Chapter 7: Cưới (part 1)
Chapter 7: Cưới
Part 1
7:00 tối. Tòa nhà trung tâm thương mai Haido bị bủa vây toàn là cảnh sát. Toàn bộ tầng 25 của tòa nhà, nơi tọa lạc nhà hàng cao cấp của thành phố được giải phóng hết mọi khách hàng. Cảnh sát đứng canh kín lối, nội bất xuất ngoại bất nhập!
“Chắc chắn là một vụ án nghiêm trọng lắm”, tiếng mọi người bàn tán xôn xao, thích thú trước một việc lạ hiếm thấy.
Bên trong nhà hàng chỉ còn lại hai người: một vị trưởng thanh tra cao cấp của lực lượng An Ninh Quốc Gia và một nữ tiến sĩ trẻ tuổi đầy tài năng. Một người vẫn thản nhiên ngồi ăn không hề hay biết những “náo nhiệt” đang diễn ra bên ngoài, còn một người chính là tác giả của hàng loạt sự việc vừa rồi.
Cả hai đang yên vị tại một bàn ăn bên cửa sổ, phản chiếu bầu trời đêm lấp lánh ánh sao cùng vầng trăng vắt vẻo trên cao. Chùm đèn pha lê tinh xảo nằm chễm chệ trên trần, ngay giữa căn phòng, phủ một luồng ánh sáng mịn màng vào bầu không khí dễ chịu, thắp sáng hơn ánh nến thơm lung linh đặt ngay ngắn trên bàn. Tất cả khung cảnh tạo thành một buổi tiệc ánh sáng huyền ảo, một địa điểm lý tưởng để thực hiện những “phi vụ đặc biệt”.
Đã hai tuần sau khi Shiho bị bắt cóc, suốt thời gian qua Shinichi đã ân cần bên cạnh, dành trọn yêu thương để phát triển mối quan hệ của họ. Và anh biết đã đến thời điểm thích hợp.
Cuộc sống đâu biết trước điều gì sắp xảy ra, hãy cứ yêu khi ta còn có thể, càng trãi qua nhiều tai nạn, bất trắc càng biết trân trọng hạnh phúc, không thể lãng phí dù chỉ một giây.
Hôm nay, Shiho mặc chiếc chân váy ôm màu xám và áo choàng lụa màu trắng, vô cùng xinh đẹp làm cho kẻ đối diện phải ngất ngây đỏ mặt, cúi xuống húp vội thìa súp.
“Nhà hàng này bình thường đông khách lắm mà. Sao hôm nay không thấy một bóng người? Càng lạ hơn khi khu vực bên ngoài cũng vắng tanh. Shinichi anh lại giở trò gì nữa rồi?”. Cô nàng một lúc sau cũng phát hiện điểm đáng ngờ.
“À… thì anh không muốn bị làm phiền nên đã bao trọn chỗ này và ừm… ngoài ra anh có làm thêm một-số-việc-nhỏ nữa để đảm bảo hôm nay không xảy ra việc gì”. Vị thanh tra cao cấp gãi đầu gãi tai bối rối.
Nhớ lại lần trước hai người cũng đi ăn, chưa dùng xong món khai vị đã xảy ra án mạng. Mặc dù anh chàng sau đó đã cam kết tuyệt đối không bỏ cô đi phá án, cứ để đồng nghiệp bên bộ phận hình sự lo, nhưng tình cảnh như vậy còn có thể nuốt trôi được sao? Chưa kể ở trong khu vực án mạng, bị cảnh sát phong tỏa, Shiho lại không thích Shinichi lạm quyền để hai người có thể ra ngoài sớm, cộng thêm bộ dạng đứng ngồi không yên của anh khi cứ nhìn đăm đăm về phía vụ án nên cuối cùng cô nàng đứng dậy đi thẳng ra hiện trường. Cô biết rõ hơn ai hết, để anh phá án cho nhanh là cách giải quyết tốt nhất.
Vì vậy, hôm nay cô phần nào hiểu được công sức anh đầu tư vào chuyện này. Tuy nhiên, anh chàng này vẫn còn điều gì đó rất mờ ám.
Shiho nhướng mày ra vẻ dò xét làm Shinichi phải ấp úng “Hôm nay… là ngày… quan trọng…”
“QUAN TRỌNG? Có gì quan trọng đâu? Hôm nay em kết thúc Hội nghị khoa học, chắc vài hôm nữa em sẽ về Úc thu xếp công việc…”. Nữ khoa học gia trả lời đầy bình thản, nhấp một ngụm rượu vang.
“Không cần. Anh đã thu xếp hết cho em rồi. Đơn xin nghỉ việc của em cũng đã được ký nhận và chuyển sang đây này!” Shinichi lấy trong túi ra hồ sơ xin nghỉ việc của cô cùng với giấy tờ hộ chiếu mới: Shiho Miyano, quốc tịch Nhật Bản!
Lật tới lật lui xấp tài liệu trong tay, nhà khoa học trẻ vẫn không thể tin vào mắt mình: đơn nghỉ việc, hợp đồng lao động, an sinh xã hội đều đủ hết. Mới ba ngày trước cô còn điện thoại cho Giáo sư báo cáo về buổi Hội nghị, vẫn rất bình thường, thế mà hôm nay thành ra thế này. Còn thêm quyển hộ chiếu chình ình ra nữa.
Thật cứ như trên trời rơi xuống!
“Shinichi Kudo! Ai cho phép anh tự ý tùy tiện làm như thế mà không hỏi ý kiến em?”. Cô nàng tóc nâu đỏ bắt đầu cáu kỉnh.
“Bình tĩnh đã nào. Không lẽ em muốn tiếp tục ở Úc hay sao?”. Thấy Shiho không đáp lại, anh chàng nói tiếp “Anh chỉ là giúp em hoàn thành sớm mọi việc một chút. Chào mừng em trở về”, Shinichi cười tươi, “Dù rằng cái tên Shiho Miyano cũng sẽ sớm không dùng đến nữa…”
“Không-dùng-đến-nữa nghĩa là sao? Anh muốn ám chỉ điều gì?”. Shiho nheo mắt đề phòng.
“À… là vì… Em có biết đây là đâu không?”. Anh chàng không trả lời ngay mà chuyển sang một câu hỏi khác, rõ ràng học được trò này từ ai đó.
“Sao lại không biết? Chỗ này là nơi lần trước anh hẹn hò với Ran và vì mê phá án nên cuối cùng không kịp tỏ tình với nàng”, Shiho cười châm chọc.
“Đừng đùa nữa! Anh đang nói chuyện nghiêm túc đó” Shinichi bĩu môi trước khi tiếp tục, “Nơi này ngày xưa là nơi bố anh đã cầu hôn mẹ.”
Thế rồi ngài thanh tra Kudo lấy ra một túi đồ và bắt đầu công đoạn “hóa trang” trước sự ngỡ ngàng của người đẹp. Bắt đầu gắn râu và tóc giả màu trắng, rồi tỉ mẫn vẽ nếp nhăn lên mặt, sau khoảng 3 phút khi hoàn thành các công đoạn anh chàng quỳ xuống, móc trong áo khoác ra một hộp nhẫn kim cương, nhìn thật sâu vào đáy mắt người đối diện mà nói rõ lên từng tiếng:
“Anh biết anh là một người thường xuyên vướng vào rắc rối. Anh không thể đảm bảo em ở bên cạnh anh sẽ không gặp phiền phức nào. Nhưng anh hứa dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì anh sẽ cùng em gánh vác. Anh yêu em chân thành. Anh muốn được cùng em ngắm mặt trời mọc cả đời. Em xem, hình ảnh anh như thế này chính là thay cho lời hứa của anh, dù có trở thành ông già lụm khụm vẫn mãi yêu em. Shiho Miyano, làm vợ anh nhé? Hãy cùng anh tạo dựng một gia đình!”.
Shiho sững người bất động, trong lòng dâng lên một niềm xúc động khôn tả. Trong giây phút này, cô nàng thật sự không thể nói nên lời. Gia đình, đó là điều cô luôn tìm kiếm bao nhiêu năm qua, cuối cùng đã có thể nắm bắt được rồi sao? Chàng trai mà cô vẫn luôn yêu, người đang quỳ trước mặt cô đó, cuối cùng đã chính thức thuộc về cô rồi sao? Tất cả không phải là đang mơ đấy chứ?
Thế nhưng tất cả quá rõ nét! Từng lời từng chữ của anh vẫn dội bần bật trong tâm trí. Vô số những giọt pha lê trên chiếc đèn chùm đang phản chiếu trong đôi mắt anh lấp lánh. Mùi hương nước hoa quen thuộc của anh lan tỏa trong không khí. Hạnh phúc lần đầu tiên có thể nghe thấy, nhìn thấy, ngửi thấy…
Thấy cô nàng mãi chưa phản ứng gì, Shinichi đã lên tiếng trước: “Thiên tài như em mà phải mất thời gian suy nghĩ lâu như vậy à? Em tốt nhất là không nên từ chối anh”, anh chàng kết thúc câu nói bằng một nụ cười nửa miệng pha chút đe dọa.
Thật ở đời có ai vừa cầu hôn lãng mạn lại quay sang sặc mùi uy hiếp như thế này không?
Thế là Shiho nhếch mép cười lại, bất ngờ giật lấy chiếc nhẫn từ tay anh chàng. “Thanh tra Kudo, anh đã phạm tội uy hiếp công dân, tạm thời tịch thu cái này làm vật chứng”.
Vừa nghe thấy thế, Shinichi vui mừng như bắt được vàng, đứng dậy ôm chầm lấy người đẹp mà reo lên “Anh chấp nhận lĩnh án chung thân cả đời”, rồi nhấc bổng cô nàng xoay liên tục mấy vòng khiến cô phải than thở thả xuống gấp vì chóng mặt.
“Mà khoan đã…”, dường như nhớ ra điều gì, cô nàng tóc nâu đỏ lạnh lùng đẩy anh ra, “Chiếc nhẫn này không có gắn chíp định vị GPS như là cái vòng cổ anh tặng em lúc trước chứ? Không nhờ anh Akai kể em cũng không biết chuyện đó. Đồ xấu xa!”, kết thúc câu nói là một cái lườm sắc lẹm.
Tội nhân đầy vẻ ăn năn “Xin lỗi, lúc đó vì anh sợ em lại trốn đâu mất nên phải dùng đến hạ sách”, rồi lên mặt hả hê “Cũng nhờ như vậy mới nhanh chóng cứu được em đấy thôi. Yên tâm lần này không có đâu. Nếu không tin, em cứ đem đi giám định”. Shinichi đầy quả quyết, cảm thấy đã thuyết phục được cô nàng, anh chàng chuyển sang hồ hởi: “Vậy tuần sau chúng ta kết hôn nhé!”.
“Cái gì? Anh… tại sao lại gấp như vậy?”, cô tròn xoe mắt, lần thứ hai trong ngày bị anh gửi lên sao hỏa, nghĩ ngợi lung tung rồi lập tức ngượng ngùng đỏ mặt “Mọi người sẽ hiểu lầm cho xem! Với lại sao có thể chuẩn bị hôn lễ kịp chứ?”
“Anh không quan tâm mọi người nghĩ như thế nào”, Shinichi trả lời tỉnh bơ. “Như vậy là đủ rồi, anh không muốn lãng phí thời gian nữa. Chọn địa điểm, đặt tiệc, lên danh sách khách mời, in thiệp,… anh đã thu xếp đâu vào đấy rồi. Em chỉ cần mặc áo cưới và làm một cô dâu thật xinh đẹp vào ngày hôm ấy là được.”
“Hả? Anh chuẩn bị những thứ này từ lúc nào?” Shiho vẫn chưa hết ngạc nhiên.
“Từ ba tuần trước lúc mới gặp lại em, anh đã lên kế hoạch này rồi. Một tháng là đủ hoàn thành các thủ tục hồ sơ về công dân và chuẩn bị cho tiệc cưới. Dù vừa qua có xảy ra một số việc ngoài ý muốn nhưng mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch”. Anh chàng 27 tuổi cười toe toét như một đứa trẻ, nụ cười kéo dài đến tận mang tai.
“Cái thói nghiện kiểm soát này của anh ngày càng nặng lắm rồi”, cô nàng thở dài chán nản “Ở bên cạnh anh nhất định phải có trái tim khỏe mạnh, nếu không có ngày bị anh dọa đau tim mà chết sớm”.
*****
Đám cưới của trưởng thanh tra Shinichi Kudo là một dịp trọng đại và long trọng.
Vì chú rể có “thù sâu oán nặng” với nhiều đối tượng nên khâu an ninh của lễ cưới được thắt chặt tối đa. Thiệp mời có mã vạch, danh sách khách mời được quản lý bằng hệ thống vi tính và nhận diện đồng tử khi qua cổng vào khu vực tiệc cưới để kiểm soát giả mạo.
Không những đề phòng “giặc ngoài” mà Shinichi còn cảnh giác với “thù trong” khi nhắc nhở Hattori đặc biệt chú ý đến thành phần có tính nguy cơ cao như là Amuro Tooru và Shuuichi Akai.
Tên này bị ám ảnh quá rồi. Hôn lễ kiểu này mình chưa thấy bao giờ. Ai chán sống mới đi phá hoại đám cưới của hắn. Anh cảnh sát da nâu lắc đầu ngán ngẫm.
“Bà Kudo tương lai” đã cảnh cáo không được bày binh bố trận trong hôn lễ giống như màn cầu hôn tuần trước nên lần này, thay vì nghiêm trang trong cảnh phục, thành viên đội đặc nhiệm mặc lễ phục vest đen đứng bao quanh khu vực hôn lễ.
Thoạt nhìn cứ tưởng đám cưới của mafia!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro