Chương 22: Ôm sau lưng(1)
Cửa hàng lẩu Bạch gia rất nhanh đã sửa sang lại, chuyện làm ăn của tiệm cũng dần trở lại bình thường, vừa vặn trường học Ran khai giảng, từ sau khi Kuroba gia xảy ra chuyện Kumara không còn xuất hiện nữa, cũng không có người đến nhà bọn họ gây phiền toái. Còn Kaito, sau ngày đó cô rời đi anh ta liền gửi cho cô mấy tin nhắn, cũng gọi điện thoại tới, nhưng Ran đều hờ hững, chỉ hy vọng chuyện này có thể im ắng bình tĩnh lại.
Có lẽ thấy cô lạnh nhạt, Kaito cũng không tìm đến cô nữa, sau đó Ran từ miệng Kazuha biết được Kaito xuất ngoại rồi.
"Mình nói nha, Kaito cũng thật đáng thương, anh ta lần này ra nước ngoài không phải học tập, mà là tránh nạn, cũng không biết trải qua biến cố lớn như vậy có khả năng tạo thành ảnh hưởng cho anh ta đâu, nếu dựa vào chuyện này mà bỏ bê bài vở thì thật đáng tiếc."
Ran cũng không nói cho cô ấy biết Kuroba gia có xích mích với cô, thời điểm cô ấy nhắc tới Kaito cô cũng chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng.
Kazuha có lẽ cũng cảm thấy được cô thật sự không có hứng thú đối với Kaito, sau lần đó cũng không đề cập tình hình về Kaito với cô.
Bởi vì có cô gợi ý, chuyện làm ăn trong nhà tốt hơn trước rất nhiều, sau khi ba cửa hàng mở ra, rất nhanh liền mở thêm bốn chi nhánh nữa. Đời trước khi cô qua đời trong nhà chỉ mở có ba chi nhánh, đời này sống lại, cô hy vọng có thể dùng kinh nghiệm bản thân mở thêm mấy cái chi nhánh nữa.
Ran đề cập với cha mẹ, cho phép cô chọn đại lí đưa vào làm hoạt động kinh doanh, nếu như có thể phát triển trở thành một gia tộc xí nghiệp vậy thì càng tốt rồi.
Cha mẹ cũng đồng ý đề nghị cô đưa ra, đặc biệt làm một khu vực hành chính ở trên lầu, còn phân chia riêng biệt các bộ phận, lại cho người phụ trách bộ phận hệ thống hướng tiến hành quản lý các vị trí trong cửa hàng lẩu.
Tuy rằng quy mô hiện nay vẫn không tính là lớn, nhưng Ran biết rõ sau này sẽ càng ngày càng phát triển. Hơn nữa chọn dùng loại mô thức này, ông Mori và bà Eri đều không cần mỗi ngày đều phải đi đi lại lại trông nom cửa hàng, chỉ cần nghe người phía dưới báo cáo tình hình công việc là được, như vậy bọn họ cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều.
Tháng ngày cứ như thế chậm rãi qua đi, trong nháy mắt lại đến nghỉ, ngày cô nghỉ, ông Mori tự mình đến trường học đón cô.
Nhìn thấy cô từ cửa trường học đi ra, ông Mori vội vàng nghênh đón giúp cô cho hành lý ra cốp sau, đồng thời lấy nước đã chuẩn bị ra cho cô uống
"Đến uống ngụm nước, coi con nóng chưa kìa."
Ran vừa uống nước vừa không nhanh không chậm nói
"Con không phải đã nói sẽ tự về sao? Trong cửa hàng bận bịu như vậy mà bố còn tới đón con."
Ông Mori cẩn thận mở cửa cho cô lên xe, không đồng ý nói
"Trời nóng như vậy, một mình con khiêng nhiều đồ thế này ngồi xe cũng không tiện, vả lại chuyện lớn bằng trời cũng nào quan trọng bằng con."
Nghe bố nói lời này trong lòng Ran cực kỳ thoải mái, lập tức cho ông một cái ôm ấm áp.
"Bố con là tốt nhất."
Ông Mori liền ấn đầu cô
"Bố con tốt như vậy, về sau con lập gia đình cũng đừng quên bố."
"Đương nhiên sẽ không rồi."
Nghe được con gái nói lời này, trong lòng ông Mori càng ngọt, lúc này mới mở cửa ghế lái xe ra ngồi vào, khởi động xe rời đi.
Ran về đến nhà mới phát hiện có khách tới, Ran vừa thấy người nọ vội vàng cười nói.
"Dì Kudo, đã lâu không thấy dì, cuối cùng dì cũng chịu tới nhà con rồi."
Dì Kudo tên là Yukiko Kudo, là mẹ Shinichi, cũng là mẹ chồng trước của cô, lại cùng mẹ cô từ nhỏ lớn lên. Hai người giống nhau nhưng cuộc sống lại hoàn toàn khác, dì Kudo gả cho gia đình quân nhân sinh ra Tần Hoài Mặc, hơn nữa tài năng không tệ, dưới tay còn có mấy cái xưởng đồ ăn, chuyên sản xuất đồ ăn vặt, ở rất nổi danh trong vùng, được coi là một xí nghiệp gia đình. Mà bà Eri vì nguyện vọng bố của bà chỉ có thể bảo vệ một cửa hàng lẩu, hơn nữa còn tuyển con rể ở rể, tất nhiên không so sánh được với dì Kudo, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tình cảm giữa hai người, nhiều năm qua, hai người vẫn tin tưởng nhau như ngày nào.
Dì Kudo cực kỳ đẹp, khuôn mặt trắng trẻo, mặc dù bây giờ đã có tuổi, vẫn có một phong vị khác, Shinichi đẹp trai phần lớn di truyền từ dì ấy.
Dì Kudo vẫn muốn có một đứa con gái, nhưng sau khi sinh Shinichi thì không còn mang thai nữa, lại thêm dì có tình cảm tốt với bà Eri, Ran vừa sinh ra liền được dì xem như con gái mình. Hàng năm mua quần áo, đưa tiền lì xì tất nhiên không cần phải nói, thỉnh thoảng dẫn cô đi dạo, gặp mọi người liền nói đây là con gái dì, giống như đây là việc rất tự hào.
Vì lẽ đó dì Kudo vừa thấy cô cũng vội vàng giữ chặt tay cô, cười ha ha nói
"Cũng lâu rồi dì không thấy con, mới vừa rồi còn hỏi mẹ con là con đâu, con liền xuất hiện."
Dì lôi kéo cô đến bên người cẩn thận tỉ mỉ nhìn vài lần
"Đã lâu không gặp, Ran dường như cao hơn trước một chút."
Đồng thời ở trên mặt vuốt ve mặt cô
"Hơn nữa còn càng ngày càng xinh đẹp."
Bạch Hiểu Y và dì Trình thời gian qua cảm tình không tệ, cho dù sau đó cô thành con dâu, dì ấy cùng cô cũng không xa lạ, nghe dì nói vậy, Ran cũng cười nói
"Dì cũng vậy nha, càng ngày càng trẻ, đi ra ngoài người ta còn nghĩ chúng ta là chị em cơ đấy!""
Dì Kudo ấn trán cô
"Tiểu nha đầu con, thật đúng là càng ngày càng dẻo miệng, có điều thím rất thích."
Sau khi kéo cô ngồi xuống sô pha lại nói
"Shinichi ca con trở về rồi, sau đó chờ các con cùng đến nhà dì ăn cơm, hai nhà chúng ta lâu rồi không tụ tập cùng một chỗ."
Lời này nói xong Ran ngẩn người, trong trí nhớ của cô, thời điểm này Shinichi hẳn là bận bịu mở công ty ở thành phố Bắc Kinh mới đúng, tại sao cũng về?
Còn đang nghi hoặc nhưng nghe trên cánh cửa truyền đến tiếng gõ cửa, bà Eri vội vàng đi ra mở cửa, vừa thấy người tới liền vui vẻ nói
"Shinichi đến rồi, mau vào đây."
Ran ngẩng đầu nhìn ra cửa, quả nhiên thấy người đứng sau cửa là Shinichi, một năm không gặp, anh càng thêm chín chắn so với trước, uy nghiêm trên người càng lúc càng giống uy phong của Shinichi mấy năm sau.
Shinichi mặc T-shirt màu đen, một cái quần màu đỏ thanh nhã. Con trai mặc quần màu sắc quá tươi, không chú ý một cái liền nhìn giống như pháo hoa, nhưng quần này mặc trên người Shinichi không chỉ không có vẻ nữ tính, trái lại cảm thấy rất thời thượng. Hơn nữa giầy quần áo đều phối hợp rất đẹp, còn có đôi chân dài tô điểm, bộ đồ này mặc trên người anh vừa khiến người ta cảm thấy thoải mái lại rất có phong cách. Không thể không nói, anh mặc quần áo này hoàn toàn bộc lộ được hết ưu điểm trên người, tóm lại vừa nhìn thấy Shinichi, hormone nam tính trên người anh toát ra khiến người ta không thở nổi. (@@)
Cho nên sau khi Ran nhìn anh một cái liền vội vàng dời tầm mắt, Shinichi xuất hiện thực sự quá mức đột ngột, cô còn tưởng rằng đời này hai người sẽ không gặp lại.
"Bà ngoại con đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát rồi."
Dì Kudo kéo Ran đứng lên, lại giúp cô cầm hành lý, gọi với lên tầng hỏi ông Mori
"Ông Mori chuẩn bị xong chưa? Đi thôi!""
Ông Mori ở trên tầng đáp một tiếng, không tới một lát liền chạy xuống, Ran biết nếu lúc này nói từ chối thì quá không hiểu chuyện, cũng không nói một lời, theo dì Kudo ra ngoài. Bởi vì người lớn đều ở đây, thời điểm đi ngang qua Shinichi cô cười cười chào hỏi anh
"Trở về rồi à?"
"Ừm."
Shinichi chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.
Tính tình Shinichi là như vậy, mọi người cũng không cảm thấy gì, Ran cũng không để ý, theo dì Kudo ra cửa. Bà ngoại Trình đã chờ ở cửa nhà,dì Trình ra ngoài liền hỏi
"Mẹ, mẹ ngồi xe của ai? Con không lái xe tới, con muốn ngồi xe lão Mori nói chuyện với Eri, mẹ ngồi đâu?"
Bà Trình nói
"Mẹ cũng ngồi xe Mori, Shinichi lái xe như bay, mẹ không dám ngồi."
Thím Kudo vừa nghe lời này liền cười ha ha vỗ tay Ran nói
"Đã như vậy, Ran ngồi xe Shinichi đi, nếu năm người chúng ta ngồi một xe cũng quá chen chúc rồi."
"...". Ran
Ran còn chưa kịp nói, thím Kudo và bà Trình đã ngồi vào trong xe, mẹ cô phất tay một cái nói
"Chúng ta đi trước, các con đi theo sau đi."
"Con.." lời nói Ran còn chưa ra khỏi miệng, ông Mori đã khởi động xe rời đi rồi.
Sau khi bọn họ rời đi, bên này còn lại cô và Shinichi, Ran quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng anh trực tiếp mở cửa lên xe, để lại cho cô một bóng lưng lạnh nhạt.
Trong lúc nhất thời, Ran đứng nơi đó tiến không được mà lùi cũng không xong, cho đến khi Shinichi nhấn còi hai lần cô mới lấy lại tinh thần, rũ đầu đi tới bên cạnh xe, chần chừ một lát mới mở cửa ghế sau ngồi vào.
Sau khi lên xe hai người cũng không nói gì thêm, Ran tỏ ra khó chịu, đành phải quay đầu nhìn ra cửa sổ, không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe Shinichi nói một câu "Anh quyết định đăng ký công ty ở đây."
Ran vừa nghe lời này liền giật mình, không chút nghĩ ngợi, buột miệng hỏi
"Tại sao? Tài nguyên của thành phố Bắc Kinh tốt hơn nhiều so với thành phố sông Hoài.."
Lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện mình hình như quá kích động, vội vàng thu hồi lời nói.
"Tài nguyên thành phố Bắc Kinh quả thật tốt hơn so với sông Hoài, có điều sông Hoài bây giờ cũng đang dần phát triển, chỉ cần làm tốt, cũng không kém so với thành phố Bắc Kinh."
Ran nhớ tới đời trước, cô cũng từng khuyên Shinichi có muốn quay về phát triển hay không, nhưng Shinichi vẫn kiên trì muốn ở lại thành phố Bắc Kinh. Anh nói thành phố Bắc Kinh tập trung nhiều tài nguyên, hơn nữa không gian phát triển cũng lớn, mới tốt đối với tương lai phát triển công ty. Sông Hoài còn kém xa thành phố Bắc Kinh, nhưng mà cô không hiểu, tại sao đời này Shinichi lại thay đổi chủ ý.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro