Chương 18: Bản Gốc Không Tồn Tại
1. Hành trình đến Trụ Cổ Thiên Thư
Trụ Cổ Thiên Thư nằm nơi rìa cực tây của tam giới — nơi linh khí tan vào hư vô, trời đất mờ mịt không phân sáng tối.
Người đời kể rằng, mỗi chữ trên cột ấy khắc nên mệnh một sinh linh.
Khi chữ phai, sinh mệnh diệt. Khi chữ tỏa sáng, người ấy nghịch mệnh mà sống.
Shinichi đứng trước cột đá khổng lồ, khắc đầy hàng ngàn ký tự di chuyển như côn trùng sống.
Ran bên cạnh, áo choàng bạc lay động trong gió.
"Đây là nơi mọi mệnh bắt đầu," anh khẽ nói.
"Cũng là nơi mọi mệnh kết thúc," cô đáp.
Họ bước lên bậc thang.
Càng lên cao, càng cảm thấy trọng lực biến mất, cơ thể như hòa vào những ký tự đang trôi.
Và rồi — họ đến tầng thứ mười ba, nơi những chữ mang ánh lam nhạt giống hệt trong mắt Shinichi.
Anh cúi xuống đọc:
"Ran Mori – sinh ra từ chữ 'Tình'.
Shinichi – không có ghi chép."
Ran khựng lại.
"Không thể nào..."
Anh đưa tay chạm vào khoảng trống nơi tên mình đáng lẽ phải ở.
Lạnh. Không có chữ, không có mệnh, chỉ là một vết rỗng, như thể thiên giới chưa từng viết ra con người đó.
⸻
2. Sự thật bị gạch bỏ
"Vô lý." – Ran thốt lên, giọng run.
"Ngươi có linh hồn, có suy nghĩ, có ký ức. Không thể nào thiên giới không ghi nhận."
Shinichi im lặng, đôi mắt lam phản chiếu ánh chữ lấp lánh.
"Ta từng tự hỏi... tại sao ta luôn nhớ rõ mọi điều về người khác, nhưng khi nghĩ đến chính mình, lại mơ hồ.
Có lẽ... ta chưa từng được sinh ra như họ."
Anh quay sang nhìn cô, cười khẽ.
"Có lẽ ta chỉ là chữ viết thêm vào mệnh văn của nàng."
Ran bước lùi một bước, như bị sét đánh.
"Ngươi nói... ta tạo ra ngươi?"
"Không." – Shinichi lắc đầu. – "Nhưng khi nàng cầu xin thiên giới ban cho một người có thể phá mệnh, cứu thế đạo... thiên bút đã viết thêm một nét sai.
Và nét sai ấy chính là ta."
Ran im lặng.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến những chữ trên trụ rung lên như tiếng thở.
⸻
3. Đối thoại với Thiên Thư
Từ sâu trong trụ, vang lên giọng nói khô khốc, vô nhân tính:
"Sinh mệnh của ngươi không được phép tồn tại.
Ngươi là lỗi trong dòng mệnh.
Khi chữ viết lại, ngươi phải biến mất."
Shinichi ngẩng lên, mắt lam bừng sáng.
"Nếu ta là lỗi, tại sao ta có thể yêu? Tại sao ta có thể đau?"
"Vì ngươi được viết bằng ký ức của người khác.
Cảm xúc của ngươi không thật, chỉ là phản chiếu."
Ran siết chặt tay anh.
"Nếu vậy thì ta là người đã phản chiếu. Và ta chọn giữ lại phản chiếu đó!"
Thiên Thư trầm mặc, rồi hàng ngàn chữ bay ra, quấn quanh họ như những sợi xiềng sáng.
"Phản chiếu không thể chống lại bút trời."
Shinichi nhìn Ran, giọng trầm tĩnh giữa gió:
"Có lẽ lần này, ta phải chết thật. Nhưng ta sẽ chọn cách ta biến mất."
⸻
4. Khi tình yêu trở thành minh chứng
Shinichi rút kiếm lam, chém vào Trụ Thiên Thư.
Tia sáng bùng lên. Hàng ngàn ký tự bị chém nát, bay tán loạn.
Mỗi chữ vỡ ra, lại hóa thành ký ức — cảnh anh và Ran gặp nhau, chiến đấu, cười, khóc... từng khoảnh khắc vụt sáng rồi biến mất.
Ran hét lên: "Dừng lại! Nếu ngươi chém thêm, ký ức về ngươi sẽ tan hết!"
Anh mỉm cười, mắt ánh lên lệ sáng.
"Vậy ít ra, ta sẽ tự viết cái kết của mình."
Anh khắc lên cột đá ba chữ:
"Shinichi – tồn tại."
Ngay giây đó, toàn trụ rung chuyển, ánh lam lan ra như lửa, thổi tung mọi xiềng chữ.
Thiên Thư gào lên:
"Không thể! Ngươi không có quyền tự đặt tên!"
Shinichi quay lại, khẽ nói:
"Ngươi quên rằng ta được viết ra từ 'Tình'.
Và tình yêu... không bao giờ tuân theo quy tắc."
⸻
5. Khi định mệnh chỉ còn một người được sống
Ánh sáng bùng lên, rực như nghìn vì sao nổ tung.
Khi tro sáng tan, Ran thấy mình quỳ giữa hoang tàn — còn Trụ Thiên Thư chỉ còn lại nửa thân vỡ vụn.
Shinichi nằm bên cạnh, máu đen thấm áo.
Nhưng đôi mắt anh vẫn mở, lam nhạt, dịu dàng.
"Ran..." – anh thì thầm. – "Ta đã thấy tên nàng và ta, cùng một nét bút."
Ran cúi xuống, nước mắt nhỏ vào tay anh.
"Vì ta đã cầu xin thiên giới cho một người đồng mệnh.
Không ngờ, điều đó khiến ngươi trở thành... phần còn lại của ta."
Anh mỉm cười.
"Vậy nếu một người phải biến mất để người kia sống... ta chọn biến mất."
Ran lắc đầu, giọng nghẹn:
"Không. Nếu ta sinh ra một nửa chữ là ngươi, thì ta cũng không thể là trọn vẹn khi ngươi biến mất."
Cô rút dao, khắc lên tay mình một chữ lam — "Chia".
Ánh sáng lan ra, trùm lấy cả hai.
"Nếu mệnh chỉ dành cho một, ta sẽ chia nửa để cùng sống."
Cả trời đất vỡ vụn thành ký tự.
Hai linh hồn hòa vào nhau, ánh lam và bạc quấn chặt, rơi xuống như sao băng, tan trong gió.
Khi ánh sáng tan, chỉ còn lại một người đứng giữa cánh rừng hoang tàn.
Y phục trắng lam, đôi mắt nửa lam nửa đen.
Không ai biết đó là Shinichi hay Ran — hay là một sinh thể mới, được viết ra từ tình yêu của cả hai.
Người ấy khẽ nhìn lên trời, mỉm cười:
"Nếu bản gốc không tồn tại... ta sẽ là câu chuyện."
Và khi gió cuốn đi, Trụ Cổ Thiên Thư – dù đã nứt – vẫn phát sáng nhẹ, nơi khắc hai chữ duy nhất chưa bị xóa:
"ShinRan."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro