Chương 36: Yêu thương 3


Sau khi Shinichi ngồi vào xe, sắc mặt càng trầm hơn, thính lực của anh không tệ, cho nên câu nói vừa rồi “Đương nhiên, tôi sẽ dốc hết khả năng giúp chị.” bên đầu kia điện thoại của Akiko tất nhiên cũng lọt vào trong tai anh.

Anh đột nhiên nhớ đến lúc anh lên cấp 3,cô nói trong lớp cô có vài bạn nữ nói bóng gió hỏi về sở thích của anh, anh còn nhớ rõ vẻ mặt của cô lúc đó.

Cô chống cằm, chu cái miệng nhỏ nhắn, lạnh lùng hừ một tiếng nói

“Còn lâu em mới nói! Họ còn nghĩ là em không biết, họ muốn biết sở thích của anh từ miệng em, Shinichi Ca của em yêu thích cái gì, chỉ có một mình em có thể biết rõ, sao phải nói cho họ.”

Nhưng bây giờ thì sao... Cô lại dốc hết khả năng giúp người phụ nữ khác theo đuổi anh.

Shinichi không kìm nổi sự khó chị trong ngực, anh nhắm mắt lại, cố gắng nhịn xuống sự khó chịu không ngừng cuồn cuộn dâng lên, cũng không biết qua bao lâu anh mới mở mắt ra, sau một lát điều chỉnh, thần sắc trong mắt anh đã khôi phục như thường.

Anh lấy điện thoại di động ra bấm số Ran,  đầu kia rất nhanh đã nghe máy.

Anh sâu hít sâu một hơi, làm cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh một chút

“Muốn ăn món gì, anh mua về nấu.”

Nghe Shinichi nói, Ran lại có chút kinh ngạc, vừa rồi cô còn nghĩ nếu Akiko đã làm cơm cho anh, vậy hẳn là anh sẽ không trở lại ăn cơm. Cô vốn còn dự định tự giải quyết cơm trưa, không nghĩ anh lại nói muốn trở về nấu cơm.

Ran ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói

“Không sao cả, anh nấu món gì cũng được.”

”Được.”

Anh đáp nhẹ một tiếng liền cúp điện thoại.

Ran chờ một lát Shinichi đã trở lại, cô ra khỏi phòng, định chào hỏi anh, lại phát hiện sắc mặt Shinichi khó coi, nhưng thấy giữa lông mày anh hiện một tầng khói đen, môi mỏng cũng mím chặt, toàn thân lộ ra một loại cảm giác chớ lại gần.

Nhìn qua bộ dáng này của anh, Ran dừng động tác chào hỏi lại, cô hít sâu một hơi, cẩn thận hỏi

“Có cần tôi giúp gì không?”

Anh vừa cầm lấy thức ăn đi vào trong, vừa nhàn nhạt ném lại một câu

“Không cần.”

Ran cũng không biết Shinichi đến tột cùng lại trúng gió gì, nhưng anh đã không cần cô hỗ trợ thì cô cũng không muốn tự làm mất mặt, dứt khoát quay người lại, tiếp tục quản lí cửa hàng nhỏ của mình.

Chưa được bao lâu Shinichi đã làm xong thức ăn, gọi cô một tiếng, Ran liền ra khỏi phòng, sắc mặt Shinichi ngược lại tốt hơn vừa nãy rất nhiều, Ran thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bàn ăn.

Ngày hôm qua vẫn còn thừa một món xào, anh làm thêm một món măng xào thịt, cũng là món cô thích ăn. Ran gắp lên một miếng nếm thử, hương vị thật sự rất ngon.

”Em nói sở thích của anh cho Akiko biết?”

Ran đang ăn rất ngon miệng, không ngờ Shinichi lại hỏi một câu như thế.

Ran định thần lại, ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt anh vốn sắc bén, lúc này lông mày nhíu lại, làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác ngột ngạt, mặc dù nói sở thích của anh cho Akiko vốn không phải là việc gì lớn, nhưng dáng vẻ anh như vậy, Ran lại không khỏi cảm thấy chột dạ, cũng chỉ nhỏ giọng trả lời một câu

“Đúng... Tôi nói cho chị ấy biết.”

”Tại sao?”

Giọng nói anh bình thản, nghe không ra vui giận, chỉ là lông mày vẫn nhíu chặt.

”Bởi vì...”

Ran cũng không biết Akiko chưa thổ lộ với Shinichi, ngược lại cũng không dám nói lỡ miệng

“Bởi vì chị ấy nói anh không biết chiếu cố mình, cho nên muốn giúp anh một chút...”

”Ừ.”

Anh nhẹ nhàng lên tiếng không nói lời gì nữa.

Kỳ thật Ran cảm thấy Akiko rất tốt, hiện tại cô đã buông tay Shinichi, ngược lại rất hi vọng anh có thể tìm tới hạnh phúc. Akiko rất xứng đôi với anh, mà cô cũng muốn nói tốt giúp Akiko.

Ran suy nghĩ một chút, liền thăm dò nói

“Thật ra tôi cảm thấy Akiko rất tốt, biết quan tâm chăm sóc, lại có năng lực làm việc, rất xứng với anh, sao anh không...”

Nghe lời này, Shinichi chỉ cảm thấy trái tim như bị hung hăng đâm một cái, trong nháy mắt sự đau đớn bén nhọn lan tràn qua toàn thân, anh đau đến mức không thể nhúc nhích, đau đến nỗi anh phải nhắm chặt mắt lại.

C

hính tai nghe thấy người vợ mình yêu đẩy mình cho người khác, loại khó chịu này thật đúng là không có cách nào diễn tả được bằng lời, nhưng anh không có tư cách gì để phẫn nộ, bởi vì hiện tại bọn họ không có bất cứ quan hệ nào, bởi vì ngày hôm qua anh vừa mới đồng ý coi cô như em gái.

Anh không có tư cách để đau đớn, không có tư cách tức giận, chỉ có thể khẩn cầu trong lòng cô hãy thương xót anh một lần, đừng nói gì nữa, đừng tàn nhẫn đẩy anh đến bên người phụ nữ khác.

Ran đang nói chuyện, vừa ngẩng đầu phát hiện sắc mặt Shinichi khác lạ, hai mắt anh nhắm nghiền, môi mỏng mím lại, đôi mày nhíu chặt và thân thể run rẩy giống như là đang kìm nén cái gì. Ran gặp tình huống như vậy cũng biết là mình lắm mồm, dứt khoát ngoan ngoãn câm miệng ăn cơm.

Shinichi nhịn một hồi lâu mới đè được sự khó chịu xuống, lúc này mới mở mắt cố làm ra vẻ điềm nhiên như không rồi ăn cơm.

Ran đoán chừng do lời nói của cô làm anh không thoải mái, nhưng thấy sắc mặt anh hơi khá hơn một chút liền nói

“Nếu như anh không thích tôi nói sở thích của anh cho người khác thì lần sau tôi sẽ không nói nữa.”

Dù sao Shinichi vẫn là người trong cuộc, cô phải hỏi ý kiến của anh.

”Ừ.”

“...”

Xem ra, anh thật sự không thích.

Ăn cơm xong Ran tranh rửa bát, vừa mới đi ra liền nhận được điện thoại của mẹ, Moru nữ sĩ nói cho cô biết có thể về rồi, Ran đoán là bố cô đã thỏa hiệp.

Ngược lại không nghĩ tới hiệu quả nhanh như thế, cô mới đi một ngày bố cô đã thỏa hiệp.

Ran nói việc này cho Shinichi, Shinichi ngược lại không cảm thấy kinh ngạc, chỉ nói muốn đưa cô về nhà, Ran vốn không muốn anh đưa về, nhưng Shinichi nhất quyết kiên trì, Ran cũng không từ chối nữa.

Shinichi đưa cô về đến tận cửa nhà, bởi vì công ty anh còn có việc, đưa cô về liền trực tiếp rời đi, trước khi xuống xe, Ran vẫn không quên nói một tiếng cảm ơn anh.

Cửa chính không khóa, Ran trực tiếp đẩy ra, đã thấy giờ phút này tất cả mọi người ở trong phòng khách, giống như đang đợi cô trở về.

Rất tốt, tất cả mọi người đều ở đây, xem ra đã đến lúc dễ dàng giải quyết chuyện của Shiho và Lâm Thục Phương rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro