuổi theo nhưng Kin lại trơ tren kiên quyết giữ chàng lại, giọng nũng nịu...
- Kìa, sao chàng nỡ bỏ thiếp. CHúng ta còn bao nhiêu việc phải chuẩn bị cho đám cưới mà
(Daiku and Shun: ọe!!)
Nhưng lời nói đó lần lượt lọt hết vào tai nàng, không sót một chữ nào. Từng chữ được thốt lên tương đương với từng giọt nước mắt rơi xuống của nàng
Tức giận, phẫn nộ thể hiện rõ trên gương mặt của Shinichi, đôi mắt dõi theo bóng hình khuất sau bức tường. Trừng mắt quay lại nhìn Kin, hất ả ta ra khiến ả ngã dập mông trên đất
- Ngươi đã nói gì với nàng ấy? - Giọng nói lạnh như băng chất vấn ả
- Ta chỉ bảo cô ta đừng xen vào tình yêu giữa chúng ta thôi. Có gì sai cơ chứ? - Kin làm vẻ mặt vô tôi nhìn chàng, từ từ đứng dậy
Khóe miệng kéo lên một nụ cười khinh bỉ, chàng tiến lại gần Kin, bàn tay nắm chặt cằm ả như muốn bóp gãy nó, âm thanh ghê rợn, khuôn mặt lãnh khốc đúng vẻ thường ngày
- Giữa ta và người không bao giờ có hai chữ "tình yêu", càng không bao giờ có hôn ước. Nếu từ nay ngươi trước mặt Ran nói nhảm nữa thì đừng trách ta độc ác.
Dứt lời, chàng buông tay ra, phất áo choàng rời khỏi ngự hoa viên theo hướng Ran
_________________________________
Ran sau khi chạy thẳng một mạch đến đau nhừ cả chân ra, nàng dừng lại trước một cái hồ rộng, xung quanh không có lấy một bóng người. Chẳng biết là đang ở đâu nữa, lúc này nàng chỉ muốn giải tỏa tâm trạng bằng cách khóc thật to thôi
VÀ thế là nàng ngồi xuống bậc thang xuống hồ, gục mặt vào hai cánh tay mà khóc, tiếng khóc cùng tiếng sụt sịt vang lên thật to và rõ.
'Thôi nào, nín đi. Chuyện đã qua rồi thì cứ mặc xác nó. Hơn nữa chắc gì lời con ả đó nói là đúng' – Inner hiện ra, cố gắng ngọt giọng an ủi nàng
'KHông đúng thì người ta nói làm gì? Tên khốn Shinichi đó...hức hức... hắn coi ta là cái gì chứ? Có hôn thê rồi còn dám...dám giữ ta ở lại. CHẳng lẽ định bắt ta chúc phúc cho hắn chắc?'
'Tam thời cứ bình tĩnh đã. Con người lòng lang dạ sói, tuyệt đối không thể tin nửa lời ả ta nói. Tại sao mày không thử hỏi Shinichi xem? Yêu nhau là phải tin nhau. Ta, lấy tư cách là mày, tìn chắc rằng Shinichi truyệt đối không lừa mày đâu. Ít nhất thì nghe hắn giải thích đã' – Lần đầu tiên trong đời, Inner thực sự đưa ra một lời khuyên tử tế
'tao...'
'Đừng!!! Đừng hỏi tao, hỏi hắn ý'
'"Hắn??"' Ý mày là gì?'
'Rồi thế nhé! Phắn đây' – như mọi lần, Inner luôn biến mất trước khi nàng kịp nói gì thêm
Đúng lúc nàng đang thắc mắc "hắn" là ai thì bỗng dưng cảm thấy có thứ gì vừa mềm vừa ấm trên vai
Ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, ngoái đầu lại nhìn bên vai, nàng thấy một chiếc áo choàng xanh lục đang phủ trên vai, rồi đôi bàn nam đặt lên vai nàng chỉnh lại chiếc áo chòng lên sát cổ
- Trời buổi đêm có gió độc, nàng không nên ra ngoài này
Giọng nói quen thuộc vang lên, tiếp đó, Ran nhận ra khuôn mặt của kẻ khiến nàng đang phải khổ sở khóc lóc
Hừ lạnh một tiếng, bàn tay nhỏ vội lau đi nước mắt trên mặt, nàng gặt tay chàng đi, chiếc áo choàng bị hắt sắp tuột khỏi vai
Cánh tay bị hất giữa không trung đã nhanh chóng trở lại, đem toàn bộ nàng ôm chặt vào lòng
- Tên khốn này, ngươi muốn làm gì? Buông ta ra!!! – Nàng giận sữ gỡ tay người ra. Đã có vị "hiền thê" rồi còn tỏ vẻ thân mật với nàng làm gì nữa, thương hại chắc?
Thở dài, cánh tay tăng thêm lực không cho nàng có cơ hội giãy giụa, ôn nhu nói:
- CHuyện không phải như nàng nghĩ đâu. Nàng đừng tin lời cô ta, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thành thân với cô ta, càng không bao giờ yêu kẻ như Kin
- Tại sao ta lại phải tin lời ngươi nói? Biết đâu ngươi lừa gạt ta thì sao? Lòng dạ đế vương ác người làm sao đoán nổi
- Vậy ta hứa với nàng sẽ không bao giờ thành thân với bất kì nữ nhân khác...trừ nàng
Lời nói của chàng làm cho nàng có yên tâm đôi chút, thậm chí còn hơi vui vui, nhưng miệng thì trách mắng chàng, thực chất là để che giấu rằng mình đang xấu hổ
- Người nói cái gì mà trừ ta? Đừng có mà ảo tưởng sức mạnh quá đấy nhá, mơ đi.
- Được thôi. Vậy ta và nàng sinh 1 đứa nhỏ rồi ta sẽ dùng nó để buộc nàng chấp nhận ta. Ý kiến này không tồi chứ? – Shinichi nhếch mép cười, cằm tựa lên bờ vai mảnh khánh của Ran, mũi dụi dụi vào sau gáy
Trừng mắt đỏ mặt nhìn đấng phu quân chết tiệt, tức phát nghẹn...
- Ngươi...ngươi... đồ dâm dê đê tiện...ngươi chết đi cho đỡ chật đất...
Đối với lời nói của nàng làm chàng không chút tức giận, trái lại còn vui cười nói:
- Chỉ sợ ta chết rồi lại có người quan tâm, đau lòng.
- Ta cam đoan rằng người đó không phải là ta
- Vậy chúng ta thử đoán xem có đúng không nhé!
CHàng rút ra thanh đoản kiếm giắt bên hông, không do dự kề vào cổ mình, ấn nhẹ lỡi kiếm vào da thịt, cứa một đường, cẩn thận tránh động mạch chủ ở cổ
Thấy máu từ vết thương dưới lưỡi kiếm chảy ra, Ran hoảng hốt tay chân cuống cuồng cả lên, vẻ mặt sợ hãi tái cả lại. Tay lấy nhanh thanh đoản kiếm khỏi tay chàng quăng ra xa sang 1 bên, lấy bong băng có sẵn trong người cầm máu chữa
- Thái tử bị điên à? Có thằng ngu nào đang sống khỏe mạnh tự nhiên lại chỉ vì 1 lời nói mà cứa cổ mình không? Đồ dở người, hết khôn dồn ra dại – Nàng cứ thế mà chửi mắng chàng. Nói thật là nàng cũng không nghĩ rằng là chạng lại làm thật đấy!
Bị thương mà mặt Shinichi vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, môi nhếch lên lộ rõ ý cười
- Vậy là nàng có quan tâm
Ran nghe thấy nhưng im lặng mà chữa, bởi nàng biết có nói thêm gì nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì, không khéo còn chuốc họa vào thân
Chữa xong, nàng thu tay về, tay chống xuống đùi đứng dậy thì thêm một lần nữa bị kéo ngược lại, nàng ngã vào người chàng, bị chàng ôm chặt vào
- Shinichi... - Nàng hơi kinh ngạc, ngại ngùng muốn đứng dậy
- Một lúc thôi. Đã lâu rồi ta không được ở bên nàng
Nghe chàng nói, Ran cũng không kháng cự gì nữa, chỉ lặng lẽ tựa đầu vào vai chàng, vong đôi tay nhỏ ôm thắt lưng chàng. Lông mi nàng khép lại, miệng nở 1 nụ cười hạnh phúc.
Ngày hôm sau, sau khi Shinichi đã rời khỏi Đông cung đến đại điện làm việc chính sự, Ran đến phủ Hattori gặp Kazuha, vừa đến nơi thì Ran đã thấy Kazuha đứng đợi mình
- Ran, lại đây đi.
- Kazuha, sao cậu biết là tớ đến?
- Cậu nghĩ tớ là ai hả? Chí ít thì vẫn là phu nhân Hattori đấy nha.
- Ừ, tớ biết rồi mà – Ran mỉm cười
- Vào trong di, Aoko và Shiho đang chờ đấy.
- Ừ.
Khi cả hai người vào đến phủ và yên vị trên ghế thì Ran cất tiếng nói đầu tiên:
- Hôm nay tớ có chuyện cần phải hỏi các cậu
- Cậu cứ nói đi, bọn tớ sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc – Shiho phẩy tay
- Nếu đứng trước một người mà tim cậu cứ đập liên hồi, chân tay túa mồ hôi, cảm giác khi gần người ấy vô cùng ngại ngùng và có chút lo lắng, luôn nghĩ về người đó mọi lúc mọi nơi, luôn quan tâm xem người ấy có bị làm sao không... là gì? Có phải là yêu không?
3 cô gái kia khoanh tay lại, khép mắt hờ một lúc rồi, Aoko quay sang Ran với ánh mắt chắc chắn và khẳng định một cách chắc chắn:
- Đó là yêu, chắc chắn luôn.
- Cảm ơn cậu nhiều nha.
Ngay sau đó, Ran chạy đi để lại ba cô bạn mới đang ngồi ngạc nhiên hết mức.
Và mọi người không hề biết rằng ở ngoài kia có một chàng trai đang âm thầm theo dõi họ. Đó là thái tử của đất nước Mặt Trời Mọc – Kudo Shinichi, Shinichi buồn bã nhìn theo bong của Ran đang khuất dần là lòng chàng chợt đau nhói. Ran vô tư như vậy, đâu có biết rằng phu quân đang đau lắm, đau mỗi khi ở cạnh nàng mà không thể nói lời "yêu".
**~~ Ta là dải phân cách thời gian ~~**
Về đến cung, Ran ra hiệu cho trưởng cung nữ hậu cung nhờ chuyển lời đến vị hoàng tử của Thủy quốc.
Mấy ngày sau, ngày cuối cùng của đoàn sứ thần của hai nước ở đây, tối đó có tổ chức đại tiệc để tiễn các vị sứ thần. Sáng hôm ấy, Ran hẹn hoàng tử của Thủy quốc ra vườn thượng uyển, vừa thấy Takahiro đến nơi, nàng nói:
- Hoàng tử Takahiro, tôi thực sự xin lỗi, tôi không yêu ngài, thực sự thì trong lòng tôi chỉ có một mình thái tử Shinichi thôi. Và nếu như thái tử có từ bỏ tôi thì xin lỗi, tôi không thể theo ngài được. Cuộc đời của một nữ nhi chỉ có duy nhất một người chồng mà thôi.
- Vậy thì ta hiều rồi. Cảm ơn nàng đã cho ta câu trả lời. – Takahiro vòng tay ôm lấy Ran – Làm ơn hãy cho ta ôm nàng lần cuối trước khi được về nước.
- Được thôi
Takahiro tiến đến ôm chặt nàng vào lòng, tựa cằm lên vai nàng. Ran vòng tay ôm hắn, mỉm cười. Hai người ôm nhau một lúc rồi buông ra. Takahiro vẫy tay chào Ran và quay đi thật nhanh để nàng không nhìn thấy những giọt nước mắt đang chảy dài trên gương mặt hắn.
Shinichi thì hôm nay đang định đi tìm Ran, nhờ người hầu thì được báo rằng Ran không ở trong cung. Anh tự đi tìm, đi ngang qua vườn thượng uyển thì bất ngờ lại nhìn thấy cảnh mà người không muốn thấy nhất: Ran đang ôm hoàng tử của Thủy quốc. Bông dưng trong lòng Shinichi lại dâng lên nhiều cảm xúc khó tả: ghen, tức giận, có chút buồn chán và thất vọng. Người chạy thật nhanh về cung mà không hề nhìn thấy Takahiro đang đau đớn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro