Chương 10
Sáng sớm hôm sau, Mori Ran bị tiếng còi ô tô dưới lầu đánh thức, cô kéo rèm cửa sổ thò đầu ra ngoài định phàn nàn vài câu, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới lầu, cô ngây ngẩn cả người..
Kudo Shinichi đang mặc bộ quần áo năm 17 tuổi khi đến Tropical Land, chiếc áo khoác màu xanh lá cây trông có vẻ hơi tồi tàn đối với Kudo Shinichi 25 tuổi, nhưng anh không quan tâm chút nào, nụ cười cười rực rỡ tựa như thời niên thiếu, anh bắt chước giọng nói đặc biệt của Kudo Shinichi khi đó, dùng sức vẫy tay thật mạnh với Mori Ran trên lầu, anh nói
"Mori Ran, theo anh tới Tropical land lần nữa đi!"
Vào thời khắc này Mori Ran đã bật khóc. Dù cô biết đây là Kudo Shinichi 25 tuổi, anh ấy mặc bộ quần áo không còn hợp với dáng người, thậm chí còn trông buồn cười khi bắt chước bộ dạng đó, nhưng Mori Ran vẫn rơi nước mắt.
Trong bốn năm đại học, họ đã đi rất nhiều nơi. Họ đã từng đến Hawaii, nơi Kudo Shinichi và Kudo Yusaku từng đến. Nam sinh tay cầm tay dạy Mori Ran cách bắn súng. Sau khi đối phương bắn trượt bia vô số lần, anh nói "Ran, em thật ngốc", ngay sau đó liền bị nữ hoàng karate hành hung. Bọn họ cũng đến Universal Studios, dưới sự uy hiếp của Mori Ran, Shinichi Kudo miễn cưỡng đeo băng đô Mickey cùng cô chụp một bức ảnh mà anh cho là lịch sử đen tối của cuộc đời. Họ càng không bỏ lỡ cực quang ở Iceland, anh đỏ mặt cùng Mori Ran ngâm mình trong suối nước nóng núi lửa, sau đó đưa ra một lời hứa đẹp đẽ "sẽ chăm sóc Mori Ran cả đời".
Những nơi này đều lãng mạn hơn Tropical land, nhưng trong lòng Mori Ran, chúng đều không bằng Tropical land. Trong lễ đính hôn, dù rất bận rộn Kudo Shinichi vẫn dành một ngày để cùng Mori Ran đi chụp ảnh đính hôn, trang điểm, làm tóc, quần áo tinh tế, phong cảnh đẹp, bức ảnh nào cũng vô cùng đẹp mắt. Nhưng khung ảnh đặt ở đầu giường của Mori Ran vẫn là ảnh chụp ở Tropical land, Kudo Shinichi giơ tay cắt kéo, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, có chút ngốc nghếch.
Mori Ran tùy tiện chọn một bộ quần áo mặc vào, đeo túi xách đi xuống lầu, cô do dự vài phút có nên hợp tác với Kudo Shinichi mặc chiếc áo khoác lông màu xanh lam năm đó của cô, nhưng lại giật mình phát hiện cô không còn tìm thấy nó nữa. Nếu nói Kudo Shinichi hoàn toàn bắt bộ dạng năm đó, thì điểm giống nhau duy nhất giữa Mori Ran và ngày đó chính là cô không trang điểm, ngửa mặt lên trời, mái tóc dài đến eo.
Trải qua 8 năm, Tokyo đã xây dựng thêm nhiều khu vui chơi giải trí, Tropical land không còn là sự lựa chọn của đa số người dân nên khu vui chơi dường như không còn náo nhiệt như xưa.
"Kem này hương vị vẫn như cũ." Mori Ran cắn một miếng lớn, hàm răng đông cứng lại.
"Bởi vì cửa hàng đó không thay đổi." Kudo Shinichi mỉm cười đáp lại, "À, đến giờ rồi."
Kudo Shinichi đứng dậy nắm chặt tay Mori Ran, nắm chặt đến mức khiến Mori Ran không có cách nào thoát ra, anh nắm tay cô chạy băng băng trong Thiên đường Tropical land, khung cảnh kiến trúc dọc đường khiến Mori Ran cảm thấy xa lạ, nhưng con đường này giống như một đường hầm thời gian, chạy về mùa đông năm cô mười bảy tuổi.
Mori Ran không biết làm thế nào mà Kudo Shinichi lại nhớ chính xác đường đến đài phun nước như vậy, anh ấy đã chạy một mạch về đích mà không chút do dự.
"Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một" Kudo Shinichi giống như năm đó đếm ngược, vào giây phút âm thanh kết thúc, đài phun nước xung quanh phun ra, hóa thành những cột nước cao lớn, bao vây xung quanh hai người trong một vòng tròn nhỏ, Mori Ran ngẩng đầu nhìn khoảng không, có chút tiếc nuối nói: "Lần này không có cầu vồng."
"Có, có." Kudo Shinichi lấy trong túi ra một chiếc gương nhỏ soi những giọt nước vào mặt trời, sau đó một chiếc cầu vồng nhỏ đột nhiên xuất hiện. Mori Ran mỉm cười, cô chợt nhận ra rằng Kudo Shinichi vẫn không thay đổi, anh vẫn yêu cô một cách vụng về và thận trọng như khi anh mười bảy tuổi.
Chỉ là Mori Ran đã thêm một bộ lọc ký ức vào câu chuyện năm mười bảy tuổi trong lòng, tự nhủ rằng đó là khoảng thời gian hoàn hảo nhất.
"Em đã từng thích cái này nhất." Kudo Shinichi đưa con sóc đắt tiền mà anh ấy vừa mua cho Mori Ran. Khi đó, Kudo Shinichi không có nhiều tiền tiêu vặt, nhịn đau ví mua một con sóc nhỏ cho Mori Ran, nhưng bây giờ anh đã mua cho cô con lớn nhất. Nhưng trước đây rất thích không có nghĩa là bây giờ vẫn thích, cô không có cách nào cứ ở cái tuổi đó mà không lớn lên. Nhưng cô không nói ra, chỉ vùi mặt vào con thú nhồi bông giống như hồi đó.
Lộ trình vui chơi của bọn họ giống hệt như hồi năm 2 cấp 3. Kudo Shinichi đưa cô đi tàu lượn siêu tốc, Kudo Shinichi từng nhìn thấy người khác hôn nhau ở đó đã từng đỏ mặt mơ tưởng về first kiss của mình với Mori Ran. Ngày đó xảy ra án mạng, chơi cũng không vui vẻ, vì vậy anh ấy muốn tạo lại một ký ức tốt hơn.
Khi tàu lượn đang từ trên cao lao xuống, Mori Ran theo thói quen đưa tay ra nắm lấy mu bàn tay của Kudo Shinichi, người đàn ông run rẩy, anh nói với giọng rất trầm: "Tôi muốn ở lại giây phút này mãi mãi."
Anh nói rất nhỏ, mặc dù bên tai là đến tiếng vang thật lớn do chuyển động cực nhanh, nhưng Mori Ran vẫn nghe được, cô rơi nước mắt, vì chuyển động mà nước mắt giống như ngọc trai đứt sợi theo gió không biết rơi xuống nơi nào.
Kudo Shinichi đi cùng Mori Ran đến vòng quay ngựa gỗ. Dù Mori Ran có cầu xin thế nào, Kudo Shinichi nhất quyết không bao giờ ngồi lên. Chỉ ở nơi đó chụp cho Mori Ran một đống ảnh làm cô gái ghét bỏ vô cùng. Nhưng lúc này Kudo Shinichi vừa cùng cô đi tàu lượn siêu tốc từ trên cao chạy như bay xuống. Ngồi lên đó với cô, mặc dù Mori Ran vẫn có thể nhìn thấy sự xấu hổ và miễn cưỡng từ vẻ mặt của anh nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ngồi trên vòng quay ngựa ngỗ, cơ thể anh cứng ngắc đến mức khiến Mori Ran muốn bật cười.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Mori Ran cũng buông bỏ những điều không vui lúc trước, giữ ý nghĩ tạo ra vẻ với những kỷ niệm lần cuối chơi đùa vui vẻ. Mặt trời đã lặng lẽ lặn xuống, đèn neon trong công viên giải trí không biết từ lúc nào đã sáng lên, giống như những vì sao.
"Ran, chờ một chút, anh đi mua đồ ăn cho em, anh sẽ quay lại ngay."
Kudo Shinichi vẫy tay rồi chạy đi thật xa, giống như năm đó biến mất ở cuối con đường.
Mori Ran muốn mở miệng nói anh ấy đừng đi, năm đó anh cũng rời đi như vậy đi tới 2 năm, cô chưa kịp nói gì, theo bản năng nhìn xuống dây giày, lần này dây giày màu trắng không bị bung ra, chúng vẫn là những chiếc nơ xinh đẹp.
Mori Ran ngồi trên băng ghế trong công viên yên lặng chờ đợi Kudo Shinichi quay lại, lần này anh có quay lại hay không, Mori Ran không biết, nhưng anh có quay lại hay không, kết quả cũng không thay đổi. Mori Ran ngẩng đầu lên, đêm ở Tokyo rực rỡ ánh đèn, không có sao.
"Cô là cô Mori Ran đúng không." Một người đàn ông lớn tuổi đi ngang qua trước mặt, ông ta đang đẩy một chiếc xe hàng ăn uống, Mori Ran sửng sốt một lúc mới nhận ra đó là người đàn ông bán kem.
"Vâng, cháu không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, chú vẫn bán kem ở đây. Kem của chú thực sự rất ngon." Mặc dù không biết làm thế nào ông ấy biết được tên của mình, nhưng Mori Ran vẫn rất lịch sự trả lời.
Người đàn ông trung niên mỉm cười, lắc đầu nói: "Cô Mori, tôi đã không làm việc ở đây nhiều năm rồi, nếu không phải cậu Kudo yêu cầu, tôi cũng sẽ không đến đây ngày hôm nay."
"Anh ấy nhờ chú?" Mori Ran trong lòng run rẩy, có chút khó tin.
"Đúng vậy, người trẻ tuổi thật lãng mạn, tôi không ngờ các cháu vẫn bên nhau lâu như vậy, năm đó cậu ấy nói với tôi câu nói kia tôi không coi là thật, bởi vì tôi là người từng trải, cảm thấy mấy lời hứa kiểu này là không đáng tin cậy nhất." Giọng điệu của người đàn ông trung niên đầy xúc động, có vẻ như Kudo Shinichi đã không nói cho ông biết sự thật rằng họ đã chia tay.
"Vậy.... lúc đó anh ấy đã nói gì?" Mặc dù kết quả đã được xác định nhưng Mori Ran vẫn muốn biết Kudo Shinichi 17 tuổi đã nói gì.
"Ầy, Còn gì nữa, là mấy lời hứa yêu thích của giới trẻ. Tôi không thể nhớ được nguyên văn, nhưng đại khái là 'cậu ấy sẽ cố gắng hết sức để mang lại cho cô cuộc sống và tương lai mà cậu ấy muốn cho cô.'
Lúc người đàn ông trung niên đẩy chiếc xe hàng rời đi, Mori Ran ngồi đó không thể nhúc nhích, rõ ràng là quyết không ngoảnh lại, nhưng tại sao anh vẫn cảm thấy khổ sở vì lời hứa chưa hoàn thành của người thiếu niên năm đó? Trái tim cô dâng lên một cỗ cảm giác không nói nên lời.
Khi Shinichi Kudo chạy về phía Mori Ran với một túi thức ăn, chiếc áo khoác màu xanh lá cây phồng lên vì gió, như thể anh sẽ bay đi bất cứ lúc nào, Shinichi Kudo 17 tuổi sau khi rời đi đã không quay lại. Lần này anh ấy không để cô đợi, anh đã quay lại.
Bóng dáng của anh trùng với chàng trai năm đó chồng lên nhau, thời gian trôi qua thật nhanh, Mori Ran có cảm giác như mình vừa liếc nhìn chỗ ngồi của Kudo Shinichi trong giờ giải lao mà thôi.
Nhưng trong nháy mắt, đã tám năm rồi.
Khi Mori Ran bước lên bậc thềm để về nhà, đèn trước mặt cô lần lượt bật sáng, đèn sau lưng cô lần lượt tắt đi, khi cô bước lên bậc thang cuối cùng thì bị giọng nói của Kudo Shinichi chặn lại. " Mori Ran, anh sẽ từ bỏ công việc hiện tại mở một văn phòng thám tử nhỏ, có thể sẽ cạnh tranh với bố em."
"Mori Ran, anh sẽ không thay đổi số điện thoại hay địa chỉ. Nếu em muốn gọi cho anh, hay muốn gặp anh bất cứ lúc nào đều có thể."
"Mori Ran, cho dù là mười năm hay hai mươi năm, cho dù em đã kết hôn hay độc thân, anh sẽ luôn ở đây, chờ đợi em."
Gió đêm thổi tung góc áo Kudo Shinichi, anh nhìn Mori Ran bằng ánh mắt rực lửa, như thể anh mười bảy tuổi.
Cuối tuổi mười bảy, đầu mười tám, họ cùng nhau leo lên ngọn núi ở ngoại ô Tokyo xem pháo hoa, vào thời khắc rực rỡ nhất khi pháo hoa nở rộ, Kudo Shinichi nắm tay Mori Ran, anh mắt nhìn về phía Mori Ran giống hệt như bây giờ, đó là hơi ấm mà Mori Ran sẽ mãi mãi ghi nhớ.
.
.
.
[Happy Birthday Kudo Shinichi/Edogawa Conan, chúc sinh nhật 17/7 tuổi lần thứ 29 của cậu =))),mặc dù có lẽ cậu cũng không có cách nào nhận được những lời chúc thế này. Mong rằng sẽ sớm gặp lại Kudo Shinichi ở Manga, cũng mong rằng người đã tạo ra cậu sẽ không quên ý định ban đầu, mong rằng cậu sẽ sớm hoàn thành mục tiêu xóa bỏ Tổ chức cũng như tìm được thuốc giải trở về bên 'Cô ấy'.
Có lẽ năm nay là một năm tồi tệ với cậu, từ lúc biết cậu đến giờ lần đầu tiên thấy cậu bị chửi ở khắp nơi như thể về những chuyện bịa đặt thêm bớt, về những điều mà bản thân cậu còn không thể tự quyết định. (thú thật là bản thân tớ cũng đã có lúc vô cùng thất vọng) Nhưng rồi lại thôi chẳng sao cả, vì tớ vẫn ở đây và tin cậu cùng với tình yêu 'Chỉ Có Một' mà cậu dành cho Ran. Hy vọng ở cuối đoạn đường cả hai sẽ có một kết thúc tốt đẹp.]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro