Ngày hôm sau sau khi qua điểm tâm, Ran liền chuẩn bị xuất phát, dù sao cũng là đi gặp người có lẽ sẽ trở thành bạn trai của mình, tất nhiên cô cũng nên tôn trọng anh ta, cho nên cô cố ý tìm một bộ mình mới mua không lâu, bộ đồ tay ngắn và quần ngắn, màu cỏ xanh biếc tươi mát hợp lòng người, làn da cô rất tráng, ngược lại rất hợp màu này.
Sau khi đổi lại y phục xong cô lại đơn giản tết mái tóc dài sau gáy thành bím tóc hình xương cá, kéo lỏng một chút, nhìn qua vẫn dịu dàng động lòng người.
Thu thập xong từ trên lầu đi xuống, vừa mở cửa lại thấy Shinichi đang đứng ở cửa nhà cô, một cái tay nâng lên, hẳn dáng vẻ là đang chuẩn bị gõ cửa.
Ran lúc này nhìn thấy anh liền ngẩn người
“Sao anh lại ở đây?”
Hôm nay Ran có chút trang điểm nhạt, vốn là kia song ngập nước mắt to bởi vì thoa lông mi, càng lộ vẻ sáng ngời động lòng người, hơn nữa trên người nàng này trong sạch vui vẻ nhân y phục làm đẹp, ở nàng mở cửa kia trong tích tắc, anh chỉ cảm thấy một hương thơm bay tới, sau đó, cô xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, giống như tiên nữ.
Shinichi rõ ràng cảm giác được tốc độ tim đập của mình đang tăng nhanh, anh tránh ánh mắt cô, cố làm ra vẻ lạnh nhạt trả lời
“Anh mua đồ tặng em.”
Ran ngược lại càng thêm nghi hoặc
“Đồ gì đó?”
Shinichi đưa tay ra sau lưng, nâng một cái hộp giày, Ran sững sờ nhìn anh một cái mới đưa tay nhận, cô vào phòng mở ra, thấy bên trong có một đôi giày trượt băng.
Ran kinh ngạc nhìn sang anh
“Sao lại đột nhiên đưa tôi giày trượt băng?”
Shinichi đi theo cô tới, anh cũng không dám quá gần gũi cô, ánh mắt cũng không nhìn cô, hai tay để trong túi quần, bộ dáng nhìn qua ngược lại lạnh nhạt tự nhiên, nhưng tay giấu trong túi quần lại nắm chặt để kìm nén trái tim đang đập nhanh.
”Trước không phải em liên tục nói muốn học trượt băng sao? Hôm nay vừa vặn anh không đi làm, anh dạy cho em.”
Ran như có điều suy nghĩ gật đầu
“Thế à...”
Dừng một chút lại nói
“Nhưng thật xin lỗi, tôi đã hẹn với học trưởng rồi, muốn đi dạo hồ.”
Nghe được câu trả lời, Shinichi có nhiều thất vọng, nhưng rất nhanh anh liền nhạy cảm bắt được từ mấu chốt nhất
“Học trưởng?”
Ran gật gật đầu
“Ừ, xem như bạn trai tương lai của tôi.”
”Ầm!”
Giống như là có một tia sấm sét đón đánh xuống đầu anh, lúc này Shinichi đứng lặng tại chỗ.
Vẻ mặt anh không dám tin nhìn lại cô, bởi vì chịu đựng kích thích quá mức, trong lúc nhất thời, anh chưa thể khống chế vẻ ác liệt trong mắt, ánh mắt sắc bén như dao chiếu lên mặt cô.
Ran hiển nhiên bị dáng vẻ của anh dọa, lui về phía sau một bước theo bản năng
“Sao vậy?”
Lúc này Shinichi mới thu hồi thần trí, thu ánh mắt lại, cho dù kiềm chế tốt hơn, nhưng vừa mở miệng, giọng nói kia vẫn thoáng biến động
“Không có gì.”
Ran thấy sắc mặt anh hòa hoãn một chút mới thở phào nhẹ nhõm
“Về sau chúng ta đều rảnh thì học sau, giày trượt băng này tôi sẽ nhận, cảm ơn anh.”
Shinichi lắc lắc đầu
“Không có gì.”
Trời mới biết, đến tột cùng anh phí bao nhiêu khí lực mới có thể bình tĩnh nói ra câu này.
Ran ra khỏi cửa,Shinichi hồn bay phách lạc đi sau lưng cô, Ran muốn nói tạm biệt anh, dường như anh lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội nói
“Anh đưa em đi!”
Ran lắc đầu
“Không cần, anh đi làm việc đi, tôi bắt xe qua là được.”
”Không bận.”
Lúc nói lời này anh đã mở cửa xe ra mời cô.
Ran thấy thế cũng không ngượng ngùng nữa, dứt khoát trực tiếp lên xe.
”Hẹn đi đâu dạo hồ?”
Sau khi lên xe, Shinichi cố làm ra vẻ lạnh nhạt hỏi một câu.
”Hồ Long Vịnh.”
Shinichi cũng không nói gì nữa, khởi động xe tới hồ Long Vịnh.
Ran cứ cảm thấy Shinichi có điểm kỳ lạ, nhưng cô lại không nói ra được điểm nào. Anh liên tục mặt không chút thay đổi lái xe, nhìn qua cũng không có gì khác thường, nhưng Ran vẫn cảm giác được có một làn khí lạnh như có như không rò rỉ ra từ người anh.
Bởi vì bị khí lạnh này ảnh hưởng, Ran cũng không dám nói chuyện với anh, mà Shinichi vốn không phải nói nhiều, hai người một đường yên tĩnh.
Cũng may, rất nhanh đã đến hồ Long Vịnh.
Xe chạy đến cửa hồ Long VỊnh, đã thấy Ngôn Phong chờ ở nơi đó. Ngôn Phong là nam sinh cao gầy, mặc một bộ tay ngắn màu trắng, quần short jean, trên chân đi một đôi giày thể thao trắng, toàn thân tản mát ra một luồng ánh sáng tinh thần phấn chấn. Thấy cô xuống xe, Ngôn Phong vội đi qua đến vẫy tay chào hỏi
“Đàn em, đã lâu không gặp.”
Ran cũng cười chào hỏi
“Đúng vậy, đã lâu không gặp học trưởng.”
Nói xong lời này đã thấy ánh mắt Ngôn Phong đột nhiên lướt qua, nhìn về phía sau cô, Ran nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy Shinichi đã xuống xe, Ran liền hướng giới thiệu
“Đây là anh hàng xóm của em, là anh ấy đưa em tới.”
Ngôn Phong liền lễ phép gật đầu với anh
“Chào anh.”
Lúc này, tâm tình Shinichi phức tạp bao nhiêu anh cũng không rõ nữa, anh nhìn người thiếu niên này, đây là người đầu tiên Ran chính miệng thừa nhận sẽ trở thành bạn trai cô.
Ánh mắt sắc bén đánh giá trên dưới người này vài lần, ngoại hình, kém xa anh, về năng lực, anh tự nhận, kiếp này, vượt được năng lực của anh không có mấy người. Mà cậu trai này hiển nhiên sẽ không là một trong số đó, cho nên chính là vậy, nam sinh đơn giản lại bình thường đánh bại anh sao?
Cho nên, Ran Nhi của anh ăn mặc đẹp như vậy để gặp mặt cậu ta?
Shinichi thật sự là đau lòng được không diễn tả được bằng lời, vì anh, cũng vì Ran Nhi của anh.
Shinichi đánh giá Ngôn Phong không thèm che giấu làm anh ta cảm thấy khó chịu, mà Ran tất nhiên cũng cảm giác được. Cô vội vàng phất tay với Shinichi
“Cảm ơn anh đưa tôi tới, chúng tôi đi trước nhé.”
Shinichi nhìn qua bóng dáng hai người kề vai rời đi, thân thể giống như bị đóng đinh, không có cách nào nhúc nhích một cái, hết lần này tới lần khác lại không biết từ đâu có một con dao tới cắt từng chút trên người anh, anh đau đớn không chịu nổi, khí lực đấu tranh cũng không có.
Cũng không biết qua bao lâu anh mới vào trong xe, đóng cửa xe, chuẩn bị khởi động xe rời đi, nhưng tay đụng phải cái chìa khóa lại dừng lại, quay đầu nhìn lại phương hướng hai người kia rời khỏi, không biết khi nào bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt anh.
Shinichi hai tay sít sao nắm tay lái, trán nổi gân xanh, thái dương da thịt cũng giật, anh đè né rất đau đớn, khắc chế rất đau đớn, nhất là nghĩ tới Ran Nhi của anhgiờ phút này có lẽ đã nằm trong lòng người khác, có lẽ sẽ gương mặt xinh đẹp sẽ nở nụ cười mê người với người khác, nghĩ đến những thứ này anh liền đau đớn không chịu nổi.
Thật ra, anh phải sớm chuẩn bị tâm lý không phải sao? Trước không phải cô cũng đã nói rõ ràng rồi sao? Cuộc đời này của cô, sẽ không thể nào cùng anh, cuối cùng cô sẽ trở thành bạn gái người khác, cuối cùng sẽ trở thành vợ người khác. Mà đối với Shinichi, có lẽ là anh em, có lẽ là bạn bè, nhưng tuyệt đối không phải là tri kỉ!
Hiện chỉ là anh của cô, đứng ở lập trường của anh trai, anh không có tư cách tức giận, không có tư cách nổi giận, ngược lại anh phải vì cô tìm được hạnh phúc của mình mà vui vẻ không phải sao?
Nhưng đối với anh mà nói thật sự là quá tàn nhẫn, người con gái anh yêu, anh có thể vì cô từ bỏ những người khác, tại sao anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ở cùng người khác?
Nhưng có ích lợi gì? Hôm nay anh chỉ có thể duy trì ở một khoảng cách an toàn với cô, nếu không, anh vượt qua đoạn khoảng cách kia, ở gần cô sẽ mất đi cô.
Mày có tư cách gì không cam lòng?! Đều là mày tạo thành, không phải sao, Shinichi? Là vì mày không quý trọng mới làm cho cô ấy từ bỏ mày, bởi vì mày lạnh lùng mới làm cô ấy triệt để hết hy vọng với mày. Có thể trách ai, đều là vì mày, là vì mày! Tất cả đau khổ của mày đều do một mình mày tạo thành! Mày chẳng oán được ai!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro