Chương 4: Huyết Chú Vô Tận
Sáng hôm sau, sương vẫn phủ khắp đỉnh Thanh Hư.
Tiếng chuông báo canh ngân lên giữa biển mây, ngân dài rồi tắt.
Shinichi và Ran đứng trước cổng Thanh Hư Các, thân áo còn vương bụi hồ Bích Nguyệt. Không ai trong họ nói gì, nhưng ánh nhìn của các đệ tử hai bên đã đủ cho thấy — lời đồn lan nhanh hơn gió.
Một nữ đệ tử khẽ thì thầm:
"Ma nữ Ran... dám quay lại đây sao?"
Một kẻ khác đáp, giọng khẽ hơn nhưng đầy khinh bỉ:
"Nghe nói nàng ta từng luyện tà pháp, giờ còn đi cùng Shinichi sư huynh..."
Ran không phản ứng. Chỉ hơi cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua từng người.
Shinichi thì ngược lại — anh ngẩng cao đầu, từng bước bình thản tiến vào như chẳng nghe thấy gì.
Đến trước Điện Thiên Vũ, anh dừng lại.
Bên trong, trưởng môn Thanh Hư Các đang ngồi, quanh ông là ba trưởng lão và hàng chục đệ tử cao cấp. Không khí nặng như thể sắp có bão.
"Shinichi." – Giọng trưởng môn vang lên, trầm và lạnh. "Ngươi tự ý rời các, lại mang theo người của ma đạo. Giải thích đi."
Shinichi quỳ xuống, giọng điềm tĩnh:
"Đệ tử không phản nghịch. Hồ Bích Nguyệt bị xâm phạm, linh thú biến mất, linh khí tán loạn — ta chỉ hành động để điều tra nguyên nhân. Ran không phải kẻ gây ra chuyện đó. Nàng đã giúp ta phong ấn Huyễn Linh và ngăn Thiên Môn mở."
Một trưởng lão đập bàn:
"Vô lý! Ngươi tin lời ma nữ sao? Huyễn Linh vốn do tà pháp sinh ra!"
Ran vẫn im lặng. Chỉ khi Shinichi bị hai đệ tử tiến đến trói lại, cô mới bước lên một bước, ánh mắt sắc lạnh:
"Nếu muốn kết tội, ít nhất nên có bằng chứng. Hay Thanh Hư Các giờ chỉ nghe tin đồn để định đoạt sinh mạng?"
Cả đại điện sững lại.
Cô không lớn tiếng, nhưng từng chữ như lưỡi dao lạnh lẽo.
Trưởng môn nhìn cô rất lâu, rồi chậm rãi nói:
"Được. Nếu ngươi thật sự không liên can, hãy giúp ta giải một việc. Trong kho linh thảo phía tây, có mười ba đệ tử đã mất tích trong đêm. Còn lại một bức huyết chú không rõ nguồn. Nếu ngươi thật sự không phải tà đạo, hãy cùng Shinichi điều tra."
Ran gật đầu. "Nếu ta tìm ra kẻ thật, ngươi sẽ giữ lời chứ?"
"Ta sẽ giữ lời." – Trưởng môn đáp, mắt ánh lên tia khó đoán.
Khi hai người rời khỏi đại điện, Shinichi khẽ nói nhỏ:
"Ngươi không cần đứng ra vì ta."
Ran liếc anh. "Nếu ta không, ngươi đã bị tống vào ngục."
Anh mỉm cười nhẹ. "Vẫn như trước — luôn lạnh ngoài, ấm trong."
Cô thoáng sững người. Câu nói đơn giản, nhưng khiến tim cô chao nhẹ.
"Trước...? Ngươi lại nhớ thêm điều gì sao?"
Shinichi im lặng. Chỉ đưa tay chạm vào viên ngọc lam trong áo, nơi ánh sáng nhè nhẹ vẫn đập theo nhịp tim.
Kho linh thảo phía tây nằm dưới lòng núi, vốn là nơi chứa dược liệu quý. Nhưng khi họ đến, cửa đá bị phá, tường dính máu.
Không có thi thể. Không có dấu pháp thuật. Chỉ có một vệt huyết tự lớn, kéo dài từ cửa đến tận cuối hầm.
Trên tường, ai đó viết bằng máu:
"Khai Thiên Môn — Diệt Vạn Sinh."
Ran cau mày. "Lại là Thiên Môn..."
Shinichi quỳ xuống, lướt tay qua mặt đất.
Vệt máu không khô — vẫn ấm, vẫn có linh khí.
"Máu này không của người thường. Là máu của tu giả cấp Kim Đan. Ai đó đã dùng sinh mạng để kích hoạt huyết chú."
Anh nhắm mắt lại, như nghe được gì đó trong gió.
"Nghe không, Ran? Vẫn còn tiếng linh khí dao động. Nghĩa là trận huyết chú chưa hoàn tất."
Cô lập tức kết ấn, mở ra kết giới nhận linh.
Một luồng khí đỏ hiện lên giữa không trung, xoắn lại thành hình ký tự.
Ran đọc chậm rãi:
"Huyết Chú Vô Tận... pháp thuật cổ bị cấm hơn ngàn năm. Ai khởi động nó, sẽ dùng chính máu của mình để duy trì. Chừng nào người niệm còn sống, chú sẽ không tắt."
Shinichi ngẩng lên, ánh mắt sáng.
"Nghĩa là kẻ đứng sau vẫn còn trong Thanh Hư Các."
Ran nhìn quanh: "Nhưng ai đủ sức ẩn mình trước trưởng môn?"
Anh im lặng, đôi mắt như đang phân tích từng chi tiết — hướng máu, độ thấm, độ đậm nhạt của khí linh.
Rồi anh nói khẽ:
"Không phải ai ẩn mình... mà là kẻ mà không ai nghi ngờ."
Đêm xuống. Họ dựng tạm lều cạnh hồ linh thảo.
Ánh lửa phản chiếu lên gương mặt Ran, làm nổi bật đôi mắt nâu sâu thẳm. Shinichi ngồi đối diện, tay vẫn lật xem những ghi chép cũ mà anh lấy từ thư phòng các chủ.
Ran nhìn anh hồi lâu rồi nói khẽ:
"Ngươi tin ta thật sao?"
Anh ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh:
"Nếu không tin, ta đã không giao sinh mạng mình cho ngươi hai lần."
Ran khẽ mỉm cười, nụ cười như ánh trăng lướt qua mặt nước.
"Ngươi liều lĩnh thật đấy."
"Không liều thì sao biết đâu là thật?" – anh đáp.
Cô im, rồi bất giác thở dài.
"Ngươi có bao giờ nghĩ, có thể một ngày ta sẽ phản lại ngươi?"
Shinichi nhìn cô rất lâu.
"Nếu đến ngày đó thật... ta sẽ vẫn tin, ít nhất một phần trong ngươi vẫn đứng về phía ta."
Câu nói nhẹ như gió, nhưng khiến Ran khựng lại. Trong lòng cô, một điều gì đó vừa vỡ tan — nhẹ, mà sâu.
Tiếng gió bỗng đổi hướng.
Shinichi lập tức đứng dậy, mắt ánh lên cảnh giác. "Có người đến."
Một đợt khí âm tràn vào, mạnh đến mức thổi tắt cả ngọn lửa.
Ran kết ấn phòng ngự, nhưng từ hư không, một bóng người trùm áo đen xuất hiện, linh lực đỏ thẫm tỏa ra như máu.
"Các ngươi không nên xen vào chuyện của Thiên Môn." – giọng hắn trầm khàn, không rõ nam nữ.
Shinichi rút kiếm, giọng lạnh:
"Ngươi là kẻ đã kích hoạt Huyết Chú?"
Bóng đen cười khàn:
"Thiên Cơ Giả... ngươi đã quên hết, nhưng dòng máu trong ngươi vẫn nhớ. Khi Huyết Chú hoàn thành, ngươi sẽ mở cửa một lần nữa."
Ran lao đến, pháp ấn phát sáng. Hắn xoay người né, vung tay tạo luồng khí đỏ chém vào họ. Lực va chạm khiến đất nứt tung.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Shinichi kịp nhìn thấy trên cổ tay hắn — một ấn ký Thanh Hư.
Anh sững người.
"Là người trong các..."
Hắn cười lạnh:
"Thông minh như kiếp trước, Thiên Cơ Giả."
Rồi biến mất trong khói máu.
Khi gió lặng, Ran nhìn Shinichi.
"Ngươi thấy ấn ký đó?"
Anh gật, mắt ánh lên tia nghi ngờ.
"Là ấn của tầng trưởng lão. Có thể hắn dùng thuật ẩn dung để che giấu linh khí. Nhưng ta chưa xác định được ai."
Ran khẽ nói:
"Ngươi có nghĩ... trưởng môn?"
Shinichi lắc đầu. "Không, nếu là ông ta, sẽ không để ta tự do thế này. Có lẽ là người khác — kẻ đứng giữa hai phe, chính và tà."
Anh nhìn ra phía chân trời, nơi trăng đang lên cao, giọng thấp trầm:
"Trước khi Thiên Môn khép hẳn, hắn sẽ hành động. Và chúng ta... phải nhanh hơn hắn một bước."
Ran nhìn anh, ánh mắt dịu lại.
"Ngươi nói nghe cứ như đang tính toán từng nước cờ."
Shinichi khẽ cười:
"Bởi thế giới này, Ran à... vốn là một bàn cờ, và ta — chỉ là kẻ đã lỡ bước vào ván cuối."
Từ xa, trong đêm, một bóng người đứng trên đỉnh tháp Thanh Hư, áo trắng phất nhẹ.
Trên cổ tay hắn, vệt ấn đỏ chói lên trong ánh trăng, rồi tắt ngấm.
"Thiên Cơ Giả, Ran..." – hắn khẽ cười, giọng như gió lạnh. "Cứ tìm đi. Đến khi Huyết Chú Vô Tận hoàn thành, chẳng còn ai cứu nổi thế giới này đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro