Chương 11 (end)
Đám cưới của Sonoko Suzuki được tổ chức vào ngày đầu tiên của tháng 6 như đã định.
Ánh nắng dịu dàng chiếu xuống bãi cỏ bên ngoài nhà thờ, tiếng đàn piano "Endless Road" chậm rãi vang lên, bài hát này đã đứng ở vị trí TOP 1 trong "danh sách ca khúc đám cưới" của họ khi Mori Ran và Suzuki Sonoko mười bảy tuổi. Mái tóc ngắn màu nâu của Suzuki Garden ép vào tai, trên đầu đội một chiếc khăn ren, mặc váy cưới trắng tinh, ngực đeo dây chuyền trái tim màu đại dương đắt tiền và chiếc váy dài được điểm xuyết bằng hoa hồng trắng, chân đi đôi giày thủy tinh tự như nàng công chúa xinh đẹp nhất thế giới.
Khi Kyogoku nhận Suzuki Sonoko từ Suzuki Shiro, chuông nhà thờ ngân lên và tiếng vỗ tay xung quanh vang lên, giữa tiếng reo hò ầm ĩ của mọi người, Mori Ran đã rơi nước mắt.
Người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời Mori Ran đã kết hôn.
Nhìn Suzuki Sonoko và Kyogoku thực hiện lời hứa chân thành nhất trước mặt cha sứ, họ trao nhau đôi nhẫn và hôn nhau thật sâu dưới ánh mặt trời.
"Hôn lễ sau này của tớ phải làm thật hoành tráng. Tất cả phi cơ trong gia đình tớ đều phải lái tới. Tốt hơn hết là tổ chức ở trong lâu đài. Chú rể phải đẹp trai nhất Nhật Bản và đối xử thật tốt với tớ". đây là cách mà Suzuki Sonoko đã miêu tả đám cưới của mình.
Nhưng hiện tại, không có máy bay trực thăng chỉ có xe ngựa, không có lâu đài chỉ có giáo đường, chú rể không phải đẹp trai nhất Nhật Bản, nhưng lại là người yêu cô ấy nhất Nhật Bản.
Lý tưởng và hiện thực nhất định sẽ đi chệch hướng. Đương nhiên, với tài sản của gia đình Suzuki Sonoko, thật dễ dàng để tổ chức một đám cưới hoành tráng, nhưng cô ấy đã không làm như vậy. Trước khi lên kế hoạch cho đám cưới, Suzuki Sonoko đã nói với Mori Ran: "Không cần thiết phải phức tạp như vậy, đơn giản là được rồi."
"Ơ, không phải lúc trước cậu đã nói như thế sao?"
"Chà, thực ra thì anh Makoto rất truyền thống. Nếu làm quá long trọng, anh ấy có thể sẽ không quen." Suzuki Sonoko dùng ngón tay gãi gãi gò má nóng bừng, có chút ngại ngùng.
Vào lúc đó, Mori Ran nhận ra rằng tình yêu thực sự khiến một người trưởng thành, ngay cả đại tiểu thư Suzuki lớn lên trong nuôn chiều của mọi người cũng vậy.
Kyogoku đã hỏi Suzuki Sonoko trước hôn lễ cô ấy thực sự không mời Kudo Shinichi sao. Khi đó, Mori Ran tình cờ đi ngang qua, nghe thấy cuộc nói chuyện liền dừng lại.
Câu hỏi Kyogoku vừa hỏi, thực ra cũng là câu Mori Ran muốn hỏi, họ là ba người lớn lên cùng nhau, mặc dù hiện tại anh và Mori Ran đã chia tay nhưng Kudo Shinichi cũng chiếm một phần lớn thời niên thiếu của Suzuki Sonoko. Cô ấy không muốn Suzuki Sonoko kết thúc tình bạn của họ chỉ vì cô ấy và Kudo Shinichi.
"Không mời." Mori Ran nghe Suzuki Sonoko trả lời như vậy.
"Anh biết em vì Ran-San, nhưng còn Kudo Shinichi hai người đã quen biết nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không có chút nào tình cảm nào sao, anh không muốn em sau này phải hối hận." Kyogoku rất cẩn thận đứng ở góc độ của Suzuki Sonoko để suy nghĩ về vấn đề này.
"Makoto, chúng em đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Không phải Kudo Shinichi không quan trọng với em, mà là Ran quá quan trọng với em."
Vào lúc đó, Mori Ran, người đang trốn trong góc và nghe trộm, nhẹ nhàng ngồi xuống dựa vào tường, che miệng lại, nước mắt lăn dài trên má.
"Bây giờ chúng tôi mời phù dâu duy nhất của chúng tôi lên phát biểu."
Mori Ran bước lên bậc thang dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, mỗi khi cô ấy bước một bước, trong đầu lại hiện lên khoảng thời gian cô ấy và Suzuki Sonoko làm bạn với nhau, đứng trước micro, cô cố kìm nén không rơi nước mắt.
"Tôi.... Lần đầu tiên tôi gặp Sonoko là ở trường mẫu giáo. Chúng tôi đều là học sinh lớp Sakura. Lúc đó, tôi không biết cách hòa đồng với những đứa trẻ khác nên đã bị bắt nạt, đối phương là một cậu bé trông hơi hung dữ. Nhưng Sonoko không sợ chút nào, cậu ấy vì tôi mà cãi nhau với đối phương, nhưng cuối cùng lại không cải thắng, mặc dù người bị bắt nạt là tôi,nhưng cậu ấy lại khóc lên."
Mọi người có mặt tại hiện trường đều bật cười, Suzuki Sonoko cũng mỉm cười nhìn Mori Ran.
"Nhắc lại, lý do thành bạn với Sonoko là gì tôi cũng không nhớ nổi nữa, tự nhiên mà trở thành bạn. Sonoko đôi khi hơi thiếu đầu óc, nhìn có vẻ hơi không đáng tin cậy, nhưng quả thật cậu ấy rất tốt, là của tôi, cậu ấy đã đi cùng tôi gần như cả cuộc đời của cho đến hiện tại, cậu ấy là người bên tôi lâu nhất ngoài bố mẹ tôi. Sau này..."
Mori Ran cảm thấy mũi cay cay, cô dừng một chút nói tiếp: "....Sau này tôi hy vọng vẫn có cậu ấy bầu bạn. Sonoko, tớ có chút vui mà cũng có chút buồn. Sau này cậu sẽ thuộc về người khác. Anh Kyogoku, xin hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt. Nếu có thể, xin chia một phần cô ấy cho em. Cuối cùng, Sonoko, tân hôn hạnh phúc và hạnh phúc mãi mãi."
Khoảnh khắc cô dứt lời, toàn khán phòng đều im lặng, Mori Ran và Suzuki Sonoko nhìn nhau, mới nhận ra rằng đối phương đã bật khóc.
Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn cao cấp của tập đoàn Suzuki, khách mời đều là những ông trùm kinh doanh hoặc những người nổi tiếng có quyền lực, ý đồ của mọi người đều rất rõ ràng, họ muốn thiết lập quan hệ tốt đẹp với tập đoàn Suzuki, bởi vì tửu lượng của Kyogoku không tốt lắm, nên Mori Ran đảm nhận trách nhiệm chặn rượu cho họ. Mori Ran rất ít khi uống rượu, vì cô không thích mùi vị của rượu, cô nghĩ rằng mình rót một ly đã gục, không ngờ cô ấy lại thừa hưởng tửu lượng của một tay nghiện rượu Kogoro Mori, sau khi uống nhiều cũng chỉ cảm thấy đi đường có phút phiêu.
Sau khi Suzuki Sonoko và Kyogoku được đưa trở lại phòng tân hôn của họ, Mori Ran đã từ chối lời đề nghị đưa cô ấy trở về của tài xế gia đình Suzuki. Cô rúc mặt trong chiếc khăn quàng đỏ, lững thững bước đi dọc theo những ngọn đèn đường chậm rãi đi tới trạm xe buýt, đêm hơi khuya, cô ngồi một mình trên băng ghế chờ xe buýt buổi tối về nhà, thả hồn theo điệu nhạc trong tai nghe, ngón tay vỗ nhịp trên đùi, miệng nhẹ nhàng ngâm nga.
"Cô đang nghe bài hát gì vậy?" Một giọng nam vang lên bên tai cô Mori Ran tháo tai nghe ra và nhìn lên, đó là một khuôn mặt xa lạ.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài với thân hình cao lớn, trên tay là một chiếc cặp, vẻ ngoài bộ dáng phong trần mệt mỏi dường như đang mang theo một bí mật không muốn người khác biết.
"The one that got away." Mori Ran trả lời bằng tiếng Anh với giọng Nhật
Người đàn ông nghiêng đầu cười, sau đó hỏi: "Vậy ai đã bỏ rơi cô?"
Mori Ran lắc đầu, cô nhẹ nhàng nói: "Không, tôi mới là người đã rời đi."
"Cô cần phải kết thúc trước khi có thể bắt đầu lại. 'Cô rời đi', tôi chúc cô hạnh phúc."Khi Mori Ran bước lên xe buýt, người đàn ông đã hét vào lưng cô.
Mori Ran bị đau đầu, cô mơ mơ màng màng tựa đầu vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi, mãi đến khi bị tài xế đánh thức mới phát hiện đã đi qua trạm, xe buýt muộn nhất đã ngừng chạy.
Trên con đường vắng không một bóng người, chỉ có ánh đèn vàng vọt từ đèn đường chiếu rọi lớp bụi mù mịt trong không khí, Mori Ran say xỉn ngồi xổm trên đường có chút khổ sở.
Cô lấy điện thoại di động ra và gọi cho Kogoro Mori.
Không ai trả lời, chỉ có âm báo bận ở đầu dây bên kia.
Ngay khi vừa định gọi cho Suzuki Sonoko, cô ấy chợt nhận ra rằng mình không thể làm phiền đêm tân hôn của họ.
Mori Ran cảm thấy bất lực trong giây lát, cô chợt nhận ra rằng mình không thể tìm được người thứ ba để nhờ giúp đỡ.
Khoảnh khắc cô ấn số điện thoại của Kudo Shinichi, đầu dây bên kia lập tức nhận máy, một giọng nam trầm vang lên.
"Ran? Sao vậy?" Mori Ran sau khi nghe được thanh âm của Kudo Shinichi mới tỉnh táo lại, cô vội vàng cúp điện thoại.
Cô ngồi xổm bên biển báo bến xe buýt, vùi đầu vào khuỷu tay khóc lên.
Men rượu dâng lên càng khóc càng dữ dội, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên một đôi cánh tay vươn tới.
Tầm nhìn của Mori Ran bị nhòe đi bởi nước mắt, nhưng cô vẫn nhanh chóng nhận ra chủ nhân của đôi bàn tay này, là Kudo Shinichi.
Cô ngây người nhìn anh, đối phương bất lực thở dài, anh nắm lấy cánh tay Mori Ran, khoác áo khoác cho cô rồi nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Mori Ran hỏi.
"Về nhà." Kudo Shinichi dừng một chút rồi bổ sung, "Nhà của chúng ta."
Lúc Mori Ran ngồi lên ghế phụ mới tỉnh táo hơn một chút, cô hơi bực mình vì mình còn khóc thảm thiết hơn trước mặt Kudo Shinichi, có chút giận mình vì cứ như vậy mà lên xe của anh, cô có thêm một chút xúc động bởi Kudo Shinichi đã đến.
"Tập trung lái xe đi." Khi Kudo Shinichi nhìn trộm lần thứ ba, Mori Ran rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói.
Người đàn đông sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, khô khốc nói: "Ừm."
Không có xe cộ hay người đi bộ trên đường vào ban đêm, cảm giác sự hiện diện của Kudo Shinichi bên cạnh khiến Mori Ran cụp mắt xuống.
Cô chìm vào giấc mộng sâu thăm thẳm.
Mori Ran bị đánh thức bởi mùi bánh mì nướng, cô trèo ra khỏi giường và chạm vào cái đầu vẫn còn nhức nhối của mình, mở đôi mắt còn ngái ngủ, suýt chút nữa đã ngã khỏi giường.
Ký ức trong nháy mắt hiện lên, cô nhớ tới bộ dáng chật vật gào khóc trước mặt Kudo Shinichi tối hôm qua, cũng nhớ tới nhiệt độ lòng bàn tay Kudo Shinichi khi anh vươn tay đỡ mình lên.
Nhưng Mori Ran đã không còn ý định trốn tránh tất cả những điều này nữa. Cô ngước mắt nhìn xung quanh, phát hiện đây không phải là nhà cũ của cô và Kudo Shinichi.
Cô đang nằm trên một chiếc giường công chúa rất mềm mại, khi quay đầu lại có thể nhìn thấy xuyên qua cửa kính thủy tinh sát đất một đài phun nước nhỏ trong sân, và bãi cỏ trồng đầy hoa lan. Cảnh tượng này mơ hồ đã nhìn thấy ở đâu đó.
Cô từ từ đứng dậy khỏi giường, đi dép bông rồi bước ra khỏi cửa. Đẩy cửa phòng ngủ ra, cô nhìn thấy bóng lưng cao thẳng của Kudo Shinichi, người đàn ông đang loay hoay với thứ gì đó trong bếp, nghe thấy tiếng bước chân của Mori Ran mới xoay người lại.
"Ran, em tỉnh rồi, còn đau đầu không?" Kudo Shinichi cởi tạp dề, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, gọi, "Lại đây ăn sáng đi."
Shinichi Kudo làm bữa sáng rất đơn giản, giống như Mori Ran làm khi họ còn sống cùng nhau trước đây, một cốc sữa ấm, một miếng bánh mì nướng và một quả trứng suối nước nóng. Nhưng khả năng tự chăm sóc bản thân của đàn ông rõ ràng là kém hơn rất nhiều. Nhìn chiếc bánh mì nướng cháy xém trên đĩa trắng, Mori Ran muốn bật cười.
Kudo Shinichi xấu hổ sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, lần đầu tiên làm không có nhiều kinh nghiệm."
"Ran, đây là lần đầu tiên anh biết một bữa sáng tưởng chừng như đơn giản lại không hề dễ dàng như anh tưởng tượng. Bánh mì nướng phải chú ý thời gian, phải chú ý đến độ chín của món trứng, và tình yêu cũng vậy." " Anh không biết em phải dậy sớm như thế. Ngày ngày qua ngày khác làm những bữa sáng thế này. Anh xin lỗi và cảm ơn em, Ran"
"Cảm ơn vì bữa sáng mỗi ngày của em."
"Cảm ơn vì chiếc ô vào một ngày mưa của em"
"Cảm ơn vì bộ vest đã ủi."
"Cảm ơn." Kudo Shinichi thanh âm có chút run rẩy: "Cám ơn tình yêu của em dành cho anh."
Mori Ran đưa tay không kịp lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
.
.
.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Kudo Shinichi nhận "nhiệm vụ lớn" rửa chén. Mori Ran đi dạo quanh nhà. Mori Ran không biết Kudo Shinichi mua ngôi nhà này khi nào, có phải lại lén lút quẹt thẻ của Kudo Yusaku hay không.
Phòng ngủ thuận tiện là một phòng làm việc rất rộng rãi, chứa đầy những tiểu thuyết trinh thám yêu thích của Kudo Shinichi, từ Edogawa Ranpo đến Sherlock Holmes, rồi đến Matsumoto Kiyoshi. Cho đến khi "Kiêu hãnh và định kiến" lọt vào tầm ngắm của Mori Ran, nó dường như lạc lõng giữa "Kẻ giết người ABC" và "Vụ án DEF".
Đó là cuốn sách mà Mori Ran đánh mất khi cô học cấp hai, cô ấy đã nhận ra nó trong nháy mắt vì vết mực mà cô ấy vô tình nhỏ trên tên cuốn sách.
Mori Ran đưa tay lấy cuốn sách ra, ngay khi mở trang tiêu đề, một vài trang giấy rơi xuống. Mori Ran cúi người nhặt lên.
Trên tờ giấy viết "Tương lai, đó là một bài văn rất ngây thơ được Mori Ran viết khi cô còn học cấp hai.
Giữa bài viết có mấy dòng được khoanh tròn bằng bút đỏ.
".................................................... Trong tương lai, tôi muốn làm việc chăm chỉ để kiếm tiền mua một ngôi nhà lớn sống với người tôi thích. Trong phòng ngủ phải có một chiếc giường công chúa thật lớn, cửa sổ kính sát đất thật đẹp, để buổi sáng thức dậy có thể nhìn thấy hoa lan trồng trong sân, tốt nhất là có một đài phun nước nhỏ, lúc tan tầm trở về chúng ta có thể ngồi bên cạnh hồ nước một lát. .........."
Khi Kudo Shinichi mở cửa bước vào, mắt Mori Ran đã ngấn lệ.
"Đừng khóc, anh thật sự không có cố ý trộm sách của em, lúc trước em để nó ở nhà của anh." Kudo Shinichi đỏ bừng mặt giải thích.
"Vậy anh vẫn luôn chuẩn bị cho những thứ viết dở của em?"
"Anh tình cờ nhìn thấy, cho nên... cho nên anh nghĩ, tương lai nhất định có một ngày anh sẽ cho em một căn nhà như vậy. Em viết không chi tiết lắm, nên anh cũng không biết có giống tưởng tượng của em hay không. Nếu nó không giống, chúng ta, chúng ta có thể trang trí lại." Kudo Shinichi nói có chút lộn xộn.
"Cảm ơn." Mori Ran trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.
Lúc này, Mori Ran chợt nhận ra vấn đề lớn nhất giữa cô và Kudo Shinichi là chưa bao giờ giao tiếp tốt với nhau. Mori Ran là người có cá tính mạnh mẽ, nhiều lần cô nghiến răng kiên trì những việc mà cô cho rằng mình có thể kiên trì. Còn Kudo Shinichi là một người rất ngại ngùng, anh ấy xấu hổ khi bày tỏ sự quan tâm và yêu thương của mình, sự dịu dàng của anh ấy thường phải quay qua vài khúc cua mới có thể chạm đến trái tim của Mori Ran.
Trên đời có đủ loại người, họ là hai kẻ vụng về, dùng cách vụng về như thế yêu nhau.
"Đừng áp lực." Kudo Shinichi không biết nên nói gì, "Anh biết hiện tại em không muốn ở bên anh".
"Nhẫn." Mori Ran vươn cánh tay trắng nõn, mu bàn tay hướng về phía Kudo Shinichi.
"Cái gì?" Đầu óc Kudo Shinichi có chút bối rối.
"Nhẫn đính hôn, nhanh lên, không chút nữa em sẽ đổi ý." Mori Ran kiêu ngạo nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Lúc này Kudo Shinichi mới phản ứng lại, vội vàng tháo chiếc nhẫn đã làm thành mặt dây chuyền ra khỏi cổ, cố gắng tháo chiếc nhẫn ra khỏi sợi dây nhưng mãi không được, trán anh đầy mồ hôi.
Mori Ran bộ dáng của đối phương chọc cười, bây giờ Kudo Shinichi trông rất giống khi anh mười bảy tuổi và vội vàng chạy đến xem cuộc thi karate của Mori Ran.
"Từ từ thôi." Mori Ran nhẹ nhàng nói, " cho dù là nhẫn hay trong tương lai, chúng ta hãy từ từ."
Nếu quá quan tâm đến những gì sẽ xảy ra trong tương lai, thì không thể yên tâm bước từng bước, vì vậy, cho dù đó là tình yêu, cuộc sống, nỗi buồn hay sự tiếc nuối, điều duy nhất bạn có thể nắm bắt là hiện tại.
Những gì Mori Ran có được ở hiện tại đã là tuyệt vời nhất, sẽ không ai hơn được Kudo Shinichi.
"Thật ra thì em không thích bánh chanh." Mori Ran, đang ngồi cạnh hồ nước với Kudo Shinichi, nói.
"Em ghét tin tức tình cảm của anh."
"Em sợ ngủ một mình."
"Em không thích mùi thuốc sát trùng trên người anh"
"Em sợ một ngày nào đó anh sẽ chết."
Kudo Shinichi hơi sững sờ trước những lời đường đột của Mori Ran.
"Anh cũng nói đi." Mori Ran quay lại nhìn người bên kia.
"Anh không thích ăn trứng suối nước nóng." Kudo Shinichi chần chờ một chút mới nói.
"Anh ghét việc em có liên quan đến Araide Tomoaki."
"Anh rất sợ em thật lòng thích người khác."
"Và...và" Kudo Shinichi ngập ngừng.
"Cái gì?" Mori Ran hoang mang truy vấn.
"Tiền vay mua căn nhà này còn chưa trả hết." Kudo Shinichi nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
Ngay sau đó, anh bị Nữ hoàng Karate 'bạo hành'. Rồi cả hai cùng cười.
"Này, Shinichi, khi nào những bông hoa lan này sẽ nở?"
"Mùa xuân tới."
Mùa xuân tới còn hơi xa, nhưng chẳng sao, đường đời còn dài, cô và Kudo Shinichi vẫn còn rất nhiều, rất nhiều mùa xuân để đi cùng nhau.
End-
(Quàooooo vậy là mình lại hoàn thành chiêm 1 chiếc Fic nhỏ nữa, dự định ban đầu là mỗi tuần 1 chương nhiều lắm là 3 tháng sẽ xong, nhưng bản thân quá xấu hổ với năng xuất kéo dài tới 5 tháng ^^'. Nhưng cuối cùng mình cũng giữ được lời hứa không để nó dang dở.
Và cảm ơn tất cả mọi người ở đây đã ủng hộ mình, mặc dù còn nhiều sai sót. Thanhk You <3)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro