Chương 2 (End)

Mori Ran lên lầu, bước vào phòng mở tủ chọn một bộ đồ ngủ, lại đặt xuống rồi lấy một bộ khác. Kudo Shinichi đi theo phía sau cô, nhìn thấy trên vách tường cầu thang treo vài tấm ảnh chụp chung hai người và ảnh chụp riêng của cô, bên cạnh đầu giường cũng có một tấm.

"Bức ảnh này được chụp ở đâu?"

Mori Ran theo tầm mắt của anh nhìn về phía đầu giường, trong ảnh, hai người đang ở khu vui chơi, còn rất trẻ.

"Tropical Land."

Mori Ran cẩn thận quan sát, đưa bộ đồ ngủ cho anh, "Anh có muốn đi lần nữa không? Có lẽ nó sẽ giúp anh khôi phục trí nhớ."

Kudo Shinichi nhận lấy bộ đồ ngủ, không nói gì.

"Ran, bình thường anh đều mặc loại đồ ngủ này sao?"

Mori Ran chớp mắt với anh, "Đúng vậy."

Kudo Shinichi có chút không thể tiếp nhận, mắt nhìn dép lê dưới chân nghĩ, mang dép mèo thì thôi đi, còn mặc đồ ngủ gấu trúc là thể loại gì.

Anh bất đắc dĩ giật giật tai gấu trúc, "Ran, anh còn bộ đồ ngủ nào khác không?"

"Anh không thích bộ này sao?"

"Có chút."

Kudo Shinichi có chết cũng không dám nói ra, nhưng thật ra là anh rất không thích, sẽ làm hỏng hình tượng của anh.

"Trước kia anh rất thích." Mori Ran lộ ra vẻ thất vọng, không nói gì nữa, quay người lấy bộ đồ ngủ trước đó từ trong tủ ra.

Bộ đồ ngủ này đơn giản hơn nhiều, Kudo Shinichi cầm nó vào phòng tắm, Mori Ran quay lưng về phía anh, sắp xếp đồ đạc mà không nói một lời.

Kudo Shinichi cắn răng, cầm bộ đồ ngủ từ phòng tắm đi ra, "Ran, anh muốn đổi bộ đồ ngủ gấu trúc kia."

Không có vẻ mặt kinh ngạc như mong đợi, Mori Ran thờ ơ ngẩng đầu nhìn anh, "Không cần miễn cưỡng."

Kudo Shinichi nhìn thấy cô như vậy, liền vội vàng tỏ vẻ áy náy: "Không miễn cưỡng, anh rất thích."

Mori Ran ngay lập tức khôi phục lại vẻ mặt trước đó và đổi cho anh bộ đồ ngủ. Kudo Shinichi thở phào nhẹ nhõm nhưng anh quên mất vợ mình là một diễn viên tài năng.

Sau khi Kudo Shinichi tắm xong mặc bộ đồ ngủ đi ra với vẻ không thoải mái, Mori Ran đã cầm sẳn máy ảnh đợi bên ngoài, thấy anh bước ra lập tức bắt đầu chụp ảnh.

Để kỷ niệm, vị thám tử vĩ đại lần đầu tiên mặc bộ đồ ngủ gấu trúc.

Khóe miệng Kudo Shinichi giật giật, không nói nên lời.

Mori Ran hài lòng cất máy ảnh đi, "Chúc ngủ ngon." Sau đó, vui vẻ cho máy ảnh trong túi rời khỏi phòng.

Kudo Shinichi nắm lấy tay cô, sau đó lại buông ra, ánh đèn chiếu lên mặt anh, "Em không ngủ ở đây sao?"

Mori Ran mỉm cười, "Em sợ anh không quen nên em sẽ ngủ trên ghế sofa một đêm."

Kudo Shinichi đột nhiên lo lắng, "Không được." sau khi nhận ra giọng điệu của mình có vẻ hơi cứng rắn, mới dịu lại, bổ sung thêm: "Trong nhà không có phòng cho khách sao?"

Mori Ran đầy ẩn ý liếc nhìn anh, bất lực xòe tay, "Không. Chỉ có một phòng ngủ, một phòng làm việc và một phòng dành cho trẻ em."

Lúc đó, cô đề nghị thiết kế nhiều thêm một phòng nhưng anh kiên quyết từ chối, còn hỏi ngược lại cô có phải định ngủ riêng phòng với anh không.  Mori Ran chỉ còn cách thuận theo anh, thỉnh thoảng Sonoko đến ngủ lại, cô và Sonoko ngủ trong phòng ngủ, mà anh chỉ có thể ủ rũ ngủ sô pha.

"Vậy anh ngủ sô pha."

"Không được, cơ thể anh vẫn chưa hồi phục." Mori Ran từ chối.

Kudo Shinichi nhìn chiếc giường lớn cách đó không xa, ánh mắt mơ hồ: "Hay là ngủ chung?"

Mori Ran hơi kinh ngạc, "Lỡ anh không quen thì sao?"

Kudo Shinichi ho nhẹ một tiếng, "Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, trước khi mất trí nhớ cũng ngủ cùng nhau.."

Thật vô lý khi anh mất trí nhớ nên anh phải ngủ một mình. Dù sao trước khi mất trí nhớ mình còn cố ý chỉ thiết kế một gian phòng ngủ.

"Được."Mori Ran lấy ra bộ đồ ngủ từ trong tủ, "Em đi tắm, anh ngủ trước đi."

Nửa giờ sau, Mori Ran cũng mặc bộ đồ ngủ gấu trúc giống hệt đi ra, Kudo Shinichi ngồi bên giường lật giở những cuốn tiểu thuyết đã đọc trước khi mất trí nhớ, nhìn thấy bộ đồ ngủ của cô, khóe miệng anh vô thức nhếch lên.

Hình như cũng không phải không thích tới vậy.

Mori Ran nằm xuống vị trí còn trống bên phải, Kudo Shinichi đóng sách lại đặt về chỗ cũ, liếc nhìn bức ảnh trên đầu giường nói: "Anh tắt đèn."

"Vâng."

Trong phòng lập tức trở nên tối tăm yên tĩnh, rèm cửa ngăn lại ánh trăng, hai người nằm thẳng tắp, thậm chí có thể nghe thấy tiếng đối phương hô hấp.

Mori Ran rất không quen, qua một hồi lâu mới dám xoay người, đưa lưng về phía anh cuộn tròn lại, đây là tư thế cô thường dùng khi ngủ một mình.

Kudo Shinichi không ngủ được, anh cảm nhận được cử động của cô, quay đầu nhìn tư thế ngủ rất không an toàn của cô, giữa bọn họ có khoảng cách rất xa.

Không, không nên như vậy, Kudo Shinichi quay người xoay mặt về phía cô, trong lòng có một cảm giác phiền não không thể nói nên lời.

Mori Ran nghe thấy anh xoay người lại, cho rằng do hai người không quen ngủ chung, "Anh không ngủ được à?"

"Ừm."

"Anh không quen à? Nếu không thì em ra phòng khách ngủ."

"Không." Kudo Shinichi có chút cáu kỉnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, dịu dàng nói: "Không phải là không quen."

Mori Ran không trả lời, không chắc về suy nghĩ của mình.

"Ran, trước kia chúng ta ngủ như thế nào?"

Nghe xong, cô liền hiểu ý anh "không quen", hóa ra không chỉ có mình cô. Mori Ran trong bóng tối khẽ mỉm cười, xoay người đối mặt với anh, đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh "Lại đây"

Kudo Shinichi tiến về phía cô, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn lại, cánh tay áp vào nhau, hơi thở hoà quyện. Mori Ran đặt tay lên eo anh, tựa đầu vào ngực anh, nghe nơi đó truyền đến tiếng tim đập thình thịch, giống như trước kia, rất an tâm.

Tay nhanh hơn não, Kudo Shinichi vươn một tay ôm eo cô vào trong lòng, sau đó cằm nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu. Hai người dán rất chặt, nhưng trong lòng lập tức có một loại cảm giác bị lấp đầy.

Đúng, chính là cảm giác này.

"Chúc ngủ ngon." Mori Ran trong vòng tay anh thì thầm.

Kudo Shinichi xoa đầu cô, "Ngủ ngon."

05

Những ngày tiếp theo, Mori Ran đưa anh đến rất nhiều nơi, anh đều có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng lại không tài nào nhớ ra được.

Hôm nay, hai người đều ở trong phòng làm việc, một người đang đọc tiểu thuyết, người kia thì đọc kịch bản, Mori Ran nghe điện thoại, là quản lý của cô, nói vài câu liền cúp máy.

"Có chuyện gì vậy?" Kudo Shinichi hỏi.

"Không có gì, chỉ là người đại diện hỏi khi nào em có thể trở lại làm việc. Em đã xin cô ấy nghỉ phép."

Ngay sau khi tai nạn xảy ra, Mori Ran đã giải thích tình hình với đạo diễn và xin nghỉ phép, đồng thời nhờ ông ấy cố gắng lùi lại một số cảnh còn lại của cô càng xa càng tốt, đã nửa tháng rồi chắc cô ấy nên trở lại làm việc. Nhưng không có cách nào, mà không lo lắng cho anh ấy.

"Không sao, sức khỏe của anhkhông có vấn đề gì cả."

Kudo Shinichi biết cô lo lắng cho sức khỏe của mình, nhưng anh không muốn cản trở công việc của cô.

Mori Ran suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh có muốn đi cùng em không? Chắc là vẫn còn phải quay vài ngày nữa."

Dù sao thì anh ấy cũng thường xuyên đến thăm.

"Có tiện không?" Kudo Shinichi sợ làm phiền cô, "Anh ở nhà một mình cũng được."

"Không sao đâu, không thành vấn đề."

Có lẽ vậy.

"Vậy anh đi thu dọn đồ." Kudo Shinichi tháo kính ra, đứng dậy trở về phòng thu dọn hành lý.

Ngày hôm sau, trợ lý đến đón cô, hai người đều mặc quần áo thường ngày, đội mũ và đeo khẩu trang, vành mũ được ấn xuống rất thấp.

Sau khoảng hai giờ, cuối cùng họ cũng đến địa điểm quay phim. Đó là một trang viên rất đẹp, Kudo Shinichi xuống xe trước, mở cửa xe đưa tay ra bảo vệ đầu cô. Người trợ lý bên cạnh bị cướp mất công việc trở nên thảnh thơi.

Hai người đi cạnh nhau, khoảng cách giữa họ có chút xa, không gần như thường ngày.

Đạo diễn nhìn thấy cô, cười híp mắt, nếp nhăn trên mặt có thể thấy rõ ràng, "Ran, tới rồi."

Mori Ran cười nhẹ, đưa tay ra bắt tay với ông, "Xin lỗi đã làm phiền ông."

Kudo Shinichi đứng bên cạnh cô, một tay đút túi, giống như một người bảo vệ, thấy ông thân mật gọi cô là "Ran" còn nắm tay cô, vẻ mặt không vui hiện rõ. Đạo diễn rất sáng suốt, gần như lập tức nhận thấy sự chiếm hữu và không vui trong mắt anh, nên chỉ chào hỏi: "Xin chào, cậu Kudo, tôi là Tahara Hisashi, đạo diễn đoàn phim "Phùng Hoa". Tôi đã xem thông báo chính thức của cậu và Ran trên Internet, hôm nay gặp đúng là một sự kết hợp hoàn hảo."

Vài ba câu, đã nói rõ tình hình.

Sắc mặt Kudo Shinichi dịu đi, anh bắt tay với ông ta nở nụ cười yếu ớt: "Xin chào, Đạo diễn Tahara, cảm ơn ông đã chăm sóc Ran."

"Đâu có, vậy cậu cho tôi mượn vợ trước vài ngày." Tahara Hisashi vẻ mặt ân cần vẫy vẫy tay.

Mori Ran đưa anh đến phòng nghỉ nơi để đợi quay phim, sau đó lấy đồ ăn nhẹ cô đã chuẩn bị ở nhà ra đặt bên cạnh, chỉ vào địa điểm quay phim cách đó không xa, "Shinichi, anh nghỉ ngơi ở đây đi, nếu thấy buồn chán có thể đi dạo xung quanh, em sẽ đưa máy ảnh cho anh, em phải đi trước."

Kudo Shinichi cầm lấy máy ảnh gật đầu với cô, "Được rồi, em đi đi."

Phong cảnh trang viên quả thật không tồi, ngồi chưa được một hồi, Kudo Shinichi đội mũ lưỡi trai, mang theo máy ảnh đi về phía khu quay phim.

Mori Ran cùng nam diễn viên chính Hanamura đối diễn, hai người đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, đầu gối kề sát mặc dù không chạm vào nhau.

Kudo Shinichi đến gần mới nhận ra anh ta là ai. Phải công nhận so với trên TV, người thật đẹp trai hơn, cặp mắt hoa đào đa tình kia cũng càng khiến người ta chán ghét.

Hanamura rùng mình một cái, đang là mùa thu nhưng lại cảm thấy ớn lạnh, quay đầu lại liền đối diện với một khuôn mặt không chút biểu cảm, tuy đẹp trai nhưng rất lạnh lùng. Khi khuôn mặt đó nhìn về phía cô Ran ngồi bên cạnh, nó dịu đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, ánh mắt cũng ngập phần dịu dàng.

"Ran."

Mori Ran nghe thấy giọng nói ngẩng đầu lên, rất kinh ngạc khi nhìn thấy anh, cô mím môi cười: "Sao anh lại ở đây?"

"Đến gặp em."

"Em có thể phải đợi một chút mới xong." Mori Ran nghĩ anh đang chán.

"Đã lâu không gặp, anh Kudo." Hanamura đứng dậy chào hỏi.

Cậu ấy rất quen thuộc với anh Kudo. Hồi đóng phim "Người lạ" với cô Ran, cứ ba ngày cậu lại thấy anh đến thăm phim trường. Mỗi khi cậu đến gần cô Ran hơn một chút, ánh mắt anh như muốn róc thịt mình, mang theo cảnh cáo nồng đậm.

Có trời mới biết, mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy cô Ran, cậu đã có chút ái mộ, nhưng từ sau khi hợp tác, biết được cô đã kết hôn và rất hạnh phúc với chồng , sự ngưỡng mộ ít ỏi đó đã chuyển thành đơn thuần thưởng thức nhan sắc cùng diễn xuất của cô, nhưng sự thù địch của anh Kudo đối với cậu vẫn không hề thuyên giảm chút nào.

"Cũng không phải đã lâu không gặp, hôm qua còn thấy cậu trên TV." Kudo Shinichi nhướng mày, mặt không chút thay đổi nói: "Diễn xuất không tệ."

"Cảm ơn." Hanamura thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới ngài thám tử vẫn luôn tràn đầy địch ý với mình lại chú ý đến kỹ năng diễn xuất của mình.

"Bắt đầu rồi." Đạo diễn hướng bên này hô.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng đạo diễn cũng báo kết thúc công việc, Kudo Shinichi cầm lấy ly nước cùng khăn mặt trợ lý chuẩn bị, đi tới, "Đói bụng không?"

Mori Ran uống một ngụm nước, sờ sờ bụng, "Đúng là có chút..."

"Đi, đi ăm cơm."

Bữa trưa được mọi người trong đoàn phim phân phát đồng đều, đồ ăn rất ngon, Kudo Shinichi vừa trò chuyện câu được câu không với cô, vừa chọn hành hoa và thịt mỡ bên trong hộp cơm của cô ra, sau đó lại đặt miếng sườn non trong hộp cơm của mình qua, động tác quen thuộc giống như đã làm ngàn vạn lần.

"Sao em lại nhìn anh như vậy?" Kudo Shinichi để ý thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm.

Mori Ran đột nhiên đặt đũa xuống, đưa tay nhéo mặt anh, "Anh thực sự mất trí nhớ?"

Kudo Shinichi không hiểu: "Sao em lại hỏi thế?"

"Không có gì." Mori Ran lại cầm đũa lên, thấy anh gắp một cái bánh trong đĩa, trên đó lẫn lộn mấy hạt đen, vội vàng ngăn lại, "Shinichi, trên đó có nho khô."

Nhưng cô còn chưa kịp hành động, Kudo Shinichi đã ăn xong, cau mày hỏi: "Nho khô làm sao?"

Mori Ran giải thích: "Trước đây anh rất ghét nho khô."

"À, thì ra." Kudo Shinichi há miệng không nói gì, lúc đó anh dường như không nhận ra mình ghét điều gì.

"Anh cảm thấy thế nào?"

"Thật khó ăn, Chẳng trách trước đây anh ghét nó."

"Mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta đi ngủ, buổi chiều không phải còn quay sao."

"Vâng."

Làm sao có thể có một người mất trí nhớ như vậy, nhớ những điều cô ghét và thích, nhưng không nhớ sở thích của bản thân mình, Mori Ran cụp mắt xuống tâm trạng phức tạp.

Hai giờ chiều, Mori Ran ở trong trang viên tiếp tục quay phim. Kudo Shinichi cầm máy ảnh ở bên cạnh chụp một ít ảnh, đương nhiên đều là ảnh của một mình cô.

Chạng vạng khi sắp kết thúc công việc, một tai nạn ngoài ý muốn đã xảy ra, bảng quảng cáo của phim trường rơi xuống, những người xung quanh kinh hãi hét lên: "Cẩn thận!"

Nhìn thấy nhân vật chính sắp bị đập trúng, trái tim Kudo Shinichi trong nháy mắt nhấc lên, ôm lấy Mori Ran lăn sang một bên để tránh, tay còn lại không quên đỡ lấy cô, có một hòn đá không dễ thấy anh lại tình cờ bị nó va vào đầu, làm anh đơ ra một lúc. May mắn thay, đá tương đối nhẵn không có góc cạnh.

Mori Ran ôm lấy anh, vẫn còn hốt hoảng, "Shinichi, Shinichi, anh cảm thấy thế nào?"

Kudo Shinichi nằm trên mặt đất, sờ sờ đầu của mình, ký ức trước kia giống như một bộ phim điện ảnh nhanh chóng hiện lên trong đầu, nhìn khuôn mặt lo lắng hết sức quen thuộc trước mắt này, đưa tay ôm lấy eo cô, Mori Ran bất ngờ không kịp đề phòng một lần nữa ngã xuống ngực anh

"Anh không sao, Ran." Kudo Shinichi cười khúc khích, "Xin lỗi, anh đã lỡ hẹn."

Nghe giọng điệu quen thuộc, lập tức hốc mắt Mori Ran ươn ướt, cô nghẹn ngào nói: "Anh đã nhớ ra tất cả rồi sao?"

"Ừ. Đã nhớ."

Anh nhớ rằng anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, và anh đã yêu thầm em hơn mười năm; anh nhớ rằng anh đã tỏ tình với em ở London, và em đã hôn anh trên vũ đài Kyomizu; anh nhớ rằng chúng ta đã kết hôn về sống cùng với nhau, đã đi nhiều nơi, chụp nhiều ảnh, Nhớ kỷ niệm ba năm ngày cưới, chúng ta hẹn gặp nhau ở nhà hàng, đã chuẩn bị cho em một bất ngờ, nhưng lại thất hẹn...

"Đồ ngốc." Nước mắt chảy dài trên má thấm ướt áo sơ mi trắng, Mori Ran đập nhẹ vào người anh, rồi lại bắt đầu cảm thấy đau khổ.

Kudo Shinichi nắm lấy tay cô và hôn lên đó, tay kia vuốt ve mái tóc dài của cô.

Ran, yêu em là phản ứng bản năng của anh.

Cơ thể của anh nói với anh rằng anh yêu em. Anh muốn gọi tên em, muốn nắm tay em, muốn ôm em, hôn em, bảo vệ em.

Dù cho anh có mất trí nhớ vô số lần, dù chỉ có bảy giây ký ức, anh nhất định sẽ lại yêu em một lần nữa.

Bởi vì bản năng mách bảo anh rằng anh yêu em.

Ánh hoàng hôn chiếu nhẹ, gió đêm kẽ giẫm lên mây, những đóa hồng vươn mình trong gió.

Anh ôm cô, chia sẻ hoàng hôn và dịu dàng vô tận này.

- End

ps: còn một chiếc tiểu kịch trường nữa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro