Chapter 3: Gặp lại ( part 1 )
Chapter 3: Gặp lại
Part 1
“Báo cáo: tên J đã bắt cóc một phụ nữ làm con tin”
Nhận được tin xấu từ chuyên án phụ trách, thanh tra Shinichi Kudo vẫn giữ được phong thái bình tĩnh tự tin như thường lệ. Nhếch mép cười nửa miệng, những suy nghĩ chạy dọc qua đầu Shinichi: Tên J này quả là quỷ quyệt. Không hổ danh là thủ lĩnh điều hành của cả một tập đoàn khủng bố. Dù đã âm thầm khống chế hết những đàn em xung quanh nhưng cuối cùng hắn vẫn nhận ra dấu hiệu bất thường và ra tay tấn công dân thường vô tội.
Tuy nhiên, tất cả vẫn trong tầm kiểm soát của Shinichi. Trước đó, khi được mật báo rằng J sẽ đến sân bay tẩu thoát ra nước ngoài, anh đã đánh giá rằng tập kích tại khu vực tập trung đông người như vậy, khả năng rủi ro tất nhiên cũng rất cao, cho nên phải có dự phòng.
Mệnh lệnh từ vị trưởng thanh tra trẻ tuổi: “Chuyển sang plan B. Cứ cho con chuột chạy. Phen này chúng ta sẽ bắt cả ổ. Phóng to hình ảnh từ hiện trường về đây!”
Thế nhưng người tính không bằng trời tính. Số phận luôn thích trêu người…
Đôi tay Shinichi run rẫy víu chặt vào thành ghế, hô hấp trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, mắt trân trối nhìn vào màng hình điều khiển, không tài nào tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Tuyệt đối không thể nhầm lẫn được!
Chính là đôi mắt ấy, là mái tóc ấy… đã ăn sâu vào tâm trí anh bấy lâu nay.
Cô ấy bây giờ lại đang trong hoàn cảnh này, làm sao thế được?
Shinichi lập tức ra thông báo mới: “Kế hoạch có chút thay đổi. Tuyệt đối không để J mang con tin ra khỏi sân bay. Cho đội SIT(*) sẵn sàng vào vị trí. Lấy áo chống đạn lại đây, tôi sẽ trực tiếp ra hiện trường đàm phán với J!”.
*****
Mấy anh chàng cảnh sát trẻ trong đơn vị thường ngày vốn đã hâm mộ ngài trưởng thanh tra Kudo tuổi trẻ tài cao, lên kế hoạch định liệu như thần, nay lại càng thêm thần tượng. Họ đã được chứng kiến màn đàm phán gây cấn có một không hai của Shinichi với tên trùm khủng bố khiến hắn mất tập trung, từ đó giúp đội SIT dễ bề hành động cũng như là tinh thần “yêu nghề” đến mức quên mình phi thân ra để che chở cho con tin trong tình cảnh hỗn loạn.
Tuy nhiên, đi cùng với vinh quang luôn là sự hy sinh, mất mát. Đổi lại sự nễ phục của đồng nghiệp và cấp dưới, Shinichi đã phải cho đi “một ít da, thịt, máu…” do viên đạn sượt qua cánh tay khi thể hiện cái tinh thần “yêu nghề chân chính” của mình.
Không quan tâm vết thương đang rỉ máu, trong đầu óc Shinichi chỉ còn tồn tại một thứ quan trọng duy nhất hiện hữu trong vòng tay anh. Ân cần đỡ cô đứng dậy, anh dịu dàng hỏi: “Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”.
Đáp lại anh là đôi mắt tròn xoe mở lớn vẫn còn đang trong tình trạng kinh-ngạc-quá-độ!
Chớp mắt.
Thở hắc ra một cái.
Shiho bắt đầu bắn cho anh một tràng dài bằng tiếng Anh, nội dung là: “Xin lỗi. Tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì? Tôi là người Úc, không biết tiếng Nhật. Anh đã nhận nhầm tôi với ai khác rồi! Và sau những chuyện kinh khủng vừa rồi, tôi muốn được nghỉ ngơi”. Cô cũng không quên lấy hộ chiếu trong túi xách ra, phe phẩy trước mặt anh như là một minh chứng rõ ràng nhất.
Mắt Shinichi tối sầm lại, thều thào thành tiếng (tiếng Anh): “Thứ lỗi cho tôi cô Graythorn. Mời cô đi lối này sẽ có nhân viên y tế kiểm tra cho cô trước khi chúng tôi đưa cô về khách sạn”.
Nhà khoa học trẻ mỉm cười đáp lại, nhẹ nhàng lách qua người anh rồi đi xuyên qua đám đông nhốn nháo tiến về phía chiếc xe cấp cứu đang hú còi in ỏi. Tâm trạng cô cũng rối loạn không thua gì quan cảnh nơi đây.
Từ khi vừa mới đặt chân xuống sân bay Shiho đã có một dự cảm chẳng lành. Thế rồi rắc rối chính thức bắt đầu khi tên tội phạm bổng nhiên ở đâu xuất hiện bắt giữ cô làm con tin. Dù không biết bây giờ “anh” đang làm nghề gì nhưng vướng vào những vụ án thì nguy cơ đụng mặt anh hiển nhiên sẽ rất cao.
Cô vốn định âm thầm về Nhật, gặp lại những người xưa nhưng là kiểu “quan sát từ xa” xem họ sống có tốt không, chứ không phải là đột ngột như thế này. Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với anh.
Vì vậy, khi anh xuất hiện trong tầm mắt, tâm trí cô cũng theo đó mà hoàn toàn đông cứng. Ngay cả lúc anh lao đến ôm chầm lấy cô ngã xuống, nghe giọng nói thì thầm bên tai: “Đừng sợ, có anh ở đây”, rồi bàn tay anh ấm áp đỡ cô đứng dậy, Shiho vẫn không thể phản ứng được gì. Như một phản xạ không điều kiện, cô lập tức phủ nhận chính mình và bỏ chạy!
Shiho đã đi một lúc rồi mà Shinichi vẫn còn đứng bất động tại chỗ. Anh nhất thời không thể chịu đựng nổi đả kích này, chiếc nhẫn trên bàn tay cô ấy cứ dán chặt vào tâm trí anh, miệng anh không ngừng lẩm bẩm: “Cô ấy… cô ấy đã kết hôn rồi sao?”.
*****
Thời gian luôn dạy con người ta trưởng thành một cách không ngờ nhất. Mười năm lăn lộn với đời đã tô luyện cho Shinichi từ một thiếu niên trẻ tuổi thông minh nhưng bồng bột, trở thành một người đàn ông chững chạc, thâm trầm và bản lĩnh. Anh bây giờ, làm việc gì cũng luôn xác định mục tiêu, lên kế hoạch cụ thể và không dễ dàng bỏ cuộc. Nếu thật sự thất bại thì cũng cần phải biết là mình chết trong tay của ai.
Do đó, sau một đêm u sầu ủ rủ, Shinichi đã vực dậy tinh thần rất nhanh và nhanh chóng hành động.
“Cho cô 2 giờ. Thu thập toàn bộ thông tin về cô gái con tin trong vụ án ngày hôm qua cho tôi.”
Lệnh được ngài trưởng thanh tra ban ra, cấp dưới lập tức cố gắng hoàn thành. “Sếp gấp như vậy, chắc là việc này nghiêm trọng lắm”. Hơn 1 giờ sau, tập tài liệu dày cộm đã xuất hiện trên bàn sếp lớn. Năng xuất làm việc của cơ quan chống khủng bố chính phủ thật sự rất cao!
Shinichi nhíu mày đưa mắt qua từng trang trong tập hồ sơ: “Rosie Graythorn, 28 tuổi, tiến sĩ hóa sinh chuyên ngành sinh học phân tử, sinh ra và lớn lên tại Canberra, Australia”. Mắt anh dừng lại ở dòng thông tin: “Tình trạng bản thân: SINGLE”, vậy là còn độc thân, không phải là độc thân theo kiểu ly hôn (divorce). Cô ấy chưa từng kết hôn.
Anh nhếch mép cười nhạt: “Em giỏi lắm! Nếu em muốn chơi thì anh sẽ chơi với em đến cùng”
“Cậu muốn chơi gì vậy?”, Hattori không biết ở đâu, tự dưng ló đầu vào văn phòng làm Shinichi giật bắn mình.
Anh hầm hè với tên bạn da ngâm: “Cậu không còn chuyện gì làm sao mà chạy đến đây hù tôi? Lại còn không gõ cửa!”
“Tôi gõ muốn gãy tay mà cậu có trả lời đâu nên tôi mới đi vào. Tôi thì tất nhiên bận rộn, ko có nhiều thời gian chơi trò chơi như cậu. Chiều nay tôi có cuộc hợp quan trọng, còn Kazuha cũng có một số chuyện ở Sở…”
“Vợ chồng cậu bận thì liên quan gì đến tôi?”, Shinichi cắt lời Hattori, thừa hiểu sau đó hắn sẽ tiếp tục nói chuyện gì.
“Hôm nay Fuji-kun được nghỉ buổi chiều. Trưa nay cậu rước thằng bé và giữ nó hộ tôi. Chiều tôi qua đón”, Hattori tỉnh bơ đáp lại.
“Không được! Chiều nay tôi còn việc quan trọng cần giải quyết. Từ bao giờ tôi trở thành bảo mẫu mỗi khi 2 vợ chồng các người bận thế?”, thanh tra Kudo trả lời thẳng thừng.
“Tôi đích thân qua đây nhờ cậu, không được từ chối. Ban nãy ở ngoài tôi đã hỏi cấp dưới của cậu rồi, họ bảo chiều nay không có nhiệm vụ, chỉ làm báo cáo thôi. Cậu là sếp, ra ngoài một lúc có sao đâu. Không lẽ cậu nhẫn tâm bỏ rơi cháu nhỏ bơ vơ à?” – dứt lời, Hattori chấp hai tay mà cười cầu tài với tên bạn.
Thở dài một cái, cuối cùng Shinichi cũng đành nhăn nhó gật đầu, “Xem cậu dàn xếp kĩ càng đến thế đấy! Thôi được rồi, để tôi giữ thằng quỷ nhỏ đó cho.”
“Mà cậu đang xem cái gì vậy?”, Hattori thuận tay nhặt tập hồ sơ trên bàn lên xem rồi kinh ngạc hỏi lại “Đây chẳng phải là Shiho Miyano sao? Không lẽ cậu nhớ lại những chuyện trước đây rồi à, Kudo?”
Shinichi chỉ mĩm cười bí hiểm thay cho câu trả lời.
----------
(*) SIT: đội đặc vụ hành động, tương tự đội SWAT ở Mỹ hay đội Phi Hổ của Hong Kong.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro