Chương 3

Sau khi Mori Ran rời xa Kudo Shinichi cô đã cống hiến hết mình cho công việc và tham gia một loạt vụ kiện. Hầu hết thời gian, cô ấy bị chìm trong bởi một đống tài liệu và thời gian duy nhất cô ấy có thể thư giãn là ăn tối với Mori Kogoro. Mori Kogoro vẫn như trước đây, không có động lực làm việc, đua ngựa và nghiện rượu, nhưng Mori Ran đã ít phàn nàn hơn trước.

Ngày cô xách vali trở lại Văn phòng thám tử Mori lần nữa, cô thậm chí đã nghĩ trước câu trả lời nhưng Mori Kogoro đã không hỏi bất cứ điều gì. Ông ấy vẫn đối xử với cô như trước, tự nhiên như thể Mori Ran chưa từng rời khỏi ngôi nhà này.

Cô từng cho rằng Kogoro Mori chỉ là lười hỏi, nhưng cô không biết cho đến khi cô gặp thanh tra Megure vào ngày hôm qua vì công việc cô mới biết được vào đêm cô trở về nhà, Kogoro Mori suýt đánh nhau với Shinichi Kudo ở Sở Cảnh sát. Lúc này Mori Ran mới nhớ đến đôi mắt đỏ ngầu và khuôn mặt mệt mỏi của Kogoro Mori khi về nhà vào đêm hôm đó, nhưng cô lại cho rằng ông vừa thua đua ngựa.

Mori Kogoro chưa bao giờ là một người cha có năng lực, nhưng ông ấy yêu bản thân cô hơn bất kỳ ai khác, điều mà Mori Ran chưa bao giờ nghi ngờ.

Suzuki Sonoko gần đây thường xuyên liên lạc với Mori Ran, cả hai tranh thủ cuối tuần đi ăn tất cả những nhà hàng ngon được giới thiệu trên trang web, sau khi không còn yêu Mori Ran thậm chí ngay cả ý tưởng giữ dáng cũng ném lên trời. Với cái bụng căng tròn, cô ấy cùng với Suzuki Sonoko đi dạo quanh trung tâm mua sắm.

"Gần đây anh Makoto bận rộn đến mức không có thời gian nói chuyện với tớ, a.. xin lỗi..." Suzuki Sonoko vừa khoác tay Mori Ran vừa phàn nàn, nhận ra những gì cô ấy đã nói ngay lập tức xin lỗ.

"Xin lỗi cái gì, chúng ta nói tiếp đi, tớ giúp cậu phân tích." Mori Ran biết Suzuki Sonoko vội vàng dừng lại chủ đề này để không làm cô nhớ tới Kudo Shinichi, vì vậy cô cười nói thể hiện mình không có gì đáng ngại cả.

Mori Ran rất trân trọng Suzuki Sonoko nên dù không thể hạnh phúc nhưng cô vẫn hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc.

"Đừng nói nữa, không có gì để nói hết, hãy để những tên đàn ông chết đi! Hôm nay là Girl's day!" Suzuki Sonoko vung nắm đấm.

"A, nhân tiện, có phải hai người định kết hôn đúng không?" Mori Ran chợt nhớ ra cách đây không lâu Sonoko Suzuki đã đăng một bức ảnh chụp hai người họ đang xem váy cưới trên mạng xã hội.

"Chuyện này, tạm thời tớ không có ý định." Suzuki Sonoko dừng lại và nhún vai trả lời.

"Này, tại sao?" Không đến mức chỉ vì cải nhau mà không định kết hôn nữa, phải không? Mori Ran rất bối rối.

"Trí nhớ của cậu thật là, cậu đã quên lời hứa của chúng ta ở trường tiểu học rồi sao?" Suzuki Sonoko đến gần Mori Ran, há miệng cắn một miếng lớn cây kem trên tay Mori Ran, sau đó cười nói: "Chúng ta đã ước định phải cùng nhau kết hôn."

"Cậu không cần phải làm điều đó vì tớ..." Mori Ran đương nhiên nhớ đến lời hứa này, nhưng cô ấy nghĩ rằng đó chỉ là một câu nói vui vẻ giữa những đứa trẻ vào thời điểm đó.

"Không thể nào, lời hứa là lời hứa." Sonoko Suzuki, người luôn tươi cười hiếm khi trở nên nghiêm túc, cô ấy dùng ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi của Mori Ran, "Nếu cậu không thực sự hạnh phúc, thì tớ không thể hạnh phúc một mình được."

Suzuki Sonoko cũng rất trân trọng Mori Ran nên cô phải đợi đến khi Mori Ran có hạnh phúc thực sự rồi mới lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình.

Mori Ran trong nháy mắt cảm thấy hốc mắt mình nóng lên. Cô đã đắm chìm trong nỗi buồn của chính mình quá lâu không hề mở cửa sổ để nhìn những người xung quanh, tất cả họ đều đang gõ cửa chờ Mori Ran nhìn ra thế giới bên ngoài.

Cô chợt nhận ra mình đã từng coi tình yêu là trung tâm của cuộc đời, đánh mất chính mình, xoay quanh anh như trái đất quay quanh mặt trời, nhưng cô lại quên mất rằng cuộc sống không chỉ có tình yêu.

Cô nghĩ có lẽ mình nên cảm ơn Kudo Shinichi, nếu không có cuộc chia ly này, cô sẽ không hiểu được đạo lý này. Cuối cùng cô đã có thể nhảy ra khỏi xiềng xích giam cầm bản thân, để nắm lấy cuộc sống của chính mình, và ôm lấy những người xung quanh đang mở rộng vòng tay chờ đợi để ôm lấy cô.

Còn Kudo Shinichi thì sao? Mori Ran thỉnh thoảng nghĩ về vấn đề này vào buổi tối trước khi đi ngủ. Từ ngày cô rời đi, cô đã chặn mọi thông tin liên lạc của Kudo Shinichi. Kudo Shinichi có thể đã cố gắng gọi điện và nhắn tin không ngừng cho cô ấy, nhưng cô không có cách nào để biết và cũng không muốn biết. Khi cô thức dậy rót sữa vào một đêm khuya lúc khát nước, ở khe hở rèm cửa sổ cô nhìn thấy chiếc SUV mới đậu ở dưới lầu, đèn đường kéo bóng xe rất dài, Kudo Shinichi đang dựa vào bên cạnh xe hút thuốc, bóng dáng rất đơn bạc, làm cho Mori Ran cảm thấy có một loại cảm giác cô đơn.

Cô không biết vì sao Kudo Shinichi lại đến, cũng không biết Kudo Shinichi có muốn lấy hết dũng khí gõ cửa nhà cô hay không.

Mãi cho đến ngày hôm sau, khi Mori Ran thức dậy và đi làm, cô mới nhìn thấy một đống tàn thuốc trong chiếc gạt tàn ở bến xe buýt.

Một tháng sau, Mori Ran, với tư cách là luật sư bào chữa cho một nghi phạm giết người, đã đến Sở cảnh sát để kiểm tra tiến trình của vụ án.

Mori Ran từng khẳng định sẽ không bào chữa cho bất kỳ tội phạm nào, mãi cho đến khi trở thành luật sư, cô mới nhận ra sứ mệnh thực sự của một luật sư là tin tưởng thân chủ của mình vô điều kiện, dù đó phải là sự thật hay không.

Cô ấy mặc một bộ vest màu đen với váy chữ A, đi giày cao gót, mái tóc đen dài quấn sau đầu, cô ấy có năng lực và sự trưởng thành của Eri Kisaki năm đó. Cô đang cúi đầu kiểm tra tài liệu với Miwako Sato.

"Vậy, đây là tất cả nội dung?" Mori Ran kiểm tra tài liệu và định đặt chúng vào cặp của mình.

"Vâng. Vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp tại thời điểm này." Miwako Sato trả lời, sau đó nhỏ giọng thì thầm: "Chuyện đó, Đội trưởng Kudo cậu ấy ..."

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Mori Ran cắt ngang, "Xin lỗi, em hy vọng chúng ta chỉ bàn chuyện công việc." Mori Ran cất tài liệu vào trong cặp, tuy rằng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, trong mắt thậm chí còn có chút lạnh lùng, Nhưng cô biết rằng trái tim mình vẫn bị đâm, và cơ thể cô có cảm giác không còn trọng lực.

Cô vẫn không muốn biết bất cứ điều gì về Kudo Shinichi dù là chuyện tốt hay xấu. Mềm lòng trước Kudo Shinichi là căn bệnh cứng đầu mà cả đời cô cũng không chữa được.

"Vậy em đi trước, có tiến triển gì thì phiền chị gọi cho em." Mori Ran vén lọn tóc gãy trên má ra sau tai, và mỉm cười lịch sự với Miwako Sato.

Miwako Sato cảm thấy Mori Ran khi lớn lên có chút xa lạ, cô ấy vẫn thiện lương và xinh đẹp nhưng lại có một chút cảm giác xa cách. Thỉnh thoảng, cô lại nhớ nhung cô gái 17 18 tuổi, nhìn thấy chuyện kinh khủng sẽ hét lên, gặp phải chuyện cảm động sẽ khóc, khuôn mặt tươi cười có thể ôm cả bầu trời. Nhưng cô ấy biết rằng ai rồi cũng sẽ trưởng thành, và qua trình trưởng thành đều có cái giá phải trả.

Mori Ran cảm thấy đôi giày cao gót vừa mua không vừa chân, cô hơi vặn gót chân để tìm tư thế thoải mái hơn thì nghe thấy giọng nói của ai đó từ phía sau.

"Đội trưởng Kudo."

Mori Ran sững người, cô biết Beika không lớn, tính chất công việc có chút giao nhau, khó tránh sẽ chạm mặt, chỉ là cô không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

Cô nên thể hiện loại biểu cảm nào? Có muốn nói xin chào không? Hay là cứ trực tiêp rời đi? Cả đống câu hỏi hiện lên nhưng đầu cô không tài nào khuấy lên được. Cho đến khi một giọng nam trầm thấp quen thuộc từ phía sau truyền đến.

"Ran." Cô nhắm mắt cam chịu số phận, cô và Kudo Shinichi đã quá quen thuộc, cho nên chỉ cần dựa vào bóng lưng là anh có thể nhận ra cô một cách chính xác.

Vì vậy, cô quay lại và nhìn vào mắt Kudo Shinichi, cô nghe thấy mình nói.

"Đã lâu không gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro