Chap 2



Cô từng nghe về khủng hoảng một phần tư cuộc đời của một người. Đó là một loại 'bệnh' ảnh hưởng đến những thanh niên mới lớn. 

Vào độ tuổi đôi mươi.

 Shiho từng nghĩ câu nói đó chỉ dành cho những người tinh thần mệt mỏi, dễ bị căng thẳng hay thậm chí là sầu não. Cuộc đời mà , không cần phải lo lắng nhiều, cứ thuận theo dòng nước chảy mà sống. Đó là những gì mà cô đã nhận thấy. Giống như cuộc đời của cô vậy, không cần lo nghĩ gì nhiều, nhưng hóa ra bản chất thoải mái đấy dường như đã đưa cô tới 'căn bệnh' này. Cô không thể nghĩ ra điều gì đã xảy đến với cô. 

Shiho nay 23 tuổi, cô dựa người trước bàn học trong phòng cô. Mỗi khi buồn như vậy, cô thường nghĩ về Shinichi. Buồn? Phải, những người đang thư giãn không có nghĩa là họ không bao giờ buồn. Những ngày đầu Shinichi rời đi, Shiho rất buồn. Cô buồn đến nỗi mà mang bệnh suốt mấy ngày. Cô cảm thấy cuộc đời mình như một bộ phim kịch tính. Bên cạnh việc bị cha mẹ bỏ lại, giờ cô còn trải nghiệm bộ phim truyền hình tuổi teen xuất hiện trên truyền hình và tiểu thuyết. Cô không giống với Shiho nhìn từ bên ngoài 'mạnh mẽ và lạnh lùng' . 

Shiho, từ khi còn là một thiếu niên, sống với giáo sư Agasa, cuộc sống của cô đã được hoàn thành. Ngoài việc được tài trợ bởi giáo sư Agasa, Shiho còn thường xuyên nhận tiền trợ cấp từ bố và mẹ, điều đó không có nghĩa là cô có được một số tiền kha khá? Hơn nữa, cô đã kiếm được học bổng khi còn học đại học, vì vậy cô đã không chi nhiều tiền cho nó. 

Và__ Shiho ghét phải thừa nhận nó_ nguyên do gì mà cuộc đời cô tầm thường như vậy. Cô có đủ tiền, nhưng không cần phải chăm chỉ làm việc để chu cấp đầy đủ cho bản thân. Khi ai đó khen ngợi sự thông minh của cô, thêm vào đó làvới cái danh hậu duệ của nhà khoa học thiên tài, thì họ chắc chắn sẽ nghĩ là Shiho cũng thiên tài như vậy.  Dù cô cũng không phải là một nhà khoa học, nhưng cô không nghĩ mình tuyệt đến thế.

Agasa rất thương yêu Shiho. Với công việc hiện tại của cô, đã đủ để cả hai sống rồi. Nhưng ông biết, cô vẫn đang tìm kiếm một công việc khác có mức thu nhập cao hơn. 

" Giờ tìm việc khó đấy, công việc hiện tại của cháu vậy là tốt rồi", ông nói. "Trong khi tìm kiếm một công việc khác với triển vọng tươi sáng hơn, thì cháu chỉ cần tập trung với công việc hiện tại là được." 

Shiho cảm thấy khá ngại với người họ hàng xa này của mình. Ông cũng già rồi và cô cảm thấy mình có lỗi vì nói dối. Cô đã tìm thấy công việc khác, nhưng không lưu tâm lắm. Công việc hiện tại không quá mệt mỏi mặc dù thu nhập cũng tương đương. Nhưng bên cạnh có lỗi về lời nói dối với Agasa, cô cảm thấy cô đang tự lừa dối chính mình ... và cả Shinichi nữa. 

Cô có muốn trở thành một nhà văn không? Nhưng, cô cũng không nghiêm túc về việc tìm kiếm công việc, cũng như nghiêm túc nhận ra ước mơ của mình. Điều này cũng như vậy từ lúc đó. Cô thậm chí lấy Shinichi làm cái cớ.

Sau cùng, cũng chẳng nghe được tin tức gì từ người ấy,  Shiho tự trả lời. Hứ, không phải cậu nói muốn trở thành vận động viên cầu lông chuyên nghiệp sao? Sự hoài nghi vẫn không biến mất, mặc dù cô vẫn còn tình cảm với anh. 

Thật kì lạ, cô nghĩ như vậy. 

Trong những năm này, cô hầu như không nghe thấy tin gì từ Shinichi. Nếu là những người trẻ tuổi khác thì họ đã xuất hiện đầy phương tiện truyền thông xã hội, khác hẳn với thanh niên nào đó. Đó là lý do tại sao tin tức về Shinichi chỉ xuất hiện ở story được tải lên bởi người khác. Đó không quá nhiều. 

Chắc là thành tích của Shinichi không nổi bật chăng

Đến giờ, Shiho chỉ tìm thấy một số tin tức về anh. Tất nhiên nó liên quan đến sự nổi tiếng hoặc thành tích của Shinichi nhưng không nổi bật lắm. Sau tất cả, cô không phải tuýp người hâm mộ thể thao hay theo dõi nhiều về tin tức về thể thao. 

Shiho cố gắng nghiêm túc trở lại. 

'Không được nghi ngờ, không  đượcnghi ngờ ... '

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô chưa bao giờ chứng kiến ​​thành tích của Shinichi kể từ khi anh quyết định trở thành một vận động viên chuyên nghiệp. Cô còn nhớ học kỳ cuối cùng của anh tại trường cô, sau một khoảng thời gian dài họ mới gặp lại nhau. Sự nghi ngờ của cô về khả năng của chàng trai trẻ biến mất. Cô nghĩ đó cũng là lần đầu tiên cô thấy anh thực sự tỏa sáng trong sự nghiệp. 

"Shiho, cháu xem. Kia là Shinichi đúng chứ ?" 

Giống như những câu chuyện trên TV, phim ảnh hay tiểu thuyết,  giữ những cảm xúc ấy nhiều năm liền từ trung học đến khi sắp tốt nghiệp đại học buồn biết mấy. Dù rõ ràng là cô nhớ chàng trai ấy gần như mỗi ngày, Shiho bật dậy ngay khi ông nói với cô sự xuất hiện của Shinichi trên TV.

Điều chỉnh những cảm giác rối bời này, cô cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh mà nói "đúng vậy, là cậu ấy ". 

Set quần áo Shinichi Kudo hay mặc cho các trận đấu cầu lông. Cuối cùng, cô có thể thấy anh thi đấu trên TV, chắc chắn mức độ cạch tranh lớn hơn. Chàng trai trông trưởng thành và chín chắn hơn, và thứ cảm giác nhộn nhịp trong tim cô trở nên tồi tệ hơn. Cô kìm lại sự nhiệt tình của mình tránh hét lên, sự hồi hộp này còn hơn cả cảm xúc hiện tại của ông Agasa.

"Thằng bé chơi hay quá nhỉ, Shiho?" Agasa khen ngợi . 

"Dạ đúng vậy." Shiho cuối cùng cũng nở nụ cười. Cô tự nhiên cảm thấy tự hào về Shinichi. Cảm giác như người bạn thời thơ ấu của mình đã lâu không gặp nay đã trở thành một người thành công.

 "Nhật Bản mở rộng ... Ơ, giải cầu lông Nhật Bản mở rộng(Japan Open)!" Agasa nói lại.

 "Nếu cháu không nhầm đây là giải đấu rất lớn" Shiho cười to hơn nữa. Cô quyết định ngồi cạnh Agasa, xem trận đấu của Shinichi đến phút cuối cùng. 

Khoảng một năm trước, khi cô vẫn đang cố gắng hoàn thành và tập trung vào luận án của mình. Bên cạnh việc không quan tâm đến các vấn đề khoa học như luận văn, cô cũng thường nghĩ về Shinichi. Kể từ khi trận bán kết Nhật Bản mở rộng diễn ra vào thời điểm đó, chàng trai ấy thường xuyên nhận nhiều giải vô địch khác. Nhưng không may cái tên Shinichi lại chìm xuống. Anh không bao giờ làm tốt hơn được nữa. Điều đó khiến Shiho rất thất vọng. 

Kudo cũng học đại học à? Shiho nghĩ. 

À, hình như không phải. Cậu ấy phải bận rộn tập luyện. Đại học chắc chắn nằm ở vị trí cuối cùng trong danh sách điều ước của cậu ấy. Nhưng xem tình trạng hiện tại, tên tuổi cậu ấy lại chìm nữa. 

Thiệt là! Tại sao cậu không làm một "người bình thường" và vào đại học? Đồ ngốc !

Ah, theo cách nào đó, có lẽ chúng ta vẫn ở bên nhau cho đến tận bây giờ ... . 

XxX 

"Chuyện gì vậy, Shiho-chan?" câu đầu tiên Shiho nghe thấy khi cô mở cửa. 

"Cháu về rồi đây," Shiho nói. "Đó là ... bình thường. Một gói quà." 

Đó là một cuộc trò chuyện thường xảy ra khi Shiho về nhà với một hộp quà. Nhưng lần này lại không có vì ông Agasa đi công tác nên phải rời khỏi thành phố vài ngày. 

Shiho đặt đồ của mình lên bàn học, rồi đi rửa chân và thay quần áo. Cô cố gắng nhớ chính xác lần đầu tiên cô nhận được những món quà từ lứa học trò của mình. Không biết có đúng không, nhưng chắc chắn không lâu sau cô trở thành giáo viên. Cô đã nhận được nhiều món quà từ những học sinh của mình thường xuyên, vì vậy cô cũng không tò mò nữa về thứ gì đang nằm bên trong những gói quà đó. Chỉ quan sát nó, tâm trí cô chuyển sang một thứ khác. 

Cô tự hỏi nếu sau khi trở thành một nhà văn nổi tiếng, cô sẽ nhận được nhiều giải thưởng hơn nữa. Ồ, dĩ nhiên rồi! Thậm chí món quà từ những người cô không biết. Cũng có thể là Shinichi sẽ sốc lên khi nghe về thành công của cô. Shinichi cũng sẽ tặng cô một món quà, nếu cần gặp cô trực tiếp và nói: 

"Này, Miyano, chúc mừng cậu!" và Shiho có thể thấy nụ cười khó chịu nhưng quyến rũ của anh một lần nữa.

Phải, một món quà không phải do vẻ đẹp của cô, mà đó là vì thành tích của cô đạt được. Cô hạnh phúc vì cô có xinh đẹp, nhưng đó không phải là tất cả. Cô thích có một cuộc sống hạnh phúc thực sự hơn. Những gì cô thích, dĩ nhiên là được sống cùng với cha mẹ của mình. Đó là mong muốn đầu tiên cô muốn nếu như cô có một điều ước. Nhưng sự thật thì không như vậy, nên chắc chắn cô phải thật lòng với chính mình. Cô chỉ có Agasa và Shiho yêu thương ông ấy. Cô rất biết ơn khi Agasa đi cùng cô đến dự lễ tốt nghiệp trong khi các sinh viên khác đến với cha mẹ của họ. 

À, giáo sư già. Shiho nhớ lại cái đêm Agasa tặng cô món quà tốt nghiệp dưới dạng một bản thu âm. Trông nó có vẻ lỗi thời nhưng Shiho thích nó. Thỉnh thoảng, họ cùng nhau lắng nghe giai điệu từ đầu đĩa than cổ bất cứ lúc nào. Khi nấu ăn, thư giãn trước sân, có khi cùng ông làm việc trong phòng thí nghiệm dưới hầm của mình. 

Sau đó cô mở ngăn kéo bàn ra. Không khó để tìm những chiếc đía than mang theo dòng nhạc cổ điển. Và khi lắng nghe một lần nữa, ngay lập tức cô bị cuốn theo. Sự tích cực và giàu năng lượng của âm nhạc. Cô ngồi trên mép giường, nhắm mắt lại. Nghiêng đầu sang phải rồi sang trái để cảm thụ những giai điệu vang lên. Cuối cùng, chân và tay cũng chuyển động theo từng nhịp của giai điệu. 

Đến khi hoàn thành xong giai điệu của bài này thì một bài nhạc cổ điển khác mà cô rất quen thuộc vang lên, On the Beautiful Blue Danube của Johann Strauss II. Bài nhạc cổ điển huyền thoại này cho cô  sự năng động, ngọt ngào và đánh thức trí tưởng tượng của mình. Shiho đứng dậy và bắt đầu nhảy theo. Như thể điệu nhảy Haphazard và giai điệu ấy đang ru ngủ cô khi cô nhắm đôi mắt mình lại. Sau một lúc lâu, Shiho bước vào một thế giới khác. Giai điệu từ đĩa than dường như đưa cô quay về quá khứ. Âm nhạc kết hợp yếu tố trẻ con trong tâm trí cô và đang nói về thời thơ ấu, nếu có thể quay lại thời điểm đó, cô muốn gặp bố mẹ mình. Ngăn họ khỏi cái chết hay ít nhất có thể giữ họ ở lại với cô lâu hơn.

Trong thế giới tưởng tượng của mình, cô đang đứng trong một khu vườn trống. Nơi chỉ có đàn bướm, những đóa hoa xinh đẹp và những ngọn cỏ đã được cắt tỉa. Mặc dù Shiho đã hai mươi ba tuổi, Atsushi Miyano vẫn có khả năng nâng cô con gái của mình lên một cách kỳ diệu cho đến khi Shiho bay lên không trong giấy lát. Có một người ba điển hình như vậy, khi cô còn là một bé gái thì cô bé này sẽ có một niềm vui trọn vẹn. Sau đó, Elena kéo cô lại với một cái ôm kỳ lạ nhưng ấm áp. Thật Lạ vì chính bản thân cô chưa bao giờ cảm nhận được cái ôm của mẹ. Ít nhất cô có thể nhớ được mình chưa có một cái ôm nào từ mẹ. 

Ở một khoảng cách, dáng chàng trai trẻ xuất hiện, đi cùng với sự biến mất mờ nhạt hình bóng của ba mẹ. Shiho chắn chắn rằng đó là Shinichi Kudo. Dáng người ấy đang tiến gần đến và cô vừa nhận ra Shinichi đang cầm vợt. Chàng trai mặc chiếc áo dệt kim mà cô thấy lần cuối trên truyền hình. Túi vợt vắt chéo qua vai. Khi Shinichi tiến sát đến gần cô, nền nhạc bắt đầu thay đổi. Tất nhiên, đó vẫn là âm nhạc cổ điển, chỉ là trong tâm trí cô cảm thấy khác thường. Một bài hát từ một bộ phim cô ấy yêu thích. 

Anh yêu ... giữ em lại ... ôm lấy em... ôm lấy em ...

 Shinichi ném cây vợt và túi của mình xuống bãi cỏ. Cánh tay anh vươn rộng ra và Shiho phản ứng lại. Họ nhảy với nhau lần đầu tiên trong đời. Shinichi nhìn cô và Shiho ngại ngùng đáp lại. Mặt cô đỏ lên. Shinichi mỉm cười, thỉnh thoảng mái tóc cô bay nhẹ trong gió. 

Và đừng bao giờ ... đừng bao giờ ... đừng bao giờ ... rời xa em ... 

Giờ cô đã 23 tuổi nhưng cô vẫn còn yêu anh, Shiho hy vọng cô có thể ở bên cạnh anh nữa. Tất nhiên, cô sẽ không mạo hiểm dành tình yêu cho một người trong nhiều năm liền, đó là những gì cô nghĩ. Khuôn mặt của Shinichi vẫn đang mỉm cười, nhưng Shiho đột nhiên thấy buồn. 

"Sao cậu buồn?" Shinichi hỏi. 

"Tại cậu, đồ ngốc! Cậu không đáp lại tình cảm của tôi và chọn rời xa tôi!" 

"Hmm, cậu yêu tôi sao?" Shinichi ngây thơ hỏi. 

"Huh, cậu thật vô cảm!" Shiho dù khó chịu nhưng khuôn mặt cô vẫn đỏ lên. Cô vừa mới tiết lộ bí mật về trái tim mình cho anh nghe. 

"Cảm ơn cậu. Nhưng tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện. Tôi phải luyện tập rồi," Shinichi đáp lại, Shiho ngạc nhiên. 

"Này, đừng đi!" Shiho hét lên khi Shinichi ngừng điệu nhảy của họ rồi đeo túi và vợt của mình lên. Anh quay lại và rời đi mà không nói gì. Ngay cả nhìn cô một cái. Anh cứ chạy và chạy tiếp như thế....

Tưởng tượng của Shiho bất ngờ tan biến. Cảnh vật trước mắt cô xuất hiện và đôi tai cô bắt kịp dòng nhạc cổ điển đang chạy. Bài hát On the Beautiful Blue Danube đã kết thúc và một bài hát khác được phát lên. 

Cô cười cay đắng. Cô ngồi lại trên mép giường, làm quen với sự thay đổi của thế giới này. Cô thả người nằm xuống giường, ánh mắt mơ màng nhìn thẳng vào trần nhà. Cô ngu ngốc nhỉ hay điều gì khác? Làm thế nào mà tình trạng này kéo dài như vậy? Cô cố suy nghĩ làm rõ. Tình hình giữa lúc đó và bây giờ đã khác. Có lẽ Shinichi chỉ là ký ức cũ thời trung học của cô thôi. Người đến người đi. Cô không còn là một thanh niên hay khó chịu nữa.  Cô đã trưởng thành rồi, và nên cư xử như một người trưởng thành. Cô không thể chạm đến Shinichi nữa. Chàng trai trẻ ở cách xa thủ đô, còn Shiho ở nơi này. Cô không còn hy vọng vào thứ cô không thể chạm tới. Dù là quá khứ hay hiện tại. Đúng vậy, hy vọng của đã tan biến từ khi Shinichi rời khỏi nơi đây.

------------------------------

Khô dễ sợ :))) Mình thích những bộ có lời nói nhân vật nhiều hơn là tâm sự. Chúc mọi người đọc vui vẻ! ^^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro