chap 12 :hi vọng trắng và cơn gió anh đào

Lại một đêm lại trôi qua , cô nhìn những vì sao , một ngôi sao băng lại xuất hiện rồi biến mất giống như hi vọng rồi lại tuyệt vọng . Cơn gió thổi qua cô thật lạnh giá vì là đang mùa đông sắp đến. Cô mong trái tim sẽ lại ấm áp trở lại. Cô tự hỏi từ khi nào mình trở thành một người dễ khóc như thế . Nhưng ran vẫn tin rằng những đám mây sẽ làm toả sáng không ai khác ngoài cậu shinichi .
Chỉ có những cảm xúc là không thể kéo dài .

Ran: mình và shinichi sẽ không bao giờ quay trở lại thời gian ấy

Nhưng dù thế nào , kết quả ra sao cô cũng vẫn yêu cậu chỉ mình cậu thôi . Một cơn mưa rơi xuống một cách buốt giá . Ký niệm của lễ hội năm mới ấy lại tràn trề . Cô luôn luôn hi vọng một tia sáng sẽ xui đi bóng tối lạnh giá này biến mất . Em không thể ngừng tình yêu mình dành cho anh .

Sáng hôm sau, ran ,aoko , sonoko kazuha và shiho đến công viên Anh đào chơi . Những cành cây đang đua nhau nở hoa khắp nơi trong công viên. Bông Hoa màu hồng sakura rất đẹp , một ngọn gió nhẹ thổi , những bông hoa sakura cũng bay theo gió tạo ra một làn sóng thần nhẹ . Du khách có thể chụp ảnh với cây cùng bạn bè và người thân nhưng không được trèo cây sẽ làm cây tổn thương .

Vài đàn bướm đủ màu đều đã có mặt để thưởng thức những vị ngọt của các hoa anh đào Nhật Bản . Làm các hoa trở nên đẹp lạ thường. Trong lòng ran có một cơn bão cảm xúc lẫn lộn với nhau .cô nhớ ngày cô gặp shinichi cũng là một bối cảnh tình cờ như định mệnh trêu đùa với đôi ta . là nhịp điệu con tim thì cô sẽ chấp nhận và để shinichi đi nếu nó làm cậu vui . Một chú bướm bạc bay đến rồi đậu xuống ngón tay út của cô . Shinichi nhìn con bướm thì đau đớn cả đầu , đó chính là tất cả hồi ức cậu đã trải qua cùng ran .Đúng thế , ran chắc chắn là cô bé đó thiếu nữ hoa lan .

Cơn gió dừng thổi , rirali kéo tay shinichi đến quán cà phê gần đây . Ran nhìn hai người rồi chạy đi cung kazuha và aoko ngắm anh đào đang tắn nắng dưới ánh mặt trời . Quán cà phê rất nổi tiếng với nhiều đồ uống thơm lừng nhất là cà phê nguyên chất . Cô phục vụ đem lên một ly cà phê và ly nước chanh
Từ đầu đến cuối , cậu không nói gì . Cuối cùng , cậu đưa rirali đến một cây cầu .

Hai bên cầu là hai hành hoa dại . Mỗi màu là một cảm xúc khác nhau . Như màu tím cho sự đau đớn , màu trắng cho tinh khiết ,...

Shinichi: mình đã nhớ rồi
Rirali : cái ngày mình sợ , nó đã đến rồi !!!

Shinichi : mình xin lỗi nhưng có vẻ chúng ta chỉ có thể là bạn không hơn không kém .

Cô cười trong nước mắt cứ rơi dài . Cô chạy đi vì không thể đau buồn nữa . Tất cả đều kết thúc và quay lại điểm xuất phát .

Shinichi đi tìm ran khắp nơi nhưng không thấy . Cô đang ngồi trên chiếc ghế đá , cậu bước đến từ phía sau đến ôm lấy ran . Cô khá ngạc nhiên vì điều này

Shinichi : mình xin lỗi , ran !
Khi nghe câu nói này , cô đã biết cậu đã nhớ ra cô là ai . Người quan trọng nhất trong lòng cậu . Cô bật khóc , ôm lấy cậu như không muốn rời bỏ cô lần nữa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro