Chương 5: Dấu Ấn Huyết Nguyệt

Sáng hôm sau, Thanh Hư Các mù sương.
Tầng mây vắt ngang vách đá, mỏng như tấm lụa. Dưới thềm, đệ tử ra vào vội vã, gương mặt căng thẳng.

Từ khi "Huyết Chú Vô Tận" được phát hiện, trưởng môn ban lệnh giới nghiêm. Mọi đệ tử bị cấm rời khỏi sơn môn, kể cả trưởng lão.
Không khí yên ắng đến đáng sợ — như thể chỉ cần một tiếng gió mạnh cũng đủ khiến mọi thứ vỡ tan.

Shinichi đi dọc hành lang, mắt quan sát từng người.
Anh không chỉ nhìn — mà ghi nhớ. Cách họ nắm tay áo, ánh mắt khi chạm vào nhau, tốc độ hô hấp khi nói chuyện. Tất cả đều là dữ liệu trong đầu anh, liên kết thành mạng lưới logic vô hình.

Ran đi bên cạnh, im lặng. Nhưng cô nhận ra — anh đang "điều tra", theo cách không ai trong giới tu tiên từng làm.

Cuối cùng, Shinichi dừng trước Tháp Linh Tàng – nơi cất giữ các thư tịch cổ.
"Ta cần xem những ghi chép về pháp ấn cấp trưởng lão," anh nói. "Nếu đúng như ta thấy tối qua, kẻ đó có dấu ấn riêng, nhưng là biến thể."

"Ngươi nghĩ đó là ai?" – Ran hỏi.

Anh khẽ lắc đầu. "Chưa biết. Nhưng ta có hướng rồi."

Bên trong tháp, hương mực và giấy cũ quyện vào không khí. Những quyển cổ tịch xếp chồng cao đến trần, ánh sáng mờ từ pháp trận soi lên từng dòng chữ bạc.

Shinichi cẩn thận giở từng trang, ánh mắt sắc như dao.
Ran đứng cạnh, nhìn anh chăm chú. Cô không hiểu sao, giữa nơi đầy linh khí và bí pháp này, người đàn ông không mang linh căn ấy lại khiến mọi thứ như trở nên rõ ràng hơn.

Cô khẽ nói:
"Ngươi không sợ bị phát hiện sao? Nếu có kẻ trong các nghe được..."

Shinichi vẫn không ngẩng đầu. "Nếu sợ, ta đã chẳng ở đây. Người giấu điều gì càng sâu, thì càng để lại dấu nhỏ nhất."

Anh dừng lại ở một trang, chỉ vào dòng chữ mờ:

"Ấn ký huyết nguyệt – ấn dùng máu và nguyệt linh dung hợp, cho phép người thi triển ẩn hình pháp toàn phần. Chỉ có thể khắc lên tay phải, và phải hiến linh lực bậc trưởng lão."

Anh khẽ nói:
"'Huyết nguyệt'... ta thấy trên cổ tay hắn là vệt đỏ hình trăng khuyết. Trùng khớp."

Ran cau mày. "Ngươi nói kẻ đó... là một trưởng lão thật sao?"

"Không chỉ vậy." – Shinichi gấp sách lại, giọng trầm xuống.
"Nếu hắn có thể dùng huyết nguyệt ấn mà vẫn giấu được linh khí tà, nghĩa là hắn đã luyện song tâm pháp — vừa tu chính đạo, vừa hấp thụ tà khí. Điều đó... không thể làm nếu không có người giúp."

Ran lặng người.
"Ý ngươi là, có kẻ khác trong các?"

Shinichi gật. "Có ít nhất hai. Một người thi triển, một người che giấu."

Không khí lặng xuống. Chỉ có tiếng gió thổi qua cửa tháp, mang theo tiếng lật trang khẽ khàng.

Buổi trưa, họ rời tháp. Ánh nắng mờ phủ lên sân đá.
Shinichi đang định nói gì đó, thì một đệ tử hốt hoảng chạy đến.

"Shinichi sư huynh! Trưởng lão Dương Thiền vừa bị phát hiện bất tỉnh trong Tụ Linh điện! Máu tràn khắp nơi!"

Hai người lập tức chạy đến.

Tụ Linh điện nằm ở trung tâm sơn các, nơi các trưởng lão thường thiền luyện.
Giờ đây, giữa sàn đá, máu đỏ vẫn loang ướt. Trưởng lão Dương Thiền nằm bất động, sắc mặt trắng bệch, môi thâm tím.
Trên cổ tay phải — rõ ràng là vết ấn hình trăng khuyết, vẫn còn rỉ máu.

Ran bước đến, kết ấn kiểm tra linh mạch, rồi lắc đầu:
"Không còn sinh khí. Linh hồn bị rút sạch."

Shinichi quan sát hiện trường — ánh mắt nhanh như quét từng chi tiết. Anh cúi xuống, nhặt một mảnh da nhỏ gần tay nạn nhân. Trên đó là vết khắc bằng máu: "Tội của kẻ phản Thiên Môn là chết."

"Không phải tự sát." – anh nói chắc chắn. "Ai đó đã giết để diệt khẩu."

Một trưởng lão khác lên tiếng: "Ngươi nói vậy nghĩa là sao?"

Shinichi đứng dậy, giọng đều và lạnh:
"Dương Thiền không phải phản đồ. Ông ta là người phát hiện huyết chú đầu tiên, và bị giết để bịt miệng."

Cả điện xôn xao.
Trưởng môn im lặng, mắt nhìn sâu vào Shinichi:
"Ngươi có bằng chứng?"

Shinichi đáp gọn:
"Có. Huyết ấn trên tay ông ta không hoàn chỉnh — chỉ là dấu ép, không phải khắc gốc. Ai đó muốn giả ấn để đổ tội."

Ran nhìn anh, ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và khâm phục.
Trong thế giới đầy linh thuật, chỉ có người không lệ thuộc vào tiên pháp như Shinichi mới nhìn ra thứ người khác bỏ qua.

Trưởng môn trầm giọng:
"Ngươi nói đúng. Nhưng nếu hắn không phải, vậy kẻ thật là ai?"

Shinichi đáp, ánh nhìn thoáng u tối:
"Là kẻ hiểu rõ cách điều khiển linh thú, am tường huyết chú cổ, và có quyền ra vào hồ Bích Nguyệt."

Cả điện lặng đi.
Những ánh mắt đổ dồn về cùng một hướng — Trưởng lão Khâu, người phụ trách linh thú trấn hồ.

Nhưng Shinichi không nói tiếp. Anh chỉ khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió:
"Còn quá sớm để kết luận. Hắn có thể là hung thủ... hoặc chỉ là con tốt."

Chiều xuống.
Ran và Shinichi trở lại đình nhỏ bên hồ. Không khí lặng, chỉ có tiếng nước rì rào.

"Ngươi nghĩ thật là Khâu trưởng lão sao?" – Ran hỏi.

Shinichi dựa lưng vào lan can gỗ, mắt nhìn mặt hồ biếc.
"Không. Hắn quá lộ liễu. Người giết Dương Thiền muốn hướng mọi nghi ngờ về hắn. Nếu ta đoán không lầm, chính hắn mới là mục tiêu kế tiếp."

Ran nhìn anh, ánh mắt xen lẫn lo lắng.
"Ngươi không sợ kẻ đó sẽ ra tay với ngươi sao?"

Shinichi cười nhẹ, nụ cười hiếm hoi giữa làn sương:
"Có ngươi bên cạnh, ta không sợ."

Cô khẽ cúi đầu, giấu đi chút đỏ nơi khóe mắt.
"Đừng nói mấy lời ấy."

"Vì sao?"

"Vì nếu một ngày ta phải rời đi, những lời đó sẽ khiến ngươi đau hơn."

Shinichi im.
Trong khoảnh khắc, chỉ còn tiếng gió và mùi hương nhàn nhạt từ mái tóc cô, len vào hơi thở anh.

Đêm.
Khi mọi người đã ngủ, Shinichi vẫn ngồi một mình trong thư phòng. Trên bàn là những bản đồ pháp trận của Thanh Hư Các — từng đường dẫn linh, từng mạch khí.
Anh đang tìm mối liên hệ giữa Hồ Bích Nguyệt – Tụ Linh Điện – Tháp Linh Tàng.

Đột nhiên, viên ngọc lam trong áo anh sáng rực.
Ánh sáng xanh nhấp nháy, hòa cùng ánh trăng ngoài cửa thành một quầng tròn.

Anh ngẩng lên.
Trên trần nhà, một vệt đỏ mảnh hiện ra — hình dạng trăng huyết khuyết, giống hệt vết ấn trên tay kẻ đêm đó.

"Không thể nào..." – Shinichi thầm nói.

Vệt đỏ phát sáng, rồi tan thành khói, bay qua cửa sổ.
Shinichi lập tức đứng dậy đuổi theo.

Khói dẫn anh đến kho dược liệu cũ phía bắc — nơi bị bỏ hoang từ khi xảy ra vụ huyết chú đầu tiên.
Cửa mở sẵn. Bên trong tối đen. Anh bước vào, linh khí trong không khí lạnh như băng.

Trên tường, một dòng chữ máu mới xuất hiện, vừa khô:

"Thiên Cơ Giả — kẻ nhớ lại sẽ chết."

Và bên dưới, dấu ấn huyết nguyệt vẫn còn ấm.

Shinichi siết chặt kiếm.
"Vậy ra ngươi biết ta đã nhớ lại..."

Từ phía sau, một giọng nói trầm lạnh vang lên:
"Không chỉ biết... ta còn chờ ngươi."

Shinichi quay phắt lại, kiếm sáng lóe, nhưng bóng người vừa nói đã biến mất.
Chỉ còn lại một mảnh ngọc đen nhỏ rơi xuống sàn, phát ra tiếng ngân mơ hồ.

Anh cúi nhặt, ánh mắt thoáng hiện sự kinh ngạc:
"Ngọc này... thuộc về trưởng môn."

Ran tìm thấy anh sau đó, đứng một mình trong kho dược, ánh sáng lam lặng lẽ tỏa ra từ tay anh.

"Ngươi lại phát hiện gì sao?" – cô hỏi.

Shinichi chỉ đáp khẽ:
"Ta sợ rằng... kẻ đứng sau không chỉ là phản đồ."
Anh ngẩng lên, nhìn ánh trăng đỏ ngoài cửa sổ.
"Có thể, chính Thanh Hư Các này... là nơi khởi đầu của mọi tội lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro