Chương 13: Tàn Chữ Trở Mình

Sương sớm phủ kín Thất Liên Sơn.
Tiếng suối róc rách xen lẫn tiếng chuông gió treo bên hiên nhỏ, nơi Ran đang nhóm lửa, ánh sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng kiên định.

Trên giường trúc phía sau, Shinichi vẫn bất động — hơi thở nặng, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Mỗi lần anh mê man, là từng ký tự lam nhạt lại nổi lên dọc cánh tay, sáng rồi tắt, như đang thì thầm điều gì đó.

Ran nhìn thấy, tay khẽ siết chặt.
Cô khẽ chạm vào từng chữ, lòng bàn tay tê dại — cảm giác như chạm vào thứ đang sống, run rẩy dưới da người.

"Chúng không chết... Mệnh Văn chưa tan hết."

Cô thì thầm.

1. Huyết án trong sương

Chiều đó, Ran ra suối lấy nước, chợt thấy mùi máu tanh lan trong không khí.
Cô chạy theo dấu vết — và đứng sững.

Một người tu hành, áo xám, đã chết dựng đứng bên tảng đá.
Không có vết chém, không có pháp khí, chỉ có những chữ đỏ như máu hiện lên quanh xác:

"Tĩnh – Hành – Diệt."

Ba chữ trôi nổi, xoay quanh thi thể như bị gió giữ lại, rực lên rồi tắt.

Ran rút kiếm, dựng kết giới, linh lực dâng cao.
Chỉ kịp nghe một tiếng xoẹt — chữ "Diệt" lóe sáng, chém vỡ kết giới như dao cắt lụa.

Cô lùi lại, tim đập dồn dập.
"Chữ sống... nhưng tại sao lại tấn công người khác?"

Một giọng trầm khàn vang lên phía sau:
"Vì chúng đang tìm về người đã viết ra chúng."

Ran quay lại. Shinichi đứng đó — tái nhợt, yếu ớt, nhưng ánh mắt trong như gương.

2. Lời giải của người viết mệnh

Anh quỳ xuống bên thi thể, ngón tay lướt nhẹ qua dấu chữ.
"'Tĩnh – Hành – Diệt'... là một chuỗi Mệnh Văn trong Thiên Cơ thứ bảy mà ta từng viết, dùng để đóng kết giới."

"Nhưng nếu viết sai trật tự, nó biến thành lệnh giết."

Ran sững sờ:
"Nghĩa là ai đó đã lấy lại được chữ của ngươi, đảo ngược trật tự để kích hoạt năng lượng phản mệnh?"

Shinichi gật nhẹ, ánh mắt thoáng trầm.
"Không phải ai. Là Tàn Chữ – những ký tự sống sót sau khi ta thiêu Mệnh Văn. Chúng đang dần có ý thức, bắt đầu viết lại thế giới theo cách chúng hiểu."

Ran lặng im.
Gió qua khe lá, tiếng hạc kêu xa xăm.
Một cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng cô: chữ viết – vốn để ghi lại chân lý – nay trở thành kẻ giết người.

3. Đêm Tàn Chữ trở mình

Tối đó, Shinichi nằm bên lò sưởi, ánh lửa soi rõ những vệt chữ lam đang lan ra cổ.
Ran ngồi cạnh, giặt lại khăn ấm, đặt lên trán anh.

"Ngươi định đi tìm chúng, phải không?" cô hỏi.

Anh mở mắt, nhìn thẳng vào cô.
"Nếu ta không tìm, chúng sẽ giết thêm người. Và cuối cùng... đến lượt ta."

Ran cúi đầu, giọng khẽ như tiếng thở dài.
"Ngươi luôn muốn sửa sai cho cả thiên hạ, nhưng chưa từng nghĩ sửa mệnh cho chính mình."

Shinichi cười nhẹ.
"Còn nàng, luôn chọn tin vào điều bất khả thi."

Một thoáng yên lặng.
Rồi đột nhiên, ngoài rừng vang lên tiếng rít. Gió thổi, sương tan, và từng ký tự đỏ từ không khí tụ lại — chữ "Tử" khổng lồ, xoáy trong bóng đêm.

Shinichi bật dậy, rút kiếm.
"Chúng đến rồi!"

Chữ "Tử" vỡ ra thành hàng trăm mảnh, như cánh bướm lửa, lao về phía họ.
Ran dựng trận Thất Tâm Ảnh, kết giới trong suốt hiện lên.

Shinichi vung kiếm, viết chữ "Phá" giữa không trung — ánh lam sáng lòa, xé tan hàng chục ký tự đỏ, nhưng phần còn lại vẫn tràn đến, như biển máu.

Một mảnh chữ cắm vào vai anh — máu phun ra, hòa vào ánh lam.
Ran hét lên, tung kết giới cuối cùng, ôm anh ngã xuống nền đất.

Ánh sáng bùng nổ.

4. Khi chữ biết khóc

Khi khói tan, cả rừng chỉ còn tro bụi.
Trên vai Shinichi, vết thương chảy máu hòa với mực lam, tạo thành hình dạng chữ "Ái".

Ran run rẩy nhìn.
"Chữ... vừa hiện ra từ máu ngươi."

Anh khẽ chạm vào, mắt trầm xuống.
"'Ái' – là chữ cuối cùng ta từng định viết... nhưng chưa bao giờ hoàn thành."

Ran im lặng.
Giữa chiến loạn, chữ đó sáng lên — dịu, đẹp, và đau đớn.

Shinichi nhìn cô, giọng khàn.
"Có lẽ... chính ta đã khiến chúng nổi loạn. Vì trong sâu thẳm, ta từng muốn chống lại Thiên Cơ — để giữ lấy nàng."

Ran nắm lấy tay anh.
"Vậy hãy để ta cùng ngươi kết thúc nó. Dù Thiên Đạo có xóa tên cả hai."

Ánh sáng lam quanh họ dần tắt.
Trong rừng, một giọng nói mơ hồ vang lên — như đến từ ngàn chữ chưa kịp viết:

"Ngươi viết ta để cứu người.
Còn ta, sinh ra để thử xem ngươi dám đánh đổi điều gì."

Cả hai quay đầu — chỉ thấy giữa không trung, từng mảnh chữ tàn đang tụ lại, tạo thành hình người mờ ảo.
Một thực thể mới sinh ra từ chữ, từ máu, từ mệnh — Tàn Chữ Hình Nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro